• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 22

“Nếu em nói không thích, có phải em vẫn sẽ mặc trong hôn lễ không?” Cô càng nói càng như châm ngòi đốt… “Niệm Sở, hôm nay em không khỏe hả, sao em lạ vậy?” Tôn Bắc cảm thấy cách nói chuyện của cô đối với hắn ngày càng kỳ, không còn sự âu yếm như lúc đầu… “Em không sao, vô cùng khỏe, chỉ là em buộc miệng hỏi vậy thôi.. nếu không có gì vậy em cúp máy nha..” Cô vừa định buông điện thoại xuống thì đầu dây bên kia vẫn lên tiếng..

“Niệm Sở, em giận anh gì sao?” Tôn Bắc cũng bắt đầu lo lắng, hắn sợ cô sẽ hủy hôn bất chợt, lúc đó làm sao hắn thâu tóm được Thôi Thị… “À, không có, chỉ là em đang suy nghĩ, không biết chiếc váy cưới anh đã chuẩn bị em mặc vừa không thôi, hay anh nhờ chị Niệm Mục thử giúp em, rồi chụp ảnh lại cho em xem…dù sao tụi em cũng cùng sở thích với nhau, có rất nhiều thứ có thể xài chung được, vậy nên chỉ cần chỉ mặc vừa là em sẽ vừa..” Cô trào phúng trong lời nói của mình, đúng là đồ gì cũng xài chung được mà… “Được, vậy em nghỉ ngơi đi, anh đợi em ở hôn lễ của chúng mình.” Tôn Bắc cảm thấy chắc mình suy nghĩ nhiều, dù sao cũng là những nỗi lo vớ vẩn của cô trước lễ kết hôn của bọn họ thôi, không có gì cả…dù sao hắn cũng nắm cô trong lòng bàn tay… Cô vừa cúp điện thoại, cơ mặt cũng giãn ra, bọn họ không hề mù mà không thấy được cô khá khó chịu khi nói chuyện với vị hôn phu của mình… Lúc này Tần Thâm lại hỏi tiếp, anh ta cảm thấy thế giới chưa đủ loạn mà… “Thôi tiểu thư, bây giờ tôi mới biết cô rộng lượng tới mức áo cưới cũng để người khác mặc lên trước…”

Thôi Niệm Sở dịu dàng đáp lại, nhưng trong sự dịu dàng đó ẩn chứa đầy sự khinh thường : “Dù sao tôi cũng không phải là cô dâu của anh ta, vậy thì tại sao lại không để cô dâu thực sự khoát chiếc váy cưới của mình..”

Tần Thâm định nói gì đó, nhưng Thôi Niệm Sở đã mở lời trước : “ Tần tiên sinh, lòng dạ phụ nữ khó lường lắm, nếu anh có ý định kết hôn thì nên giữ tấm thân trong sạch trước khi bước vào lễ đường nha, kẻo có ngày cô dâu của anh sẽ tặng một món quà cưới cả đời không quên được mất…”

Tần Thâm hiểu ý của cô, cả Hoa Thần cũng vậy.. “ Vậy là cô đã chuẩn bị quà cưới cho vị hôn phu của mình à?”

Thôi Niệm Sở dõng dạc đáp : “Không chỉ một mà còn rất nhiều, những gì anh ta nợ tôi, không thể đòi một lúc được, chỉ đành đòi dần …Đó chỉ là khởi đầu, còn rất nhiều chuyện tôi chưa thể làm, cũng không biết có nên làm không…”

Tần Thâm và Hoa Thần ngạc nhiên khi nghe cô nói như vậy… Rốt cuộc là tiểu cô nương như cô định làm gì người ta….

Lúc này Hoa Thần nhìn cô ôn nhu, dịu dàng lên tiếng : “ Chỉ cần em muốn làm thì cứ làm đi, có tôi ở đây”

Thôi Niệm Sở nghe Hoa Thần nói vậy rất kinh ngạc, còn Tần Thâm thì thấy anh ngầu quá xá ngầu… Hoa Thần bất chợt giơ tay lên xoa đầu cô : “ Niệm Sở, tôi đủ sức dung túng cho em”

Khoảnh khắc đó, sự ấm áp cùng chân thành từ Hoa Thần, Thôi Niệm Sở đều cảm nhận một cách trọn vẹn… Ánh mắt của Thôi Niệm Sở ngập tràn sự cảm động xen kẽ kinh ngạc : “ Tại sao?”

Hoa Thần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh đó : “ Vì em xứng đáng” … Lúc này tim cô đập nhanh hơn, cả người căng cứng… cô không tin vào những gì mình vừa nghe, cảm thấy không chân thật lắm… Dù sao bọn họ cũng mới quen mà Hoa Thần đã muốn trở thành đùi to của cô, mặc sức ôm đùi mà vùng vẫy diệt trừ kẻ ác sao..

Mà khoan đã!! Tại sao cô lại nói ra hết với bọn họ? Từ lúc nào mà chỉ cần ở bên bọn họ là cô không giữ mồm miệng được vậy??

Tiểu Bảo lay tay cô, Thôi Niệm Sở phục hồi thần trí lại, nhìn xuống cục Bông Gòn… Cậu bé đưa cho cô tờ giấy : “Tiểu Bảo cũng sẽ bảo vệ chị” … Thôi Niệm Sở mỉm cười hạnh phúc, từ khi trùng sinh trở lại, vào những lúc cô cảm thấy lạnh lòng nhất thì bọn họ, những người cô chỉ vừa quen lại làm cô trở nên ấm áp… Tại sao đời trước cô lại không thể quen biết bọn họ, cũng may kiếp này lại có nhân duyên gặp gỡ… Mối lương duyên tốt đẹp thế này có lẽ là món quà mà ông trời dành cho cô, sau bao nhiêu đau thương cô đã chịu đựng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK