CHƯƠNG 31
Thôi Niệm Sở lười biếng trả lời : “ồ không ngờ hai người lại trâu như vậy, không sợ chết sớm à ?”
Cô gái bên kia khẽ nghiến răng, sau đó nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ của người chiến thắng, lên giọng với cô: “Sao nào, cô ganh tỵ đúng không, làm sao cô có được bản lĩnh này, nếu không anh ấy đã không tìm tôi”
“Được, vậy cô cứ cố gắng dùng bản lĩnh của mình mà trói anh ta lại đi, nhưng tôi khuyên cô một câu, dùng thân thể câu dẫn đàn ông thì ai cũng làm được, nhưng để xem cô có bản lĩnh trói chặt anh ta không?” Sao trên đời này lại có người đàn bà ngu ngốc thế này chứ, Thôi Niệm Sở thầm rủa…
Tâm tình của Hoa Thần ngày càng u ám, dùng thân thể để câu dẫn đàn ông, Thôi Niệm Sở rốt cuộc em sẽ dùng chiêu này với ai đây….
“Cô… cô… Tóm lại là cô ganh tị với tôi, vì cô không có khả năng khiến anh Bắc thỏa mãn…” Cô gái kia hậm hực đáp trả “Ồ thế sao? Bởi vì tôi không có bản lĩnh nên anh ta mới tìm tới cô, sao cô không nghĩ rằng cô chỉ là một nơi để anh ta giải tỏa…” Thực sự Thôi Niệm Sở rất lười cãi nhau với đồ não ngắn đó, nhưng biết làm sao được cô ta căn bản cứ thích ghẹo…
“Nếu cô nghĩ cô như vậy là thắng tôi thì cô sai rồi, anh ta có quỳ xuống cầu xin cô về làm vợ không? Chắc là không nhỉ, hay để tôi chỉ cho cô làm sao để cho anh ta hạ mình đòi rước cô về cung phụng nha…”
Cô gái bên kia tức tới phát hỏa, sau đó lại tiếp tục giọng châm chọc cô. “Quỳ xuống chân cô thì sao, mai mốt không chừng cô sẽ quỳ xuống một cách đê hèn mà thôi..”
“Đủ rồi, mới sáng sớm cô lại gọi cho tôi nói chuyện vớ vẩn này” Chỉ cần nghĩ lại đời trước hắn đối với cô thế nào thì cô lập tức bùng nổ… “Trương Mạn Linh, nếu cô còn muốn ở bên cạnh anh ta hưởng lợi thì tốt nhất đừng chọc tới tôi, nếu cô muốn vì chuyện này mà tôi và anh ta hủy hôn, thì cô tin tôi đi, tháng ngày sau này cô sẽ không sống được tốt đẹp đâu… còn bây giờ nếu cô dừng hành động ngu ngốc này lại, thì tôi sẽ xem như không có chuyện gì, đồng thời cũng không nói cho Tôn Bắc biết..”
Lời nhắc nhở thiện chí của cô dành cho Trương Mạn Linh, dù sao thì đời trước cô ta cuối cùng cũng cố gắng hết sức giúp cô, cho nên lần này xem như cô trả ơn… “Thôi Niệm Sở, cô yêu anh Bắc tới hóa điên rồi sao? Cô có biết cô đang nói gì không?”
Không chỉ có Trương Mạn Linh ngạc nhiên, mà cả hai người kia cũng rất ngạc nhiên…
Không gian kín trong xe không thể cách âm, cho nên cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và Trương Mạn Linh vừa khéo để cho Hoa Thần và Tần Thâm đều nghe trọn vẹn không sót chữ nào..
Bọn họ đều ngạc nhiên vì sao cô lại bao dung như vậy… Thôi Niệm Sở trực tiếp tắt máy, khẽ cười….
Tần Thâm thực sự không nhịn nổi nữa, đang định mở miệng hỏi thì Hoa Thần đã nhanh hơn một bước… “Tôi không ngờ em lại rộng lượng đến vậy” Câu nói của Hoa Thần nghe rõ ràng là đang tức giận… Thôi Niệm Sở cảm thấy hình như anh không vui cho lắm, nhưng cũng không tiện hỏi, từ lúc xuống xe tới giờ sắc mặt của anh ngày càng kém… Thôi Niệm Sở đành thuận theo trả lời lại câu nói lúc này..: “Không, tôi rất hẹp hòi, nhưng chỉ hẹp hòi với người tôi yêu còn anh ta căn bản không xứng…”
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, hôn lễ này nhất định phải diễn ra, tôi không muốn bất thình lình bị phá hủy đâu” Trong câu nói của cô không che giấu được sự ghét bỏ và căm giận… Nét mặt cô cũng dần trở nên khó chịu hơn….
Cô nhìn Hoa Thần rồi cười nói : “Có phải đã làm anh nhìn tôi bằng con mắt khác không? Thực ra tôi không phải là người hiền lành hay bao dung gì đâu, chỉ là người nào đối đãi với tôi thế nào, thì tôi sẽ đối đãi lại như vậy mà thôi..”
“Em có cần tôi giúp gì không?” Hoa Thần không tự chủ được, không muốn cô một mình gánh vác… “Không cần đâu, tôi không muốn anh vì người không đáng mà bị vấy bẩn” Cô vừa thốt ra câu đó, Tần Thâm liền bật cười… Vấy bẩn sao? Cô bé à, cô thực sự cho rằng Hoa Thần mà cô quen là thiên sứ sao, vậy chắc hẳn là cô chưa từng gặp ác quỷ rồi… anh ta là hiện thân của bóng tối và nỗi sợ hãi… Ông trùm phía sau bang xã hội đen ngầm lớn nhất nước chỉ cần anh ta cau mày một cái thì lập tức có thể lấy mạng của bất cứ ai, vậy mà cô gái này lại sợ làm vấy bẩn Hoa Thần, anh phục rồi…..