Trắng, lại cũng làm cho người thấy không trắng. Vốn là chuẩn bị lí do thoái thác cho tốt giờ đây đều toàn bộ vô tung vô ảnh. Không biết như thế nào giải thích tại sao mình muốn mạo hiểm cùng tới.
Hoàng Di Nguyệt không hề có ý oán trách, trong lúc này đã cởi bỏ ngoại y của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên trên người Mộc Thanh Lưu. Y sam mềm mại như tuyết chụp lên người, Mộc Thanh Lưu mới phát hiện trong mật địa trở nên âm lãnh vô cùng. Nắm lấy y phục không thuộc về mình, hoa văn hoa mai đập vào mặt.
Tay Hoàng Di Nguyệt đặt ở trên vai lại không lấy ra. Ngược lại, Mộc Thanh Lưu nhìn thấy hoa văn hoa mai càng lúc càng gần……
Cuối cùng một đầu nhập vào trong ***g ngực quen thuộc, ôn nhu, có chút băng lãnh, trên mặt còn có dư vị sợi tóc như lụa nhẹ nhàng chạm vào.
Mộc Thanh Lưu không tự kìm hãm được có chút ngây ngốc. Bên tai, người nọ lãnh đạm nói:” Lần sau tự mình chú ý một chút.”
” Không nói cái này……” Mộc Thanh Lưu quẫn bách, dời chủ đề,” Lam thành chủ muốn cho ta chuyển cáo ngươi, Đại sư huynh của các ngươi có thể đã đến.”
Tức khắc, trong mắt Hoàng Di Nguyệt hiện lên một đám u quang, lãnh lệ như băng, thê lương như quỷ. Ngữ khí nhưng lại bình thản:” Ta biết.”
” Cha, nghe nói thánh vật Vishnu thần tượng của Bà La môn giáo ở trong này, ngươi muốn đi tìm?” Mộc Thanh Lưu nhẹ nhàng mà vòng lấy eo của y, lại ôn nhu vỗ vỗ. Không muốn chứng kiến trong ánh mắt đẹp như trăng sáng ẩn hiện huyết vụ, chủ đề chỉ đành phải chuyển đi.
Hoàng Di Nguyệt gật gật, quay lại hỏi:” Ngươi cùng với ta một chỗ?”
Mộc Thanh Lưu cười nói:” Chỉ hi vọng ta sẽ không ảnh hưởng đến ngươi.”
Hắn mỉm cười nhìn Hoàng Di Nguyệt, sau khi đợi người do dự nửa ngày mới nắm lấy tay hắn, dẫn người hướng vào trong động.
Trong động rõ ràng thổi qua gió lạnh ẩm ướt, mang theo mùi nồng, khí tức hư thối. Đi xa hơn vào trong, hoành thất thụ bát (nằm ngang dọc la liệt) những người vận hắc y, thi thể hoàn hảo, duy trên cổ có một điểm máu đỏ, tựa như cánh hoa ngẫu nhiên rơi xuống.
Rất hiển nhiên, bọn họ là chết dưới Lưu Hoa kiếm, chỉ có Lưu Hoa kiếm hoàn mỹ, giống như chủ nhân của nó.
Nhưng mà, kiếm thuật là kiếm thuật, người đã chết lại là thật sự. Vì một thánh vật, thật sự đáng giá bồi thượng nhiều nhân mạng như thế sao?
” Thần tượng kia rốt cuộc là thứ gì? Nhiều người muốn tranh giành nó như thế……” Mộc Thanh Lưu hứng thú, một nửa là cảm khái một nửa là mê hoặc.
Hoàng Di Nguyệt đảo qua những thi thể kia, trong mắt ngoại trừ băng lãnh thì chính là hờ hững, như xem không có gì, nhưng lại tận tâm tận trách trả lời nghi vấn.” Vishnu thần tượng, có thiên địa linh khí, là chú thuật chí bảo, nhưng mỗi một lần thức tỉnh cần phải máu nhuộm ngàn dặm. Tổ tiên Bạch Mi cốc nghĩ nó là thứ quá tai họa, mới chia ra làm bốn phần cất chứa.”
Mộc Thanh Lưu cười khẽ lắc đầu, nhìn Hoàng Di Nguyệt, trong đôi mắt thủy quang tràn ngập các loại màu sắc.” Ngươi tin?”
Hắn biết rõ, nếu như là Hoàng Di Nguyệt, nhất định là sẽ không tin tưởng có loại vật này. Hoàng Di Nguyệt thậm chí cho rằng trên thế giới không có đệ nhất võ học, vậy sao có thể tin cái thứ thiên địa linh khí hư vô mờ mịt gì đó?
Nhưng mà ──” Tin.”
Thanh âm lãnh đạm, trả lời rõ ràng.
Mộc Thanh Lưu gần kề trong nháy mắt lặng yên vài cái, rồi lại nở nụ cười. Hắn ôn nhu nói:” Nếu như tin, như vậy vô luận chân thật hay không, đều là đáng giá truy cầu.”
Hoàng Di Nguyệt không nói thêm gì nữa, trong mâu quang lại thoáng chút thờ ơ, lại tựa hồ có chút mông lung, có chút bất đắc dĩ, giống như cất giấu thiên ngôn vạn ngữ.
Mộc Thanh Lưu thở dài, trong nội tâm phiền muộn── có lời gì, lại vẫn không thể nói với mình…… Nhưng là, có một việc, mặc dù có thể sẽ làm cho người ta không vui, thế nhưng hắn lại muốn nói.
Mộc Thanh Lưu thở một hơi dài nhẹ nhõm, ôn nhu nói:” Cha, có chuyện nhất định phải nói với ngươi.”
Thấy Hoàng Di Nguyệt quay đầu ngóng nhìn, hắn tận lực bắt mình dùng lời nói nghe uyển chuyển một chút.” Lam thành chủ, có thể vô tâm với cuộc chiến giữa các ngươi……”
” Hắn sớm đã cùng Bà La môn giáo có cấu kết.” Hoàng Di Nguyệt hời hợt nói, nhưng lại sâu sắc biết ý của Mộc Thanh Lưu. Chỉ thấy y trầm tĩnh lãnh định, hiển nhiên trong nội tâm sớm đã định. Nhắc tới việc này, lại cũng không thấy mảy may oán giận hay ngạc nhiên.
Mộc Thanh Lưu kinh ngạc, thanh âm không tự giác đề cao một ít, nói:” Ngươi biết?”
Nhưng mà kinh ngạc vừa nổi lên đã bị bóp chết ở trong đôi mắt như nước kia, so với hoa quỳnh nở rồi lại tàn càng thêm ngắn ngủi. Hắn thậm chí cười nhạo mình thất thố.
Có cái gì hảo kinh ngạc?
Vô luận lúc ban đầu mục đích là vì Bạch Mi cốc hay là vì cái gì khác, có một chuyện cũng tuyệt đối không thể bỏ qua── Hoàng Di Nguyệt vẫn thủy chung là lâu chủ Ảnh Trọng lâu. Một Ảnh Trọng lâu được xếp trong “Nhất trang nhị lâu tam điện”! Hơn nữa còn tùy tâm sở dục ngoạn chuyển hắn hơn mười năm.
Ảnh Trọng lâu lâu chủ, có chuyện gì mà y muốn biết lại không thể biết? Trên giang hồ này, còn có cái gì là y làm không được? Tay phiên vân phúc vũ (lật mây che mưa), còn có ai làm được?
Sao hắn lại không để mắt đến thân phận này của Hoàng Di Nguyệt?
Nhớ lại lúc trước mới tới Thanh Thành liền có người đến tiếp ứng, lúc này nghĩ đến trong đó hẳn là có Ảnh Trọng lâu tham dự. Tai mắt phái đến bên người Lam Như Tất, tất nhiên cũng không ít.
“…… Thật có lỗi, là ta quá lo lắng.” Mộc Thanh Lưu cười cười, không hề nói cái gì. Trong nội tâm có phần cảm giác trấn an.
Mộc Thanh Lưu lại đi về phía trước hai bước, lại phát giác Hoàng Di Nguyệt vẫn đứng ở tại chỗ, quay đầu ngạc nhiên nói:” Xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Di Nguyệt lặng im, ánh mắt rủ xuống nhàn nhạt ngưng mắt nhìn lấy mặt nước. Ngoại trừ lãnh đạm, trong mắt không có thần sắc khác.” Ta nghĩ rằng ngươi không có hứng thú.”
Mộc Thanh Lưu không hiểu ra sao, hơn nửa ngày mới minh bạch lời nói chợt nghe giống như trào phúng này nguyên lai là lời giải thích, liền thoáng chốc bật cười. Trong nội tâm tán thưởng, cái này, thật sự là người tinh tế.
Hoàng Di Nguyệt thật sự là người rất tinh tế…… Thiên hạ có thể cảm thán như thế, ngoại trừ Mộc Thanh Lưu thì còn có người nào?
” Phụ thân…… Lần này đổi thành ngươi quá lo lắng.” Hắn cười nói.
Mộng huyễn vô hoa, vốn là bọt nước, huống chi là trăng sáng thấy được sờ không được. Trong lòng mỗi người đều có vầng minh nguyệt bất đồng, Hoàng Di Nguyệt rốt cuộc là loại người gì, tính cách gì, ngược lại không quan hệ tới Mộc Thanh Lưu.
Thôi, hiện tại chỉ cần đi con đường trước mắt phải đi là được.
Trong mật động thanh thủy này, thứ có nhiều nhất đương nhiên là nước. Cả mật đạo đều là thủy lộ liên tiếp, đi đến đầu sơn động, phía trước có một hồ nước sâu thẳm tĩnh lặng.
Nước không phải thanh thủy, là màu lam nhạt. Đường đi, chỉ có thể là ở dưới nước.
Hoàng Di Nguyệt vươn tay vốc lấy nước, lại thấy nước trong tay đột nhiên bốc hơi hóa thành vô số lam quang bay ra. Hai người nhìn nhau, đồng thời nói ra hai chữ:” Ký Xuyên.”
Ký Xuyên là con sông quên lãng tại Minh giới, ở Nhân Giới lại thật ra là lưỡng chủng chú thuật. Lưỡng chủng chú thuật này không thể phá, chỉ có thể kháng, ngay cả Tị Thủy chú cũng không thể thực hiện.
Trong nước này ẩn lấy bao nhiêu năng lượng, ai cũng không biết.
Hoàng Di Nguyệt quyết đoán nâng tay cởi xuống thúc phát ti đái (sợi dây buộc tóc), đưa tay trái cùng tay phải của Mộc Thanh Lưu chặt chẽ trói cùng một chỗ. Cử động một cái đã tham nhập vào trong nước lam nhạt, người cột cùng một chỗ nổi lên.
Tuy là trong nước lại như không có nước, quần áo không ẩm ướt. Đây là Ký Xuyên chi thuật.
Mộc Thanh Lưu chuyển đầu nhìn người nọ, nước đã không còn là dâng một nửa, tóc dài đến eo y đã có vài đoạn vào nước, nước nhìn lại như mặc ti từng giọt thâm nhập.
Lúc này, Hoàng Di Nguyệt thản nhiên nói:” Hấp khí, lặn xuống dưới.”