• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng lẽ hắn thật sự vĩnh viễn không thoát khỏi được chức nghiệp vì người bên ngoài mà phân tán nhàn tâm này!? Trước kia là Phong, hiện tại biến thành Hoàng Di Nguyệt. Mặc dù…… người khác có lẽ không đến lượt hắn đến quan tâm.

Loạn trong giặc ngoài thì thế nào? Xem Hoàng Di Nguyệt rõ ràng ứng phó như cá gặp nước.

” Thanh Lưu……? Thanh Lưu?”

” Ân?” Đang tự oán tự kỷ, đột nhiên nghe thấy thanh âm người nọ kêu gọi. Cũng không biết kêu mấy lần, cuối cùng trong một chuỗi thanh âm đều là tràn đầy không xác định. Thế là, tranh thủ thời gian lên tiếng, hết sức đem thanh âm nhu xuống đến mức thấp nhất, miễn cho có người lại nghĩ hắn đang mang lòng bất mãn mà mất hứng.

” Ngươi theo ta đi Ảnh Trọng lâu?” Hoàng Di Nguyệt nửa rủ mắt, mái tóc dài từng sợi rủ xuống, che khuất đôi mắt. Thấy không rõ thần sắc như thế nào, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng cũng làm cho người không thể kết luận.

Mộc Thanh Lưu mỉm cười:” Ngươi muốn để ta đi lưu lạc thiên nhai?”

” Ta có thể đưa ngươi đi tìm Hồng Ức.”

” Phải không?” Mộc Thanh Lưu đã hơi tức giận, chỉ cảm thấy trên mặt chống lấy tiếu dung cứng ngắc cơ hồ muốn khối khối vỡ vụn, lại chỉ có thể dùng thanh âm càng bình tĩnh để che giấu,” Chính là sư phụ nói hắn sớm chê ta chướng mắt.”

Hoàng Di Nguyệt, Hoàng Di Nguyệt…… Vô luận ngươi là quan tâm ta hay không, thì vẫn đang tự hỏi quyết định tới đón ta lúc trước. Lại thật là, người đầu tiên bức ta sao lại là người da mặt dày…… Chẳng lẽ không biết, thỉnh thần thì dễ mà tống thần thì khó?

Hoàng Di Nguyệt hình như có sở giác, gật gật đầu, mục quang dời về phía hồng y nữ tử: “Trọng Mộng, xe.” Nếu là đối với người bên cạnh, lời nói đều là không chút khách khí.

Cứ như không biết được cái gì là hỏi thăm.

Trọng Mộng yên lặng nhìn hai người, trống ngực đập mạnh và loạn nhịp, trong đôi mắt đẹp ẩn ẩn từng tia hoang mang mờ mịt.

” Trọng Mộng.”

Nàng lúc này mới hồi hồn, nâng vẻ mặt vô tội cười nói:” Xe? Trước kia đâu dùng qua thứ này, lúc này mới quên lâu chủ dặn dò……” Lời chỉ mới nói đến đây, liền bị ánh mắt sắc bén không tiếng động phát ra cảnh cáo ngăn lại.

Lập tức hướng về một đám thủ hạ ngốc đang đứng lặng nhìn mà sai bảo:” Các ngươi, cả người, đem xe tới!”

……

Xe không có gì thu hút, bên trong ngồi lại thật thư thái. Chỉ đặt một nhuyễn tháp, rộng rải cũng đủ một người nằm ngang có dư. Đệm chăn cũng là chuẩn bị tốt, nửa phần trên bạch sắc, thêu ly văn, xúc cảm mềm mịn như nước, hiển nhiên là vật phẩm sang quý.

Hoàng Di Nguyệt cũng nhảy lên xe, tựa hồ cố ý ngồi chung.

Tayvừa muốn vén rèm lên đột nhiên bán nghiêng người, làm như lơ đãng nhắc tới:” Ta nhớ rõ, trong lâu tựa hồ đến nay còn giữ một nhiệm vụ thượng cấp?”

Trọng Mộng trầm tư một lát, đột nhiên tỉnh ngộ, cười nói:” Lâu chủ hảo trí nhớ, chẳng lẽ……”

” Cứ luôn giữ cũng không phải biện pháp, sớm làm a. Gấp ba giá tiền, phân hiệu có tự Hoàng toàn bộ ra.”

” Cáp!” Nữ tử che miệng cười khẽ, ánh mắt lại càng ngày càng sáng, gần như hưng phấn,” Gấp ba giá tiền? Trong lâu gần đây xác thực căng thẳng, như vậy, phái ra toàn bộ phân hiệu có tự Hoàng mà Trọng Thiên nắm giữ, hắn cũng không dám nói cái gì. Hơn nữa, vì chỉ là một phần nhỏ thế lực, hắn cũng không đến nỗi bị bức đến ngả bài quang minh chính đại như thế.”

” Không đến khi đó.” Hoàng Di Nguyệt đã khuất người tiến vào thùng xe, phất tay phật rơi xa liêm (rèm che). Tính chất ngăn cách thanh âm của lớp vải vô cùng tốt, có vẻ thâm trầm.

Ngoài thùng xe, nữ tử theo tính ngồi xuống một hướng ngược lại, miễn cưỡng tiếp lời:” Ân. Hiện tại đối với ở trên hắn, hai tướng tranh đấu khó tránh khỏi đại thương nguyên khí. Thời gian lâu, có đầu óc cũng đều nhìn ra, rốt cuộc ai ngồi ổn được cái ghế này. A, đáng thương Trọng Thiên, hiện tại còn cho là mình man thiên quá hải (giấu được trời vượt được biển)…… Như vậy, không ngại thừa dịp điểm ấy, cắt hắn thêm vài sợi vũ mao (lông vũ).”

Trọng Mộng có một đôi tay mềm mại xinh đẹp, cũng là một đôi tay có thể khinh xảo (nhẹ nhàng linh hoạt) đoạt mệnh. Cho nên, nữ tử này vừa vun roi chuyển động xe, dứt khoát mà nhanh chóng, tư thế oai hùng khí khái.

Lúc xe ngựa nâng bước, bởi vì xung lượng quá mạnh nên Mộc Thanh Lưu thoáng chốc không lưu ý, trực tiếp nhào vào trên người Hoàng Di Nguyệt vừa mới tiến vào thùng xe. Người vào sau thuận thế ôm lấy người ngồi ở trên nhuyễn tháp, không thấy có ý tự giác buông người ra.

Ngực thật ấm áp, người còn là một mỹ nhân? Bụng so với bầu trời còn bằng phẳng hơn. Chính là, cả nửa thân thể Mộc Thanh Lưu nhào vào trên người y, nửa thân thể lại cảm thụ xóc nảy không ngừng của xe ngựa, tư thế vặn vẹo, có khổ khó nói. (14t…nhóc mới 14t)

” Không thoải mái?”

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm thấp của người nọ, từng trận khí tức phun lên đỉnh đầu, ôn nhuận ôn hòa. Muốn ngẩng đầu lại không thể, mái tóc trong lòng tiến đến dưới cằm một người, còn tinh tế ma sát.”…… Trước thả ta ra a……”

Lời còn chưa dứt, Hoàng Di Nguyệt lại hướng phía sau đi ngược lại, ngưỡng nằm trên một cái giường dày đặc đệm chăn.Tay không có buông ra, tự nhiên biến thành Mộc Thanh Lưu toàn bộ nằm ở trong lòng ngực của y.

” Phụ thân?”

Mặt nặng nề lại chôn sâu trong vạt áo khiết bạch (trắng không tì vết), nhưng mà, hắn vốn muốn nhìn biểu tình của Hoàng Di Nguyệt, nhưng cơ thể của người nằm trên giường dưới khuôn mặt đều mềm cực kỳ, không chỗ gắng sức, càng chống đỡ càng không dậy nổi thân thể.

Có người ôn nhu lấy tay thuận lấy lưng của hắn, tay phủ ở đâu thì ở đó sẽ nổi lên một mảnh sợ run. Vội vàng ba chân bốn cẳng đè lại cái tay kia, Hoàng Di Nguyệt không có tránh thoát, nhàn nhạt hỏi:” Không phải mệt mỏi sao? Sao lại không ngủ?”

Mộc Thanh Lưu nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình xem nhẹ hương mai như có như không trong không khí. Cùng với……hình ảnh trong đầu lái đi không được…… Người nọ với mái tóc dài mềm như gấm tán trên đệm chăn thuần sắc, mâu như tinh nguyệt, lông mi thật dài nhẹ nhàng động. Mỗi một lần động, liền dắt lấy nhân tâm loạn nhảy nhanh.

Nhãn thần luôn như là lương bạc (mát trong) lãnh đạm tẩm trong băng thủy (nước đá). Lúc này…… sao lại làm cho người ta liếc mắt nhìn sẽ có cảm giác toàn thân không đúng?

Quản không được chính mình, quản không được…… Lần nữa trợn mắt, lại trông thấy tay của mình…… sao lại vươn lên trên mặt y?

Không mang dấu vết rút về, Mộc Thanh Lưu như không có việc gì cười nói:” Ngươi…… Còn nhớ rõ thôi miên chú không?”

Bàn tay vỗ nhẹ trên lưng Mộc Thanh Lưu thoáng dừng lại, lập tức ôm chặt người trong ngực.” Sao vậy?”

” Cho ta tựa chút a…… Ở trong Ký Xuyên mất quá nhiều lực, cần ngủ đến ba ngày.”

” Ngươi sẽ không?”

” Ta……” Mộc Thanh Lưu rút tay ra, dùng sức xoa bóp huyệt thái dương, đã bất đắc dĩ lại xấu hổ,” Ta đột nhiên nghĩ không ra……”

Thanh âm Hoàng Di Nguyệt thấp trầm mà êm tai trong không gian nhỏ hẹp phiêu đãng. Bản thân thanh âm kia chính là một loại chú ngữ, không liên quan đến chú lực bao hàm trong đó, lời vừa vào tai, người liền say ngược lại.

Mộc Thanh Lưu ở trong ***g ngực mềm mại tìm vị trí thoải mái, mắt khép lại, lập tức mất đi ý thức.

Mọi âm thanh đều tĩnh, mà ngay cả người đang tỉnh cũng đem tiếng hít thở đè ép xuống dưới.

Đợi Mộc Thanh Lưu triệt để không có động tĩnh, Hoàng Di Nguyệt xoay người chụp lên thân hình thon dài. Hai tay chống lấy thân thể, không làm cho mình triệt để đè ép lên.

Ngón tay thon dài cẩn cẩn dực dực phác họa hình dáng gương mặt. Ánh mắt…… phức tạp như thế.

Mọi âm thanh vẫn đều tĩnh lặng, ngoài cửa sổ cảnh sắc tựa như tia chớp rất nhanh đảo lui.

Có người than nhẹ, giống như thực giống như huyễn.

……………

Mộc Thanh Lưu không biết chính mình ngủ bao lâu, tỉnh lại thì đầu đau eo cũng mỏi nhừ.

Hắn đã nằm trên một cái giường, trên người là lý y mới đổi. Ngửi thấy hương vị quen thuộc, rất dễ dàng liền có thể đoán ra chủ nhân của nó là ai. Huống chi, bên cạnh còn có dấu vết người nằm qua.( Cái này rốt cuộc là tràng diện gì <-lời tác giả) Hoàng Di Nguyệt không ở trong phòng. Mộc Thanh Lưu ngắm nhìn bốn phía, gian phòng không lớn, bố trí cũng đơn giản, khí cụ cũng còn không tồi. Cửa sổ đều được người tỉ mỉ đóng kĩ, dù là một tia lương khí (khí lạnh) cũng không thể đi vào. Xoay người xuống giường, Mộc Thanh Lưu đẩy ra cửa sổ, tức khắc sơn phong gào thét thổi tới trước mặt, xen lẫn không khí tươi mới. Ra bên ngoài xem xét, cây cối như hải, ngăn cách rất xa mới nhìn thấy vài toà lâu vũ linh tinh rải rác. Mộc Thanh Lưu không khỏi thấy mê mẩn, đại ẩn (người ở ẩn chân chính=]) vào thế này chín năm, như thế xem ra, bản thân dong nhân (người dung tục) ta vẫn là thích hợp với tiểu ẩn vu dã (người ở ẩn bình thường nơi hoang dã). Rất lâu sau đó mới đi trở về phòng, ở trong không gian không lớn loạn đi dạo bốn phía. Chỉ có trên thư trác (bàn sách) còn đặt một xấp công văn, Mộc Thanh Lưu cũng không tránh phải rỗi rãnh, tiện tay cầm lên một phần nhìn nhìn. Nội dung xem ra, hiển nhiên là một nhiệm vụ đơn. ── Nhiệm vụ thượng cấp, thừa tướng Lý Kính. Hoàn thành. Phân hiệu tự Hoàng tử vong năm mươi chín người, năm người hồi lâu, riêng Nhất Nhật trọng thương tử vong. Tiền thù lao đã kết. Mộc Thanh Lưu rất hứng thú nhìn trương đơn (bảng báo cáo), ngôn ngữ ngắn gọn, thật đúng là tác phong của sát thủ. Còn nhớ rõ, phân hiệu có tự Hoàng này tựa hồ chính là thế lực phản đồ, nói như thế, năm người trở về rốt cuộc là trọng thương mà chết, hay bị người giết chết, đều rất khó nói. Thừa tướng Lý Kính? Mộc Thanh Lưu chợt phát hiện mình đối với danh tự này không lạ lẫm. Đột nhiên nhớ lại, lúc còn cùng Hồng Ức ở chung, tựa hồ thường xuyên có người báo lại sự tình của người này. Hồng Ức có khi nghe xong tin tức tức giận đến giơ chân, thường xuyên là bắt lấy thứ gì đó một bên toàn bộ ném xuống mặt đất, trong miệng vừa hung dữ mắng: Lão hỗn đản, lại cùng cẩu hoàng đế buộc chết tiểu tử? Họ Lam tiểu tử đang làm gì, sao còn để hắn sống! Chẳng phải vì một cái phá thành, đến nỗi…… Mộc Thanh Lưu nhẹ nhàng nở nụ cười. Nguyên lai Hoàng Di Nguyệt vào lúc đó phái người ra nhiệm vụ này, cũng không phải tất cả đều là vì thanh trừ nội loạn……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK