Hoàng Di Nguyệt cũng không nhanh chóng tránh thoát, buông ra đôi môi Mộc Thanh Lưu, thân mật dùng trán nhẹ cọ gò má người nọ, một tia điên cuồng cuối cùng trong mắt cũng đã lắng động thành ôn nhu.
Người như vậy, dù chỉ là một ánh mắt ôn nhu như nước, cũng có thể khiến người cam tâm tình nguyện thần phục……
Mộc Thanh Lưu lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, bằng cái gì người này mỗi lần đuối lý đều làm ra bộ dạng này? Chẳng bằng cứ trực tiếp cường đi, để người còn có thể tìm ra chút lý do phản kháng…… Tình huống trước mắt này, căn bản không nỡ, không nỡ đẩy ra y. (= =|||)
” Thanh Lưu?”
Hoàng Di Nguyệt giống như thăn dò gọi một tiếng, âm điệu thoáng cất lên hai chữ, tiếng nói phối hợp réo rắt mà nhu hòa, có vẻ lưu luyến đau khổ, hết sức cổ hoặc (đầu độc).
Ngón tay linh hoạt chậm rãi trượt vào trong quần áo ở hạ thân, nhưng chỉ là ở trên da thịt đại thối (đùi) non mềm như có như không cọ lấy, không vội tiến công lại thực sự không có ý định rời đi.
Mộc Thanh Lưu thở gấp vài tiếng, đỏ ửng nổi lên hai bên tai, dần dần toàn thân đều che đậy một tầng phi sắc. Vẫn như cũ vô ý thức cầm lấy cánh tay Hoàng Di Nguyệt, cũng không biết là muốn đẩy, đưa mở hay là muốn gần hơn.
Tóm lại là, cất giấu bất an. Nhưng thật sự không phải là quá bất ngờ, tình cảnh này có lẽ khi đã nhìn rõ tâm ý của nhau thì đã ở trong nội tâm âm thầm tưởng tượng qua, hơn nữa còn mang theo vài tia chờ mong…… Như thế kháng cự cũng chỉ bất quá là…… giãy dụa lúc sắp chết mà thôi, sớm muộn gì cũng phải buông ra.
Mộc Thanh Lưu thở dài một hơi, buông ra hai tay, khép lại hai mắt. Cố gắng đem chính mình hoàn toàn dán ở trên đệm chăn, dường như cứ như vậy có thể tìm được càng nhiều cảm giác an toàn. (đã nhận mệnh hiến tế =]])
Thanh âm người nọ tựa hồ mang lên chút tiếu ý.” Đáng sợ như thế?”
” Ngươi tiếp tục…… Trước đừng động ta, để cho ta trốn tránh một lát cũng tốt.” Mộc Thanh Lưu cố gắng làm chính mình có vẻ bình thường một chút, lông mày xoắn lấy lại làm cho hắn tiền công tẫn khí (=kiếm củi ba năm thiêu một giờ).
Lần này, bên tai lại thật sự có người cười lên tiếng.
” Thanh Lưu, ta rất không khách khí.”
Trong nội tâm còn đang ở giữa bất ổn, cảm thấy thân thể mang theo mùi thơm đã hoàn toàn đè ép lên, cạy mở ra hàm răng đưa lên một cái hôn sâu tình ý miên miên. Hai chân bị người tách ra, lập tức, cái eo mảnh khảnh của người nọ khảm (lấp vào chỗ hõm) tiến đến.
Thân thể Mộc Thanh Lưu có chút cứng đờ, cũng rất mau thả lỏng, vẫn rất phối hợp không nhúc nhích.
Một trận gió từ bên người thổi qua, mành trướng bạch sắc trước giường rơi xuống. Vô cùng hảo cách ly ánh sáng bên ngoài mang đến đêm tối mờ ảo, chỉ có điều không có ánh sáng thì lại như thế giới đã ở ngoài thân, thứ có thể bắt lấy chỉ có một làn tóc dài rủ xuống ở trên mặt. Thuận lấy hướng lên sờ soạng, xúc cảm của làn da so với bình thường nóng lên vài phần.
Tay của ái nhân một mực ở trên người xoa nắn bốn phía, làm cho người đang ở dưới thân y nữu lai nữu khứ (vặn vẹo), tay lại được một tấc lại muốn tiến một thước, men theo xương quai xanh một đường xuống dưới, quấn lấy hai điểm thù du xoay chuyển vài vòng, thẳng tắp xuống dưới đi vào trung tâm nóng rực, bắt đầu cường thế khiêu khích.
Mộc Thanh Lưu áp lực không chịu được kêu lên một tiếng, cả thân thể khẩn cấp buộc chặt, đột nhiên vươn tay gắt gao vòng lấy eo Hoàng Di Nguyệt, cắn chặt đôi môi, liên tiếp tiếng rên rỉ không kìm được mà bật ra.
Tại sao…… chỉ là loại trình độ này, liền so với toàn bộ kinh nghiệm trước kia đều khắc sâu mãnh liệt hơn……
” Nguyệt…… không cần……”
Lời này như là gió thoảng bên tai, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đảo qua lối vào khu vực mẫn cảm nhất, không nhẹ không nặng sờ soạng. Thân thể Mộc Thanh Lưu mềm nhũn, vô lực xụi lơ trong ngực Hoàng Di Nguyệt, như ngư nhi rời khỏi nước mở lớn miệng hấp thu dưỡng khí.
Người nọ tựa hồ từ dưới gối đầu lấy ra cái gì đó, mở nắp đổ ra, đầu ngón tay thấm đầy dịch thể niêm trù (sền sệt) lần lượt bôi lên giữa đùi, vẽ loạn từ bên ngoài đến bên trong.
Trong lòng bay lên sợ hãi, tay của mình lại bị cầm lấy hai ba cái đã hóa giải đi, lại ngã trở lại trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Còn tự động thẳng lưng tìm kiếm người mang đến cho mình khoái cảm.
” Thanh Lưu…… không sợ, đây là hảo dược, sẽ không quá đau.”
Vừa nói xong hai ngón tay cùng nhau trượt vào, không để cho người lưu một khắc thở dốc liền bắt đầu khai thác. Thuận thế kéo cao eo Mộc Thanh Lưu, cả thân thể liền toàn bộ thu tại đáy mắt.
Đến thời điểm mấu chốt này, Mộc Thanh Lưu đột nhiên quỷ dị bình tĩnh lại. Mở mắt ra, đè xuống rên rỉ bên miệng, cố hết sức mở miệng cười trêu chọc:” Dược này thật là kịp thời…… Nếu là chuẩn bị cho ta, vậy lát nữa chúng ta sẽ tính toán toàn bộ…… Nếu là cấp cho người khác…… Ngươi hiện tại để ta đi xuống……”
Người trước mắt, hai con ngươi tối ám, hô hấp trở nên nặng nề.
Trong nội tâm Mộc Thanh Lưu cảm thấy cân đối, nghiêng người hôn lên khóe miệng người nọ. Ngón tay đang trừu sáp dưới thân bỗng nhiên trở nên thô bạo, kẹp lấy một cỗ đau đớn chưa từng hiểu rõ trôi qua.
Người nọ thở dài nói:” Thanh Lưu, bộ dạng ngươi như vậy, ta chính là nhịn không được……”
Hai chân đột nhiên bị kéo đến hạn độ lớn nhất, ngón tay trong hậu đình lui ra ngoài, có thứ gì đó nóng rực mà cự đại chậm rãi chen chúc tiến đến.
” Nguyệt…… Không!” Nào biết, tên vừa ra khỏi miệng, người nọ đột nhiên không có một điểm dấu hiệu liền toàn bộ tiến đến!
Mộc Thanh Lưu ngược lại hít vào một ngụm lãnh khí, cong lên thân thể cực lực nhẫn nại sự nóng rát đau đớn từ bên dưới thẳng lan tràn đến tuỷ não, trên trán tức thì che kín mồ hôi. Lại trông thấy vẻ mặt thương tiếc của Hoàng Di Nguyệt đang cường ngạnh miễn cưỡng làm bản thân dừng lại động tác, thế là cố gắng cười vui, nói:” Ngươi động a…… có lẽ sẽ không đau như thế……”
” Thanh Lưu, ngươi làm ta làm sao nói ngươi……”Namtử một tay kéo lấy hắn vào trong ngực, một bên ôn nhu trấn an Mộc Thanh Lưu, lại tựa hồ là nhịn không nổi nữa, bắt đầu mượn lấy dược cao bôi vào trước đó ở trong dũng đạo nhỏ hẹp trừu động lên.
” Ngô……” Mộc Thanh Lưu thủy chung vẫn đau đớn trầm thấp ngâm một tiếng, lại liều mạng lấy một tia khí lực cuối cùng dán lên bên cổ người nọ, run giọng nói:” Ta nhất định muốn ngươi nhớ lấy…… Ta làm thế này, đơn giản chỉ là ta…… yêu ngươi mà thôi, không phải bởi vì khác.”
Không phải bởi vì ta đánh không lại ngươi, mới bất đắc dĩ. Không phải bởi vì ngươi trả giá cho ta quá nhiều, mới hồi báo cho ngươi.
Thân thể đột nhiên bị đặt lên giường, người nọ ấn thấp đầu của hắn, đỡ lấy eo của hắn dùng lực mạnh trừu tống.
” Thanh Lưu, thật có lỗi……”
Người bên trên một lần lại một lần lặp lại những lời này, khiến cho tâm người không ngừng được lấp đầy. Thân thể kỳ dị dần dần thích ứng mềm nhũn xuống, tựa hồ đã dần dần vùi đầu vào trận hoan ái này.
Hoàng Di Nguyệt mẫn tuệ (nhạy cảm) cảm thấy được thay đổi này, nhìn người hai mắt mê ly, đôi mắt tràn ngập *** hiện ra nhàn nhạt vui mừng, không hề cố kỵ nữa, động tác trở nên toàn lực. Hưởng thụ thân nhập ôn nhuận, chỗ siết chặt căng đầy mang đến mãnh liệt khoái ý, từng đợt từng đợt như lãng triều (sóng dâng) hung mãnh, thoáng chốc đưa y lên tận đỉnh. Thể xác và tinh thần như không thuộc về chính mình!
” Thanh Lưu, Thanh Lưu……”
Là cảm giác chân thật như thế này, không biết sao lại đột nhiên cảm giác được bi thương.
” Thanh Lưu, Thanh Lưu…… Ngươi, ta sao có thể nhìn ngươi chết……”
Câu nói kia không thể nghi ngờ lọt vào trong tai Mộc Thanh Lưu, một tia cảm giác khuất nhục cuối cùng lập tức tan thành mây khói. Nội tâm Mộc Thanh Lưu thoáng động, thân thể co rụt lại, lại làm cho người bên trên cơ hồ phát cuồng. Sau vài cái thúc mạnh, toàn bộ đều phun trào vào thân thể của hắn.
Bản vì muốn người an ủi thất lạc, nên cuối cùng vô tình khiến kích thích bò khắp toàn thân của hắn. Ý thức hoàn toàn dung nhập vào trong cuồng dũng nhiệt lưu, dục vọng nóng rực vẫn còn ma sát chỗ mẫn cảm trong cơ thể…… Đâu thể nào chịu đựng qua cảm giác như vậy!
Cực lực ngẩng cái cổ, thân thể loan thành một đường cong. Người bên trên lập tức bắt được hầu kết đang lộ ra, vội vàng gặm cắn.
……” Thanh Lưu, thật sự…… Ta không thể buông tha cho……”
Người nọ vẫn đang kể ra một vài chấp niệm, cứ như đó là sinh mệnh hy vọng duy nhất.
Không biết mệt mỏi, lại thêm lần ở trên người hắn hưng phấn lên.
Trong thanh âm cứ như thống khổ tuyệt vọng mà chính mình lại không thể phát hiện.
Mộc Thanh Lưu giơ lên cánh tay, lấy ống tay che lại cặp mắt của mình. Không thể lại nhìn biểu tình như vậy, lại ngoài ý muốn từ khóe mắt của mình rơi xuống vài giọt lệ.
Giả ra bộ dáng ôn nhu lại mị hoặc, ôn nhu dụ dỗ:” Hôm nay trước tận hứng, đừng nghĩ nhiều như vậy…… không phải rất tốt?”
Tại sao, tại sao ngay tại lúc này, ngươi cũng không thể từ đáy lòng quên sự kiện kia…… Ngược lại ta tình nguyện, chính mình chưa từng ở trong lòng ngươi, lưu lại bất cứ dấu vết gì……