Kiều Ứng và Trình Diệu Nhiên đã lâu không gặp, sau khi chia tay liền ngay cả liên hệ cũng cơ hồ chặt đứt. Trong buổi ra mắt lần này Trình Diệu Nhiên nghiễm nhiên trở thành vai chính, hầu hết các phóng viên đều quan tâm đến chuyện tình cảm cá nhân của cô. Trình Diệu Nhiên luôn duy trì thái độ im lặng không nói, chỉ mỉm cười để chụp ảnh, không hề đề cập tới chuyện gì không liên quan đến bộ phim. Cuối cùng vẫn là Thẩm Liễm thay cô từ chối khéo, cười nói: “Những vấn đề không liên quan đến bộ phim, vẫn là mong mọi người tận lực ít đề cập đến. Thời gian cũng không còn nhiều, bằng không, xin mời các vị ngồi xuống xem phim trước?”
Các phóng viên lúc này mới buông tha Trình Diệu Nhiên, chuyển sang đề tài khác. Trình Diệu Nhiên hơi cảm kích nhìn về phía Thẩm Liễm cười nhẹ, Thẩm Liễm cũng mỉm cười lại, khi cúi người đem microphone để lại chỗ cũ, sợi dây đeo trên cổ lộ ra, Trình Diệu Nhiên liếc mắt nhìn thấy, nụ cười trên mặt kia nhất thời liền cứng lại. Cô có chút không dám tin nhìn về phía Kiều Ứng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vào cổ áo hắn. Thật lâu sau, rốt cuộc thu hồi tầm mắt, sắc mặt tái nhợt đứng ở chỗ cũ.
Kiều Ứng vẫn là nhất quán duy trì trầm mặc, hỏi một câu mới đáp một câu, đại đa số thời gian đều chìm trong suy nghĩ, cũng không lưu ý đến tầm mắt của Trình Diệu Nhiên. Sau một lúc lâu, quay đầu lại thấy cô hé ra gương mặt tái nhợt đứng đó, trên mặt tuy rằng vẫn mang theo tươi cười, nhưng là thấy thế nào cũng cảm thấy không thích hợp. Kiều Ứng không khỏi có chút lo lắng, nhíu nhíu mày, lại không thuận tiện hỏi. Cuối cùng đợi đến khi buổi họp báo kết thúc, nhân lúc trong thời gian nghỉ ngơi chờ phim chiếu, mới nghĩ tới đi xem, đã thấy Thẩm Liễm ngữ khí lo lắng hỏi Trình Diệu Nhiên có phải không thoải mái hay không, sau đó liền dìu cô vào phòng nghỉ.
Kiều Ứng do dự một chút, vẫn là không đi qua. Phòng chờ kia nguyên là chuẩn bị cho ba người bọn họ, bên cạnh là phòng nghỉ của đạo diễn, phía ngoài là một phòng khách nhỏ dành cho các diễn viên khác nghỉ ngơi. Kiều Ứng liền ngồi xuống sô pha, hắn không nói lời nào, cũng không có ai dám chủ động tiến đến gần. Vì thế trên chiếc sô pha thật dài kia chỉ có mình hắn ngồi đó.
Trong phòng nghỉ, Thẩm Liễm rót ly nước ấm cho Trình Diệu Nhiên, hơi cách xa cô một chút rồi ngồi xuống. Trình Diệu Nhiên hai tay cầm ly nước, ánh mắt ghim trên mặt đất, thật lâu sau, rốt cuộc mở miệng hỏi: “Thẩm Liễm, anh cùng Kiều Ứng, là quan hệ gì?”
Thẩm Liễm lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Trình Diệu Nhiên không một tia biểu tình, cũng không nhìn hắn, chỉ có đôi tay kia hơi run, tiết lộ tâm trạng đang rối bời của cô.
Cười cười chuyển đi tầm mắt, Thẩm Liễm bất động thanh sắc trả lời: “Quan hệ gì sao? Cái này bảo tôi làm sao trả lời? Cô cảm thấy chúng tôi là quan hệ gì?”
Thanh âm Trình Diệu Nhiên thầm thì: “Sợi dây chuyền trên cổ anh, là của Kiều Ứng đi? Anh ấy đeo nó mười năm, tôi sao lại nhìn nhầm được. Thế nhưng lại đưa cho anh…” Môi cô run rẩy, “Tôi một mực nghĩ, anh ấy đến tột cùng là thích dạng người gì, liền tuyệt tình cùng tôi chia tay như vậy. Nguyên lai là anh… Thì ra là anh…”
Cô có chút nói năng lộn xộn, tất cả khí lực đều đang dùng để cực lực khống chế mình không được mất kiểm soát. Cô nghĩ người Kiều Ứng thích, có lẽ là một cô gái không phải trong giới giải trí, nhưng là cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính là Thẩm Liễm, là một người đàn ông!
Mối tình tám năm trời, cô thế nhưng bại bởi một người đàn ông… Trên đời này còn chuyện gì so với chuyện này khó tin hơn, càng buồn cười hơn?
Thẩm Liễm cũng không biện bạch, chờ cô từ từ bình tĩnh trở lại, nâng tay che kín mặt, rốt cuộc mở miệng: “Cô hiểu lầm rồi. Tôi cùng Kiều Ứng, quan hệ gì cũng không có.”
Trình Diệu Nhiên ngẩng mạnh đầu lên: “Vậy sợi dây chuyền trên cổ anh ấy, như thế nào lại xuất hiện trên người anh?”
Thẩm Liễm cười cười, đưa tay đem sợi dây chuyền trong áo lấy ra, ngón tay cầm chiếc nhẫn, cúi người, ở bên tai Trình Diệu Nhiên nhẹ giọng nói: “Cái này đúng thật là của Kiều Ứng tặng tôi, nhưng là hiện tại, chúng tôi thực sự là quan hệ gì cũng không có. Tôi và cô giống nhau, cô hiểu chưa?”
Trình Diệu Nhiên ngẩn ra, thật lâu sau, kinh ngạc nói: “Các anh… Cũng chia tay?”
Thẩm Liễm đứng lên, mỉm cười nhìn cô: “Xem như đi.”
Trình Diệu Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười đạm mạt kia, hồi lâu mới thốt ra: “Anh… Bỏ Kiều Ứng?”
Cô rất hiểu Kiều Ứng, sẽ không dễ dàng bắt đầu một đoạn tình cảm, một khi đã thích, sẽ không tùy tiện chấm dứt như vậy. Năm đó cô làm tổn thương Kiều Ứng không ít lần, nhưng vẫn được dung túng. Nghĩ đến người này tuyệt không rời khỏi mình, sau này quay đầu nhìn lại, mới nhận ra chấm dứt đoạn tình cảm này, nguyên lai chính là mình từ nhiều năm trước.
Kiều Ứng không phải không cho cô cơ hội, bao nhiêu lần chỉ cần cô nghiêm túc thực sự muốn cùng Kiều Ứng cùng một chỗ, thì làm sao Thẩm Liễm chen vào giữa bọn họ được. Chính là cô vẫn không biết quý trọng, cũng không cam tâm cứ như vậy cả đời bị trói bên một người đàn ông đã không còn nổi tiếng nữa. Người đàn ông kia, nếu không phải đối với đoạn tình cảm này thật sự hết hy vọng, cũng tuyệt không vô tình như vậy.
Liếc mắt nhìn nụ cười không rõ hàm xúc kia của Thẩm Liễm, một cỗ tức giận từ đáy lòng Trình Diệu Nhiên thoáng cái bừng lên. Nếu không hiểu rõ Kiều Ứng, cần gì phải đi dụ dỗ hắn? Cùng là người trong giới này, cô sao lại không biết tiếng tăm của Thẩm Liễm, gương mặt trời sinh xinh đẹp như vậy, tại nơi thật giả lẫn lộn thế này, thiếu gì người muốn cùng hắn lên giường. Cũng chỉ có Kiều Ứng luôn thờ ơ với mấy tin đồn thế này, mới có thể hồ đồ bị hắn che mắt, lung lạc tâm trí, vừa mới rơi vào, sau đó liền bị người đàn ông này bỏ rơi.
Hắn dựa vào cái gì?
Muốn cùng ai chơi đùa trò này không chơi, lại cố tình muốn đi trêu chọc Kiều Ứng —— nếu sớm biết vậy, nếu sớm biết vậy…
Một cỗ lửa giận tràn tới cổ họng Trình Diệu Nhiên, lại bị chặn lại.
Cô có tư cách gì ở trong này thay Kiều Ứng giận dữ bất bình, ở trong này chỉ trích Thẩm Liễm. Tình cảm của cô, cũng có gì là thuần túy đâu?
Chính là trong thế giới hào nhoáng này, vốn không có cái gọi là chuyên nhất cùng tuyệt đối. Là Kiều Ứng rất ngốc, nhìn nhiều năm như vậy cư nhiên vẫn nhìn không thấu. Nhưng mà cũng phải nói lại, đối với một người đàn ông như Thẩm Liễm, lại có mấy ai có thể thoát khỏi sức hấp dẫn của hắn đâu?
Cuối cùng, cô cũng chỉ cười khổ một tiếng: “Quên đi, anh như thế, nguyên bản cũng không xứng với anh ấy.”
Có lẽ cô đã từ bỏ cơ hội, rốt cuộc không quay về bên cạnh người kia nữa. Kiều Ứng xứng đáng tìm được một người tốt hơn, cái túi da (1) vứt đi này, con người tỏa sáng rực rỡ này, Thẩm Liễm còn có cái gì tài cán đâu?
Thẩm Liễm chỉ lẳng lặng nhìn cô, ý cười trên mặt càng sâu: “Tôi bỏ anh ta? Cô cùng Kiều Ứng ở chung lâu như vậy, cảm thấy tôi có bản lĩnh bỏ anh ấy sao? Anh ta căn bản không để cho tôi có cơ hội mở miệng, ngay cả gặp tôi cũng không muốn gặp.”
Trình Diệu Nhiên cười lạnh: “Anh nếu không phải làm cái gì quá giới hạn, Kiều Ứng sẽ làm vậy với anh sao? Sợi dây chuyền đeo bên người mười năm, anh ấy cũng đem tặng cho anh…”
Thẩm Liễm ngắt lời cô: “Tôi và cô không giống nhau. Tôi quả thật đã làm chuyện có lỗi với anh ấy, tôi thừa nhận. Nếu chia tay, tôi cũng sẽ không cầu anh ấy quay lại. Chẳng qua ——” Hắn nhìn Trình Diệu Nhiên, mỉm cười, “Tôi không giống cô, từ bỏ dễ dàng như vậy. Tôi hiểu rõ mình muốn gì, mất đi rồi, tôi có thể tìm lại được. Mà cô, đã không còn cơ hội nữa rồi.”
Trình Diệu Nhiên trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, rốt cuộc chuyển tầm mắt. Cô không rõ người này như thế nào còn có thể trước mặt mình xuất ra loại khí thế này. Chính là mơ hồ cảm thấy, Kiều Ứng rơi vào trong tay người này, chỉ sợ khó có thể thoát thân.
Không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì được.
Cắn môi, Trình Diệu Nhiên đứng dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Thẩm Liễm nhìn chăm chú bóng dáng cô biến mất ở ngoài cửa, rốt cuộc chậm rãi thu liễm ý cười kia, có chút mệt mỏi ngồi ở sô pha, đem gương mặt chôn vào hai tay.
Hắn bên trong cũng rất kiêu ngạo, bị Kiều Ứng nhiều lần không thèm nhìn đến, làm sao có thể có thể lần nữa đến làm phiền.
Tuy rằng hắn thật sự, sớm đã hối hận.