• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày kế tiếp, ở trường quay gặp Thẩm Liễm, đối phương thế nhưng thực bình thường, khi chào hỏi Kiều Ứng cũng rất tự nhiên, giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì. Tựa hồ thật sự giống như lời hắn nói, chính là chỉ đùa một chút thôi. Kiều Ứng đoán không ra tâm tư người này, nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn, chuyện đêm đó coi như không phát sinh, cứ để nó trôi qua.

Nhưng mà dần dần, hắn bắt đầu nhận thấy có chút kỳ lạ.

Khi ở trước mặt mọi người, thái độ Thẩm Liễm vẫn như trước kia. Thế nhưng chỉ cần khi bọn hắn ngẫu nhiên chung một chỗ, hoặc trong phòng hóa trang, hoặc ở phòng chờ, thậm chí bên trong thang máy, đều có một tầm mắt như có như không quấn quanh người hắn. Kiều Ứng phát giác Thẩm Liễm cũng không kiêng dè, bộ dạng mỉm cười thẳng thắn vô tư, cũng không có hành động gì khác, thế nên hắn đành phải làm bộ như không thấy.

Lúc ăn cơm, Thẩm Liễm sẽ tự nhiên ngồi cạnh hắn, lần nào cũng vậy. Dần dần, chỗ ngồi bên cạnh Kiều Ứng vô hình trung liền bị dán nhãn “Thẩm Liễm độc quyền”, cho dù Thẩm Liễm thỉnh thoảng quay muộn nên tới ăn trễ, mọi người cũng sẽ theo thói quen đem chỗ ngồi bên cạnh Kiều Ứng để trống dành cho hắn.

Không chỉ như thế, mỗi khi xong việc Thẩm Liễm đều chờ hắn cùng nhau quay về khách sạn, lúc tụ tập thì đứng ra thay hắn chắn rượu. Ngẫu nhiên giới truyền thông tới phim trường chụp ảnh, Thẩm Liễm cùng Kiều Ứng đứng sóng vai với nhau, khoác vai hắn ôm thắt lưng hắn, bộ dáng tình cảm thân thiết quan hệ tốt đẹp, nhưng là mỗi lần ảnh chụp được đăng lên, Thẩm Liễm tươi cười sung sướng, còn Kiều Ứng thì biểu tình cứng ngắc.

Kiều Ứng cố làm bộ như không biết, dần dần cũng bắt đầu có chút chịu không nổi. Hắn không quen ứng phó Thẩm Liễm như vậy, đối phương lại không nói gì khác người hoặc làm chuyện gì quá giới hạn, trong mắt người khác xem ra, cũng bất quá là hai người thân thiết, cảm tình ngày một tốt đẹp mà thôi. Kiều Ứng cũng chỉ cố ép mình phải nhẫn, nhìn thấy Thẩm Liễm liền đi đường vòng, gặp hắn cũng nặn không ra tươi cười, thần sắc lạnh lùng, Thẩm Liễm cười cùng hắn nói chuyện, hắn nhiều lắm trả lời một hai tiếng, vội vội vàng vàng nhấc chân bước đi, vì thế mọi người sau lưng hắn bắt đầu đồn đãi, nói Kiều Ứng lại bắt đầu bệnh ngôi sao, ngay cả Thẩm Liễm cũng không để vào mắt.

Thẩm Liễm trời sinh gương mặt quý khí (1) nghiêm nghị, cảm giác cấm dục mười phần, nhiều năm qua cũng không có tai tiếng nào, hình ảnh trong mắt công chúng luôn là một quý công tử thanh cao tao nhã, ai lại đi hoài nghi hắn đối với đàn ông có hứng thú. Chỉ là thấy hắn một lòng nhiệt tình với Kiều Ứng, đối phương cũng không nể tình, vì thế vừa cảm thấy không đáng thay Thẩm Liễm, vừa thầm nghĩ Kiều Ứng người này còn tự cho mình ở trên cao sao, ngay cả Trình Diệu Nhiên cũng nhịn không được mà trộm nói với Kiều Ứng: “Cho dù anh đối với Thẩm Liễm khó chịu, chẳng lẽ ngay cả ngoài mặt giả vờ cũng không được? Đến lúc đó truyền ra chuyện hai người ầm ĩ bất hòa, chịu tiếng xấu nhất định là anh.”

Kiều Ứng lộ ra gương mặt lạnh lùng: “Kia cũng không có biện pháp, anh trời sinh chính là như vậy.”

Trình Diệu Nhiên khuyên hắn không được, cũng chỉ lắc đầu thở dài. Cô không rõ chính là, Kiều Ứng nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí như vậy, mặc dù không tính là mạnh vì gạo, bạo vì tiền (2), nhưng cũng học được cách khéo đưa đẩy, tuy rằng không quá thân cận với người khác, cũng sẽ không cố ý lạnh nhạt với ai. Thẩm Liễm nhìn thế nào cũng không đắc tội hắn, Kiều Ứng sao lại không thích hắn như vậy.

Lời Trình Diệu Nhiên quả thật không sai, rất nhanh tin tức lá cải bắt đầu xào xáo đồn thổi Thẩm Liễm cùng Kiều Ứng lần đầu tiên hợp tác liền ầm ĩ bất hòa, hơn nữa còn có mấy bài viết văn hoa thổi phồng sự việc, bày ra đủ loại chứng cớ chứng minh, đầu sỏ gây chuyện là Kiều Ứng. Nói hắn không cam lòng đất diễn ít hơn Thẩm Liễm, thường xuyên ở phim trường bày ra vẻ mặt lạnh lùng, còn nói năm đó Kiều Ứng cùng Trình Diệu Nhiên từng có một đoạn tình, hiện giờ gặp Trình Diệu Nhiên cùng Thẩm Liễm diễn cặp thân thiết quan hệ mơ hồ, lại càng xem Thẩm Liễm không vừa mắt.

Đào bới chuyện xấu của nam nữ diễn viên, từ trước đến nay luôn là mánh khóe giới truyền thông thích dùng nhất, huống chi còn là loại quan hệ tình cảm tay ba này. Thẩm Liễm bất quá cùng Trình Diệu Nhiên nhiều lời hai ba câu, lập tức đã bị truyền thông đưa tin, cường điệu đánh cái tiêu đề khiến người ta phát sốc “Đối mặt với người yêu lúc trước và bây giờ, Trình Diệu Nhiên nên lựa chọn thế nào?”, “Tình địch cả trong phim lẫn ngoài đời, Thẩm Liễm, Kiều Ứng và Trình Diệu Nhiên quan hệ phức tạp”, trong lúc nhất thời vô cùng chấn động.

Kiều Ứng sớm đã quen với mấy chuyện này, chẳng quan tâm cũng không để trong lòng. Chính là mặc cho hắn không tỏ vẻ gì, vẻ mặt lãnh đạm, Thẩm Liễm lại vẫn là dùng thái độ thật tâm muốn quan hệ tốt với hắn. Giới truyền thông khi đến phỏng vấn, Kiều Ứng ít lời ít nói, Thẩm Liễm thế nhưng lại không tiếc lời khen ngợi Kiều Ứng diễn xuất tốt lại chuyên nghiệp, tươi cười thành khẩn, liền càng làm người ta thêm cảm giác Thẩm Liễm mặt nóng đi áp mông lạnh (3) Kiều Ứng.

Kiều Ứng chán chường cúi xuống suy nghĩ, bị phóng viên chụp được, ngày hôm sau lại thêm cho hắn một chuyện xấu.

Vài ngày sau đoàn làm phim lục tục chuyển đến nơi khác lấy cảnh, phải quay cảnh Kiều Ứng bắt cóc Thẩm Liễm, đem hắn nhốt trong một kho hàng bỏ hoang. Chỗ quay phim được chọn ở vùng ngoại ô cực kỳ hẻo lánh, gần đó không có khách sạn, buổi tối mọi người đành phải tạm chịu đựng ở trong xe.

Vùng hoang vu dã ngoại cũng không có hoạt động giải trí gì, ăn cơm tối xong mọi người liền chuẩn bị đi ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức tranh thủ ngày hôm sau thuận lợi quay xong, sớm một chút rời khỏi nơi này. Thẩm Liễm nói muốn cùng Kiều Ứng diễn tập một lần, vì thế hai người hiển nhiên được bố trí ở chung trong một chiếc xe.

Kiều Ứng tuy rằng thật sự không muốn cùng Thẩm Liễm qua đêm cùng một chỗ, nhưng dù sao cũng vì công việc, sau khi cơm nước xong xuôi liền cầm kịch bản ngồi ở trong xe chờ Thẩm Liễm. Không bao lâu sau Thẩm Liễm cũng chui vào xe, thuận tay đem rèm cửa sổ kéo lại, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Kiều Ứng.

Lúc diễn chung cũng rất ăn ý, Kiều Ứng thật thấy như làm chuyện thừa. Đang học thuộc lời thoại thì mơ hồ cảm thấy có chút khác thường, ngẩng đầu lên liền thấy tầm mắt Thẩm Liễm như dán trên mặt hắn, đang chăm chú nhìn không chớp mắt đôi môi đang mở ra khép lại của hắn.

Kiều Ứng sắc mặt trầm xuống, lửa giận chất chứa một thời gian dài không thể kiềm được nữa, rốt cuộc bạo phát: “Thẩm Liễm, anh đến tột cùng là có ý gì?”

Thẩm Liễm cười cười di chuyển tầm mắt: “Tôi cũng không có làm cái gì a.”

Kiều Ứng một trận tức giận nghẹn trong lồng ngực, nghe Thẩm Liễm trả lời một câu vô tội như vậy, chẳng lẽ lại chất vấn hắn vì sao cứ nhìn mình chằm chằm? Đành phải ném kịch bản vào chỗ ngồi của mình, lạnh lùng nói: “Vậy ngủ đi.”

Vừa mới khép lại hai mắt, chợt nghe giọng Thẩm Liễm nhè nhẹ: “Kiều Ứng, anh không phải có chút phản ứng quá mức?”

Kiều Ứng đột nhiên mở mắt.

“Anh không phải luôn hoài nghi tôi sẽ làm gì với anh đấy chứ?” Thẩm Liễm tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Tôi nói rồi, buổi tối hôm đó đơn giản chỉ là vui đùa, anh thế nhưng còn nhớ đến tận giờ sao?”

Kiều Ứng tức giận đến phát run: “Anh…”

“Chỉ khi tôi làm thế này với anh, anh mới có tư cách chỉ trích tôi đi?” Thẩm Liễm nhìn chằm chằm hai gò má đỏ bừng của hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, trong lúc bất ngờ không kịp phòng  đã đem thân thể kề sát lại, đem Kiều Ứng ép vào trong góc, bàn tay chậm rãi sờ hai má hắn, “Chẳng hạn như… giống như bây giờ, ân?”

_______________________________________________

(1) Quý khí: Khí chất cao quý

(2) Mạnh vì gạo, bạo vì tiền: Phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả (QT)

(3) Mặt nóng đi áp mông lạnh: Ý là lòng nhiệt tình lại bị người ta xem thường

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK