• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Ứng tắm rửa xong đi ra, Thẩm Liễm đã rời đi. Trên bàn bày bát cháo trắng nóng hầm hập, chỉ có điều là cháo ăn liền —— Trong tủ lạnh nhà Kiều Ứng trừ bỏ rượu, chính là đủ loại đủ kiểu mì, cháo ăn liền, xem ra Thẩm Liễm là từ tủ lạnh lục ra được, nấu chín làm bữa sáng cho hắn.

Kiều Ứng ngồi xuống bàn ăn. Hắn cũng không thấy đói bụng, trong khoảng thời gian này ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, khiến cho hắn dù cả ngày cái gì cũng chưa ăn, cũng không có cảm giác đói. Cháo trắng nấu mềm mềm dính dính hơi chút kích thích cảm giác thèm ăn của hắn, nhưng là ăn được mấy miếng liền ăn không vô nữa, theo bản năng muốn tìm rượu uống, khi mở tủ lạnh mới nhớ Thẩm Liễm đã đem tất cả rượu đều vứt bỏ.

Nhìn đồng hồ, tính toán cũng tới giờ quản lý lại đây đưa hắn đến trường quay. Chờ trái chờ phải nhưng cũng không thấy quản lý gọi điện thoại tới, vì thế bèn gọi lại, thanh âm kinh ngạc của quản lý từ bên kia truyền đến: “Đến trường quay? Cậu không phải bị bệnh sao? Thẩm Liễm tối hôm qua gọi điện thoại cho tôi, nói cậu ngã bệnh, phát sốt nằm trên giường. Tôi đã nói với An đạo diễn, cậu phải ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh, hai ngày tới không quay cảnh của cậu. Cậu dậy rồi a? Khỏe hơn chút nào không?”

Đầu óc Kiều Ứng “Ông” một tiếng, sau một lúc lâu mới lấy lại thanh âm của mình: “Thẩm Liễm hắn, làm sao có số điện thoại của anh?”

“Anh ta dùng điện thoại của cậu a. Đúng rồi, Thẩm Liễm tối hôm qua sao lại ở nhà cậu?”

Kiều Ứng trấn định cảm xúc một chút, đành phải trả lời: “Anh ta tối hôm qua… Vừa lúc lại đây tìm tôi ăn cơm. Tôi không có việc gì, không cần nghỉ ngơi, vẫn là đến trường quay đi.”

“Cậu cũng đừng cậy mạnh, nhìn xem chính mình đều gầy thành cái dạng gì. An đạo diễn cũng nói, cho dù cậu không bị bệnh, ông ta cũng tính toán cưỡng chế cậu nghỉ ngơi hai ngày. An tâm ở nhà dưỡng sức đi.” Dừng một chút, quản lý có chút lo lắng hỏi, “Cậu sẽ không lại uống rượu đi?”

Kiều Ứng cười khổ một chút: “Không có.”

“Vậy là tốt rồi.” Quản lý nhẹ nhàng thở ra, “Tôi tới đó xem cậu.”

“Không cần.” Kiều Ứng khéo léo từ chối ý tốt của hắn, “Anh còn bận nhiều việc, tôi ngủ hai ngày thì tốt rồi.”

Cúp điện thoại, Kiều Ứng trong phòng khách đi qua đi lại hai vòng, ngồi trên sô pha, mở TV, cầm điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh, lại thế nào cũng thấy không yên.

Hắn có chút tức giận chuyện Thẩm Liễm tự chủ trương, nhưng nếu ngay cả An Quang Vinh cũng bắt hắn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, hắn cũng đành bất đắc dĩ tiếp nhận kỳ nghỉ phép này. Khát nước vô cùng, dường như uống nước thế nào cũng không đủ, không thể thỏa mãn. Kiều Ứng biết, cơn nghiện rượu của hắn phát tác.

Ngay từ đầu Kiều Ứng cũng không ngờ tới mình thế nhưng lại nghiện rượu, sau khi nhận kịch bản, vì nghiền ngẫm vai diễn Cố Phương này, sợ chính mình diễn không tốt vai con ma men cả ngày say rượu, liền thử ở nhà uống một chút lại một chút, mỗi ngày cũng là có tiết chế uống không nhiều lắm. Sau lại trong lúc quay phim, dần dần nhập diễn, không tự chủ được liền đem thói quen của người trong kịch bản mang về cuộc sống thực. Giống như Cố Phương dường như bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế tự nhốt mình trong nhà xem đi xem lại mấy đĩa phim điện ảnh, uống rượu đã trở thành  thói quen, thế cho nên mỗi ngày trước khi rời nhà đi làm, nhất định phải uống vài ly. Dần dần biến thành ở trường quay lúc nghỉ ngơi sau mỗi cảnh quay, cũng sẽ nôn nóng không chịu nổi cần rượu an ủi, Kiều Ứng rốt cuộc nhận thấy chính mình không ổn.

Nhưng hắn đã không thể thoát khỏi, nhất là những lúc ở một mình, không có rượu an ủi, hắn hoang mang cái gì cũng không thể làm. Kiều Ứng tự nói với bản thân, chờ bộ phim này đóng máy nhất định kiêng rượu, tựa như người nghiện thuốc vô số lần nói phải cai thuốc, năm lần bảy lượt lừa mình dối người, chờ hút hết gói này tôi liền bỏ.

Hắn đứng lên, ở trong phòng vòng vo hai vòng, lúc vào bếp lục lọi, rốt cuộc phát hiện một chai rượu nếp dùng để làm gia vị nấu nướng ở trên kệ. Có lẽ là trước lúc Trình Diệu Nhiên cùng hắn chia tay, mua đến để ở nhà hắn, thỉnh thoảng dùng để nấu ăn. Kiều Ứng cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, lấy xuống rót ra ly, một hơi uống hết.

Chất lỏng cay xè trôi xuống cổ họng, hắn nhíu nhíu mày, thở dài một hơi. Vì thế lại rót một ly, nhưng lần này không vội uống, chỉ nhấm nháp từ từ từng chút một.

Một số thói quen, biết rõ không tốt, biết rõ hại thân, nhưng không cách nào thay đổi. Tựa như năm đó Kiều Ứng vào những tháng ngày thất ý nhất, hắn cũng là như vậy một mình chán nản ở nhà, ăn uống quá độ, không hề tiết chế, dáng người không thể khống chế hình dáng tiêu sái như trước, nhưng cũng vẫn như cũ không thèm quan tâm.

Chính là lúc này đây, hắn từ đối đồ ăn vặt ỷ lại, biến thành đối rượu ỷ lại.

Kiều Ứng kỳ thật chưa bao giờ là một người mạnh mẽ, những tiếng la ó của giới truyền thông cùng người xem, hắn không phải không thèm để ý, cũng không phải sẽ không bị thương tổn, chỉ là chưa bao giờ dễ dàng ở trước mặt người khác tỏ ra yếu thế. Cố Phương bên trong cùng hắn rất tương tự, kiêu ngạo tự phụ nhìn hết thảy bằng nửa con mắt, đằng sau hành vi phóng túng bên ngoài chính là một người một mình gánh chịu thất ý cùng thống khổ, rượu đã trở thành thứ an ủi tốt nhất.

Kiều Ứng uống một ngụm lại một ngụm, dần dần mất đi khống chế. Có chút nặng nề choáng váng hưởng thụ khoái cảm thần kinh bị tê liệt, hắn biết trước mặt mình là vực sâu không đáy tối như mực, nhưng hắn không thể dừng cương trước bờ vực, tựa hồ rơi xuống cũng không quan tâm, cũng vô lực suy xét về ngày mai.

Càng không chờ mong có người đến kéo hắn ra.

Khi Thẩm Liễm mang theo bao lớn bao nhỏ đẩy cửa vào nhà, nhìn thấy chính là hình ảnh Kiều Ứng ngã vào sô pha, trong tay còn cầm ly rượu.

Sắc mặt hắn một mảnh xanh mét, vài bước đi qua, một phen túm lấy Kiều Ứng, giận dữ hét: “Em thực mẹ nó ngay cả mạng cũng không cần, có phải hay không?”

Kiều Ứng kinh hách, theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra, lại bị hắn kéo vào toilet, Thẩm Liễm ấn lưng Kiều Ứng, bắt hắn hướng vào bồn cầu: “Nhổ ra cho anh!”

Kiều Ứng cố sống cố chết giãy dụa: “Buông!”

“Sáng sớm bụng rỗng uống rượu, có bao nhiêu hại dạ dày em biết không? Thứ em uống còn là rượu nếp!” Thẩm Liễm tức giận không dằn xuống được, “Em là muốn tự sát sao, Kiều Ứng!”

Kiều Ứng trong tay hắn một trận quyền cước đấm đá, rốt cuộc giãy ra được, thở hổn hển ngồi trên sàn nhà. Thẩm Liễm thế nhưng cũng không tiếp tục kéo hắn, chỉ đứng ở chỗ cũ, cúi đầu nhìn hắn. Hai người đều thất thố, Kiều Ứng lần đầu tiên nghe Thẩm Liễm mắng lời thô tục, Thẩm Liễm lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Kiều Ứng chật vật như thế.

Thật lâu sau, Kiều Ứng rốt cuộc thấp giọng mở miệng: “Anh đừng lại đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, có được không?”

Tự tiện chạy đến nhà hắn, tự tiện gọi điện thoại nói dối hắn sinh bệnh phải nghỉ phép, lại mang theo một đống đồ ăn cùng vật dụng sinh hoạt xông vào nhà hắn —— Kiều Ứng đối với người đàn ông trước mặt này, lần đầu tiên có cảm giác vô lực thật sâu.

Hắn đến tột cùng còn muốn như thế nào nữa?

Thẩm Liễm chậm rãi tiêu sái đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống.

“Kiều Ứng.” Hắn chậm rãi mở miệng, “Em còn cứ như vậy, anh cũng đành phải gọi điện thoại cho An Quang Vinh, nói em bởi vì nghiện rượu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe, không thể tiếp tục quay nữa.”

Kiều Ứng đột nhiên ngẩng đầu lên, thanh âm khàn khàn: “Anh nói cái gì?”

“Em cũng không muốn anh gọi cuộc điện thoại này đi.” Thẩm Liễm đứng lên, ngữ khí lạnh như băng, “Vậy kiêng rượu cho anh.”

Người này quen ở trước mặt người khác tao nhã ôn nhu, lần đầu tiên ở trước mặt Kiều Ứng lộ ra tư thái cường hãn mà lãnh khốc, hoàn toàn không cho phép từ chối.

Kiều Ứng nâng tay che kín mắt, cúi đầu.

Hắn biết Thẩm Liễm nói được làm được, An Quang Vinh từ trước đến nay xem hắn như đứa con thân sinh, nếu biết hắn nhập diễn quá sâu còn say rượu thành tánh, chỉ sợ thật sự ngừng quay phim. Thà rằng thay người, cũng tuyệt không tùy ý hắn như vậy tiếp tục quay nữa.

Hắn vì bộ phim này trả giá nhiều như vậy, hắn… không có khả năng cứ thế từ bỏ.

“Được.” Kiều Ứng suy yếu lên tiếng, “Tôi đáp ứng anh, tôi sẽ kiêng rượu.”

“Như vậy, anh mỗi ngày sẽ lại đây giám sát em.” Thanh âm Thẩm Liễm trên đỉnh đầu hắn vang lên, “Từ hôm nay trở đi.”

Thân mình Kiều Ứng run lên một chút, lạnh lùng nói: “Việc này không này cần thiết đi?”

“Có.” Thẩm Liễm mỉm cười, giọng điệu ôn nhu, “Này cũng là một trong các điều kiện, Kiều Ứng.”

Kiều Ứng như trước cúi đầu trầm mặc, không nói gì nữa.

Thẩm Liễm vừa lòng mỉm cười, xoay người ra khỏi toilet, đem những thứ hắn mua trong siêu thị nhất nhất rửa sạch phân loại. Lưu lại Kiều Ứng ngồi ở chỗ cũ, thật lâu sau, rốt cuộc thở dài thật mạnh, có chút suy yếu buông xuống hai tay băng bó đang đặt trên trán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK