Vào thời khắc căng thẳng như vậy, Trần Đinh vậy mà lại nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của Sở Hiêu Trần.
Chỉ là não bộ đang rất hỗn loạn, muốn nghĩ cũng nghĩ không rõ.
Ngay tại lúc hắn sắp không thở được, hắn dùng hết sức lực nói: "Sẽ.... không...."
Cảm giác không khí lưu thông một lần nữa được xuất hiện, Trần Đinh biết bản thân đã tránh được một kiếp.
Vô số đôi mắt đỏ loé lên trong lùm cây bên ngoài trấn nhỏ, rất nhiều zombie vây quanh bên ngoài thị trấn tạo thành một bức tường thành tường đồng vách sắt bảo vệ chủ nhân duy nhất của trấn nhỏ.
"Nó sẽ nói tin tức của căn cứ Cảnh Lai cho ngươi."
Cùng lúc một zombie mang bộ dạng của một đứa trẻ từ trong đàn zombie đi ra, "gừ gừ" nói gì đó với Trần Đinh.
Làm Trần Đinh tuyệt vọng chính là hắn nghe hiểu toàn bộ, chẳng lẽ thân thể biến thành zombie thì linh hồn cũng có thể nghe hiểu những gì zombie nói sao?
-
Sở Hiêu Trần đi rồi, Tạ Linh Dụ cảm thấy bản thân bĩnh tình đi không ít, vì thế liền tiếp tục bôi bôi vẽ vẽ.
Chờ đến khi Sở Hiêu Trần mang thi thể của Trần Đinh về, căn cứ lý tưởng của Tạ Linh Dụ đã có hình dáng đại khái.
Sở Hiêu Trần một tay xách cổ áo thi thể Trần Đinh, không mất tí sức nào vứt ở ngoài đường cạnh cửa.
Tạ Linh Dụ mở cửa, lấy linh tuyến trong tay Sở Hiêu Trần đi, bắt lấy cổ Trần Đinh nhét hắn về cơ thể của hắn.
Linh hồn nhập thể, Trần Đinh cứng đờ ngồi dậy, ánh mắt vô hồn, ngửi thấy hơi thở của người sống liền muốn nhào qua cắn xé, chỉ là chưa kịp động tới cọng tóc của Tạ Linh Dụ đã bị Sở Hiêu Trần túm lấy ném lên tường tòa nhà đối diện.
Tạ Linh Dụ đếm thầm trong lòng, khi đếm đến 7, Trần Đinh liền từ từ đứng dậy, chạy đến bên cạnh Tạ Linh Dụ.
"Làm sao đây? Tôi biến thành zombie! Tôi không muốn ăn thịt người khác!" Còn vừa chạy vừa khóc....
Quả nhiên như dự đoán của Tạ Linh Dụ, dù Trần Đinh biến thành zombie, cũng là một con zombie cao cấp.
Anh vui mừng vỗ vỗ bả vai Trần Đinh, "Linh hồn rất mạnh! Không làm ta thất vọng." Không uổng công anh buộc hắn trên đèn dùng linh lực tẩm bổ.
Sở Hiêu Trần không dấu vết cầm lấy tay Tạ Linh Dụ, Tạ Linh Dụ nói tiếp: "Đi thôi, vào trong."
Trần Đinh thấy Tạ Linh Dụ trấn tĩnh như vậy, trong lòng không hiểu sao cũng trấn tĩnh theo, vội vã muốn đi vào nhà cùng Tạ Linh Dụ.
Nhưng trời không thuận theo ý người, đại zombie đứng ở trước cửa, chắn con đường duy nhất vào nhà lại.
Tạ Linh Dụ đợi nửa ngày không thấy Trần Đinh đi vào, quay đầu lại xem mới biết tiểu zombie ngăn Trần Đinh lại.
"Sơ Sơ, sao không cho hắn vào?" Tạ Linh Dụ đi ra cửa.
"Hắn bẩn."
Trần Đinh:......
Tạ Linh Dụ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý, Sơ Sơ nói đúng, Trần Đinh biến thành zombie đã mấy ngày rồi, nên đi tắm rửa.
"Được, vậy thì ngày mai chúng ta nói chuyện tin tức của căn cứ Cảnh Lai sau, hôm nay ngươi tùy tiện tìm một dòng sông nào đó tắm đi, đói bụng thì tìm một ít lợn rừng gà rừng mà ăn, trong rừng chắc là có đấy."
Tạ Linh Dụ vừa nói hết lời, Sở Hiêu Trần liền lập tức đóng chặt cửa lại. Trần Đinh nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia lúc lâu, rồi chạy đến nơi tối đen như mực ở phía xa.
Sau khi hoàn thành công việc "rất lớn", Tạ Linh Dụ tự giác nằm trên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tiếng vòi sen trong phòng tắm vang lên tong tong.
Nghe thấy tiếng này, Tạ Linh Dụ đầu óc rối bời, qua rất lâu, Sở Hiêu Trần cả người ẩm ướt nằm xuống bên cạnh anh.
Tạ Linh Dụ chớp mắt lại chớp mắt, cảm thấy mình rất mệt, nhưng mà không ngủ được, vì thế xoay người nhìn Sở Hiêu Trần, chọc chọc mặt hắn, hỏi: "Tắm thôi có cần lâu vậy không?"
Sở Hiêu Trần hiếm khi không trả lời câu hỏi của anh, chỉ ôm lấy eo của anh.
Có lẽ trên người tiểu zombie mang theo cảm giác an tâm, hoặc có thể bản thân Tạ Linh Dụ cũng cảm thấy vấn đề này không có gì để trả lời.
Tạ Linh Dụ tiếp tục câu được câu không nói chuyện, Sở Hiêu Trần yên tĩnh lắng nghe, lát sau, cơn buồn ngủ của Tạ Linh Dụ kéo đến, giọng nói nhão nhão dính dính, đầu óc cũng mơ mơ hồ hồ, anh suy nghĩ lung tung hỗn loạn trong đầu: Sao anh lại mâu thuẫn như này? Sao ở bên cạnh tiểu zombie anh vừa cảm thấy an tâm vừa cảm thấy hoảng hốt vậy?
Nhưng mà anh nghĩ mãi không tìm được đáp án hợp lý, cuối cùng khi sắp ngủ thiếp đi, anh mới mơ mơ hồ hồ nói: "Sơ Sơ gần đây rất tức giận, đừng tức giận, chủ nhân yêu ngươi nhất."
Nói xong thì như hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại nào đó, nặng nề ngủ thiếp đi.
Sau khi xác nhận Tạ Linh Dụ đã ngủ say, Sở Hiêu Trần rốt cuộc không khống chế được thở ra một hơi.
Tại sao lại đáng yêu như vậy, tiểu chủ nhân của tôi.
Hắn không quản tinh thần của mình lại lên, vươn tay nhẹ nhàng sờ dấu cắn trên eo Tạ Linh Dụ.
Chỉ là đụng nhẹ một cái như vậy cũng khiến Tạ Linh Dụ đang ngủ say run lên.
Hắn rút tay ra, xoa nắn ngón tay như hồi tưởng cái gì đó, phút chốc, hắn đặt ngón tay lên đôi môi hồng nhạt của tiểu chủ nhân, xoa nhẹ, dò xét, thâm nhập.
Tiểu chủ nhân có lẽ cảm nhận được, khó chịu dùng đầu lưỡi chống lại ngón tay hắn, không ngờ lại bị khống chế, oán hận cắn một cái trên ngón tay hắn, nhưng có lẽ là do quá mệt, căn bản không có lực, giống như mèo con chơi đùa.
Sở Hiêu Trần trêu chọc con mèo con này đủ rồi, cuối cùng cũng tha cho đầu lưỡi của Tạ Linh Dụ.
Hắn rút ngón tay ra, trên đó chỉ có dính chút nước lấp lánh, thậm chí còn không có vết cắn nhạt nào.
Tạ Linh Dụ rất mệt, mấy ngày gần đây đều như vậy, chỉ là hôm nay đặc biệt rõ ràng.
Anh không biết bản thân tại sao lại mệt mỏi, nhưng Sở Hiêu Trần biết, khế ước cộng sinh, hắn triệu hoán zombie, khống chế zombie, điều đó đồng thời sẽ tiêu hao thể lực của Tạ Linh Dụ.
Lúc hắn phát hiện là khi ở ngôi trường kia, lần đầu tiên hắn thao túng zombie, đã trực tiếp khiến Tạ Linh Dụ hôn mê. Sau đó đề phòng Tạ Linh Dụ phát hiện, hắn sử dụng năng lực này rất cẩn thận.
Gần đây, hắn thao túng càng ngày càng thành thục, có thể vừa thao túng zombie vừa không tiêu hao thể lực của Tạ Linh Dụ. Nhưng có lẽ là mấy ngày nay thao túng zombie nhiều quá, bản thân Sở Hiêu Trần không cảm thấy mệt mỏi, nhưng Tạ Linh Dụ lại bất tri bất giác bị hắn ảnh hưởng, rất dễ dàng mệt mỏi.
Sở Hiêu Trần nhìn chăm chằm Tạ Linh Dụ, lau vệt nước trên tay lên môi Tạ Linh Dụ, môi Tạ Linh Dụ nhanh chóng hồng hào như quả cherry chín mọng, toả ra hương thơm khiến người ta say mê.
Trong bóng đêm, Sở Hiêu Trần không kiêng nể gì hôn lên quả cherry này.
-
Mặt trời đã lên cao ba sào, Tạ Linh Dụ mới tỉnh dậy.
Đáng nhẽ tối qua Tạ Linh Dụ phải ngủ rất ngon, một đêm không mộng, thẳng đến bình minh, nhưng Tạ Linh Dụ vẫn thấy toàn thân mệt mỏi.
Anh cúi đầu nhìn cái eo bi thảm hôm qua bị giày vò tàn bạo, vết cắn hôm qua nay đã biến thành màu xanh nhạt, in trên cơ thể trắng nõn, tạo thành một loại ý vị nói không nên lời, bộ dáng rất không đứng đắn.
Anh sờ sờ môi, cảm thấy hơi tê tê.
Anh mặc quần áo xong, đứng trước gương toàn thân, cẩn thận xem xét khuôn mặt của mình, phát hiện môi có hơi sưng.
Chẳng lẽ là khi ngủ cắn phải? Tạ Linh Dụ còn hơi mơ hồ chưa tỉnh ngủ.
Cũng mơ hồ thấy mệt, khiến anh không phát hiện ra dấu vết chiêu cáo sự chiếm hữu ở sau cổ.
Đó là một dấu hôn rất đậm, ngay cả khi nó ở sau sau lưng cũng rất miễn cưỡng để giấu vào trong quần áo.
Danh Sách Chương: