"Ôi! Tại sao lại như vậy?" Trần Đinh kinh hô, hoàn toàn không có chút sợ hãi run rẩy nào, ngược lại vô cùng tò mò và hưng phấn.
"Lão đại, ngài đi trước đi, tôi đi theo ngài, tôi muốn vào xem nhưng tôi có chút sợ hãi." Trần Đinh vừa nói vừa cười ngốc.
Tạ Linh Dụ ngẩng đầu chăm chú nhìn bệnh viện này, một chút hơi thở được che giấu rất kỹ lộ ra ngoài, cũng không biết là vô tình hay cố ý.
Anh đi vào trong, giống như lần trước đứng dưới tán cây dã hương, khác mỗi lần này không có tiếng mèo con kêu.
Mèo con là có thật, nhưng bệnh viện này thì sao? Là ảo giác sao? Chân thật như vậy....
Tạ Linh Dụ vươn tay chạm vào thân cây dã hương cứng cáp, Trần Đinh căng thẳng đứng cạnh Tạ Linh Dụ, không dám cách xa một bước.
"Lão đại, tôi thật sự có hơi sợ hãi." Khác với sự vui đùa vừa rồi, từ khi đi vào trong bệnh viện này, Trần Đinh có cảm giác sợ hãi vô cùng chân thật, thật sự không hiểu được, hắn cảm thấy hắn có thể sẽ chết.
Tạ Linh Dụ nhận thấy hàm răng của Trần Đinh đang run lên, hình như đang cực kỳ sợ hãi.
Anh nhăn mày lại, tại sao lại sợ như vậy? Rõ ràng vừa này khi ở ngoài còn tốt....
Đầu ngón tay Tạ Linh Dụ thả ra một sợi linh tuyến, bám vào cổ tay Trần Đinh, muốn cho hắn một chút lực lượng ổn định.
Phương pháp này quả nhiên rất hiệu quả, Trần Đinh có cảm giác kiên định như khi bản thân trở lại trạng thái linh hồn rời xác, bị buộc trên đèn, lập tức không còn run lên, chỉ là trong lòng vẫn khó có thể yên ổn.
Tạ Linh Dụ lấy chậu hoa hướng dương nhỏ từ trong cặp ra.
Hoa hướng dương nhỏ hơi héo, hình như là vì Tạ Linh Dụ đặt nó ở trong cặp làm nó không vui.
"Lão đại, ngài còn để nó trong cặp sao?" Trước khi xuất phát, Tạ Linh Dụ đưa cho hắn một chiếc cặp lớn, để hắn đeo trên lưng, hắn còn nghĩ mãi không biết bên trong là gì, không ngờ lại là hoa hướng dương nhỏ hắn tâm tâm niệm niệm.
Không biết có phải vì màu sắc tươi tắn của hoa hướng dương nhỏ và bệnh viện lạnh băng u ám quá không hợp nhau hay không, Trần Đinh nhìn thấy nó vậy mà có cảm giác như từ địa ngục trở về nhân gian, sợ hãi trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
Tạ Linh Dụ nhéo nhéo cánh hoa của hoa hướng dương nhỏ, lại nhẹ nhàng dịu dàng an ủi nó hồi lâu, hoa hướng dương nhỏ lúc này mới kiêu ngạo dựng cành lá lên, khí vũ hiên ngang ưỡn nhụy hoa ra.
"Hắn rất nhát gan, chúng ta là đứa trẻ ngoan thích giúp đỡ mọi người, chúng ta giúp hắn được không?" Sau khi an ủi hoa hướng dương nhỏ, Tạ Linh Dụ lại thương lượng với nó.
Trần Đinh nhìn không hiểu cũng nghe không hiểu, hắn lại cảm thấy mình không hiểu được Tạ Linh Dụ, cho dù hoa hướng dương nhỏ kia có thể nghe hiểu, Tạ Linh Dụ sao biết nó trả lời cái gì. Hơn nữa một bông hoa hướng dương nhỏ có thể giúp cái gì?
Một lát sau, hình như Tạ Linh Dụ thương lượng xong rồi, giao hoa hướng dương nhỏ vào trong tay Trần Đinh, nói: "Ngươi ôm nó, đừng động vào nó, nếu không thì không cho ngươi ôm."
Hoa hướng dương nhỏ ngoan ngoãn cho Trần Đinh ôm, một mùi hương rất nhanh tỏa quanh Trần Đinh, Trần Đinh cảm thấy sợ hãi trong lòng mình tan đi một chút.
Thì ra Tạ Linh Dụ thực sự có thể hiểu thực vật nói gì! Trần Đinh cảm thấy bản thân lại có thêm kiến thức mới.
Nhìn thấy Trần Đinh trở lại bình thường, Tạ Linh Dụ ngắt một cánh hoa của hướng dương nhỏ xuống, hấp thu linh khí thực vật cất giấu trong đó.
Anh rót linh khí đó vào trong cây dã hương, linh lực đi một vòng trong cây dã hương rồi lại trở về bàn tay Tạ linh Dụ.
"Quả nhiên." Tạ Linh Dụ lẩm bẩm nói.
"Sao vậy?"
"Đây không phải cái cây lần trước."
"Sao ngài biết được?" Trần Đinh có hoa hướng dương nhỏ trong tay, lá gan lớn hơn nhiều.
"Chúng nó có hơi thở khác nhau, cái cây thật đã sớm biến mất khi bệnh viện sụp rồi." Tạ Linh Dụ như tán dương cảm thán, "Có thể tạo ra một cây giống nhau như đúc ở thế giới này, thật là dụng tâm."
Trong mấy ngày ở không gian hệ thống, Tạ Linh Dụ đã hỏi hệ thống rất nhiều vấn đề kỳ quái, tất cả không chỉ giới hạn ở cách kích phát thêm đạo cụ khen thưởng.
Hệ thống lấy việc anh nhận được bén rễ nảy mầm tự nhiên thanh lọc không khí làm ví dụ, khen thưởng là tùy thời kích hoạt, nhưng mà kích hoạt khen thưởng cần phải liên quan đến phần thưởng.
Lấy ví dụ, thực vật thì cần phải là thực vật kích hoạt, muốn dùng đồ mô phỏng lừa qua cửa đều không có tác dụng.
Cho nên bởi vì cây dã hương chết kia, Tạ Linh Dụ mới có được hoa hướng dương nhỏ, giữa hoa hướng dương nhỏ và cây dã hương có quan hệ nhân quả. Nếu cái cây trước mắt này vẫn là cây dã hương kia, thì linh khí của hoa hướng dương nhỏ sẽ không từ chối tiến vào cái cây này.
"Đây là thủ đoạn đầu cơ trục lợi, nhưng mà rất hữu dụng, ngươi thấy đúng không?" Tạ Linh Dụ thu tay đặt trên thân cây về, giống như nói với thân cây.
Trần Đinh ừ ừ gật đầu, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng phụ họa chắc chắn không sai.
Âm thanh vỗ tay bôm bốp bỗng vang vọng khắp bệnh viện, giống như toàn bộ bệnh viện đều được lắp đặt hệ thống âm thanh 3D, chờ thời cơ thích hợp sẽ được khởi động.
Hiển nhiên, bây giờ là thời cơ thích hợp.
Trần Đinh sợ tới mức giật bắn lên, căng thẳng ôm lấy hoa hướng dương nhỏ, trong lòng còn ngại ngùng nghĩ: Thì ra không phải nói chuyện với mình.
Ngược lại vẻ mặt của Tạ Linh Dụ vẫn nhàn nhạt, bộ dáng trầm lặng, như là đã đoán trước rồi.
Trần Đinh đến gần Tạ Linh Dụ một chút, Tạ Linh không quen cách gần như vậy, đẩy hắn ra một khoảng cách an toàn, lạnh giọng nói: "Đừng sợ, hoa nhỏ sẽ bảo vệ ngươi, ngươi ôm chặt nó, đừng đến gần ta như vậy." Nói xong, Tạ Linh Dụ nghĩ nghĩ, bổ sung một câu: "Nếu thật sự sợ quá, có thể hái một cánh hoa xuống ăn."
Hoa nhỏ? Bảo vệ mình? Hái cánh hoa? Trần Đinh nhìn đóa hoa chỉ lớn bằng nửa bàn tay muốn phun hạt vào hắn, khóe miệng giật giật, hái cánh của nó, nó có tức chết không? Chỉ nghĩ loạn vài giât, Trần Đinh liền quyết định tin tưởng Tạ Linh Dụ. Lão đại đáng tin cậy nhất. Ngài ấy nói chắc là không sai đâu....
"Cần gì phải giả thần giả quỷ." Giọng điệu Tạ Linh Dụ như thường, vẻ mặt lạnh lùng.
"Đương nhiên là sợ ngươi phát hiện ra ta, người thông minh như ngươi trong thế giới này không có nhiều, quan trọng nhất chính là, bây giờ chưa đến thời gian hai ta gặp mặt." Âm thanh 3D rất buồn bã.
Nếu bỏ qua giọng nói 3D ôn hòa trẻ tuổi, chỉ dựa vào giọng điệu, Tạ Linh Dụ nhất định sẽ tưởng tượng người đứng sau bệnh viện là một ông già đầu tóc bạc trắng, tuổi già sức yếu.
"Ngươi là người làm sụp bệnh viện?' Tạ Linh Dụ không chút khách khí hỏi.
"Tại sao ngươi không hỏi vì sao lão phu phải làm sập bệnh viện này, làm ngươi bị thương?" Âm thanh 3D dường như càng già hơn, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
Nói như vậy chính là nhận ông ta là kẻ đầu sỏ làm sập bệnh viện.
"Ta chỉ cần biết có phải ngươi hay không là đủ rồi." Nói cách khác, Tạ Linh Dụy căn bản không quan tâm đến lý do hay nỗi khổ của ông ta.
"Người trẻ tuổi, không nên nóng tính như vậy."
Tạ Linh Dụ không nói nhảm với ông ta, ngọn tay chạm nhẹ lên cây dã hương, lấy Tạ Linh Dụ làm trung tâm, cả cây và toàn bộ bệnh viện trong nháy mắt tan thành từng khối pixel, dừng trong không gian.
Chỉ có Tạ Linh Dụ và Trần Đinh là hình ảnh tồn tại chân thật trong hư vô.
Nhưng mà cho dù toàn bộ không gian bị phân giải thành từng khối như vậy, cũng không có nơi nào có dấu vết giấu kín.
Sắc mặt tạ Linh Dụ không đổi, từng khối pixel chầm chậm tỏa ra.
"Người trẻ tuổi, ngươi muốn thể hiện trước mặt ta sao? Ta cho ngươi cơ hội này, nhưng mà chú muốn nói, người trẻ tuổi vẫn lên an phận chút mới tốt. Hai con căn bản không biết cái gì là cường đại chân chính, để chú giúp thể hiện cho hai con xem chút." Âm thanh 3D đứng sau lại mở miệng, lộ ra sự kiêu ngạo tùy tiện, chỉ là âm thanh dính dính nhớp nhớp, đứt quãng, dường như cũng tan rã theo bệnh viện, nghe hết sức buồn cười.
Giây tiếp theo, Tạ Linh Dụ thu ngón tay lại, có linh lực nào đó mạnh mẽ hơn anh hiện tại can dự vào bệnh viện này.
Giống như xem một bộ phim đảo ngược, từng khối pixel xung quanh phân tán bay bốn phía theo quỹ đạo phân tán trở về vị trí ban đầu.
Trong một khoảnh khắc, bệnh viện khôi phục như ban đầu, ngay cả lá khô chưa rớt trên cây dã hương cũng đung đưa sắp rụng quay về trên nhánh cây.
"Bốp bốp bốp!" Lần này đến lượt Tạ Linh Dụ vỗ tay cho người đứng sau màn.
"Bản lĩnh lắm!" Tạ Linh Dụ nhớ lại những bộ kịch truyền hình đã xem bắt trước lại người qua đường trong đó đánh giá thân thủ của nhân vật.
Người đứng sau màn hiển nhiên không ngờ tới Tạ Linh Dụ sẽ có phản ứng như vậy, ông ta còn đang chờ nhìn thẩy vẻ mặt trợn mắt há mồm sùng bái của nhóm Tạ Linh Dụ, cũng có thể là run rẩy sợ hãi, tóm lại, tuyệt đối không có khả năng bình tĩnh như vậy.
Lùi một bước, coi như Tạ Linh Dụ không có biểu tình gì, nhưng con zombie đứng bên cạnh anh cũng phải cúi đầu xưng thần trước lực lượng đáng sợ như vậy chứ, nhưng mà con zombie kia và Tạ Linh Dụ hoàn toàn giống nhau, mặt không cảm xúc đứng đó.
Người sau màn tức giận vô cùng, Tạ Linh Dụ hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ là lời khen không chút chân thành của anh bị phát hiện, nhưng cũng không cần tức giận như vậy chứ.
Nếu Tạ Linh Dụ biết được suy nghĩ của người sau màn, nhất định sẽ cảm thấy chuyện làm màu thất bại mà tức giận này quá khôi hài.
Trần Đinh thật sự có hơi sợ, chẳng qua không phải là sợ người sau màn, mà là cảm thấy trên người đó tồn tại một loại đồ vật nào đó khiến hắn cảm thấy mình sắp chết, cảm giác sợ hãi giống với khi vừa tiến vào bệnh viện này.
Đến nỗi màn trùng kiến bệnh viện kia cũng không khiến hắn thấy sợ, Trần Đinh chỉ thấy: Quá nhanh, chớp mắt đã xong, không nhìn rõ.
Hứng thú của người sau màn bị hai người này làm mất hoàn toàn, nhưng lời ông ta chân chính muốn nói hôm nay còn chưa nói.
Ông ta cố gắng bình tĩnh lại, tuy rằng tiếng thở hổn hển đầy phẫn nộ vẫn quanh quẩn trong 360 độ không gian bệnh viện.
"Ông lão à, ông nghỉ chút đi rồi hãn nói, ông già rồi, thận yếu chút cũng là bình thường." Trần Đinh không thấy màn làm màu của người sau màn, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn nhận ra bầu không khí này, hơn nữa cảm giác bị âm thanh này vây quanh không tốt lắm, hắn nhịn mãi rốt cuộc thử mở miệng thăm dò khoảng không.
Âm thanh hổn hển kia càng dữ dội hơn, xen lẫn vài tiếng ho khan.
Tạ Linh Dụ cười ra tiếng, trong lòng nghĩ quyết định dẫn Trần Đinh theo quả nhiên vô cùng chính xác, phim kinh dị cũng có thể diễn thành phim hài.
"Lão đại, có phải tôi có chút không lịch sự không, thật ra tôi định nói là thân thể yếu, không biết sao miệng nói thành thận yếu." Trần Đinh nhỏ giọng giải thích với Tạ Linh Dụ.
"Không sao, giống nhau cả thôi." Tạ Linh Dụ cảm thấy dù sao cũng là bảo người ta không được.
Người sau màn khụ khụ ho, trong tiếng ho khan, dường như có âm thanh điện tử mỏng manh xen lẫn vang lên.
Tạ Linh Dụ ngưng thần, còn muốn cẩn thận lắng nghe lần nữa thì, tiếng ho ngừng.
Người phía sau chờ giọng điệu khôi phục lại bình thường rồi mới bắt đầu, giống như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra, nói: "Thật ra ta không ngờ hôm nay ngươi lại tới nơi này, nhưng mà nếu ngươi đã đến rồi, ta cũng không ngại nói cho ngươi một tin tốt, một tin tốt ngươi nhất định muốn biết, sau đó sẽ tặng ngươi một món quà lớn."
Trần Đinh dùng ngón chân cũng biết "Ngươi" này là chỉ Tạ Linh Dụ.
"Không cần." Tạ Linh Dụ từ chối.
"Ồ? Con zombie khế ước của ngươi sao lại không ở cạnh ngươi thế? Các ngươi không phải vẫn luôn như hình với bóng sao?" Người sau màn tiếp tục nói.
"Hắn không ở đây, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn thật đáng tiếc mà... Nhưng mà đứa con hoang kia không ở đây cũng tốt, thấy gương mặt kia là thấy phiền." Người sau màn vẫn luôn cao cao tại thượng, chỉ lúc này trong giọng ông ta toát ra sự ác độc.
"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" Tạ Linh Dụ không muốn nghe, người này sao vẫn luôn nói những lời vô nghĩa thế.
"Không có gì, ta chính là muốn nói, ngươi thật sự hiểu con zombie kia của ngươi sao? Tên hắn là Sở Hiêu Trần, chứ không phải tên Tạ Sơ Sơ trẻ con kia."
Tạ Linh Dụ vô sức siết chặt linh tuyến của Trần Đinh, siết thành một vệt đỏ trên tay Trần Đinh.
"Hắn giả bộ còn giỏi hơn ta, ngươi biết không? Lúc bệnh viện sụp đổ, ta trơ mắt nhìn tên nô lệ đê tiện đó, không bảo vệ chủ nhân thì chưa nói, còn dùng ngươi bảo vệ hắn, ngươi nói xem hắn có phải vô cùng vô dụng không?"
"Điều ngươi muốn nói là cái này?" Tạ Linh Dụ vuốt lại mái tóc rối của mình.
"Đương nhiên, nhưng đó đều không phải chuyện quan trọng, quan trong là đứa con hoang đó rõ ràng có thể tránh thanh thép kia, như vậy ngươi cũng sẽ không bị thương. Sao nào? Cảm giác bị xuyên thủng bả vai không dễ chịu đúng không, đứa con hoang kia cố ý đấy, hắn đang lợi dụng ngươi, hắn chính là muốn nhìn ngươi trả giá vì hắn."
Ông ta nói xong, một màn hình cực lớn đột nhiên từ tầng cao nhất của bệnh viện rơi xuống, trên đó chiếu cảnh tượng Tạ Linh Dụ cùng Sở Hiêu Trần bị nhốt trong phế tích.
Cảm giác này giống như có một chiếc camera đặt ở đó, từng giây từng phút quan sát hành động của hai người họ.
Trong video, Sở Hiêu Trần thật sự giống như những gì ông ta nói, lúc bệnh viện sụp xuống, ánh mắt đầy bình tĩnh, hoàn toàn không có sự hoảng loạn khi tại nạn bất ngờ ập đến, dường như là vì địa vị của nhân vật chính Sở Hiêu Trần, máy quay đa phần đều quay khuôn mặt của Sở Hiêu Trần, còn Tạ Linh Dụ thì rất ít khi xuất hiện.
Trần Đinh trộm liếc nhìn Tạ Linh Dụ, ánh sáng đan xen từ màn hình khổng lồ chiếu lên khuôn mặt anh trông lạnh lùng vô cùng.
-
Như rơi xuống từ trên vách núi xuống, cảm giác không trọng lực mãnh liệt ập đến, tim đập nhanh đến mức dường như giây sau liền nổ tung như pháo hoa, Sở Hiêu Trần đột nhiên ngồi dậy, bừng tỉnh khỏi cảnh tượng đáng sợ trong mơ.
Đó là giấc mơ không mấy tốt đẹp, cảnh trong mơ bắt đầu từ lúc Tạ Linh Dụ ký khế ước với hắn, lấy tốc độ nhân 2 trải qua, như là nhìn lại quá khứ vậy.
Mãi cho đến khi Tạ Linh Dụ bị thương tỉnh lại.... Tất cả mọi sự việc trong mơ đều chậm lại, hắn có chút hưng phấn, có chút căng thẳng còn có chút sợ hãi.
Hắn không ngờ Tạ Linh Dụ sẽ tỉnh lại vào lúc này, có thể là ý trời, ở nơi này, hắn nhất định không thể lừa chủ nhân được nữa.
Hắn quyết định nói cho chủ nhân thân phận của hắn, hắn thấp thỏm đứng yên trước phòng ngủ, suy nghĩ rất nhiều về tình huống đối mặt với Tạ Linh Dụ, nhưng mà cuối cùng không dùng đến một cái nào. Hắn tự nhiên nói chuyện với Tạ Linh Dụ, thông minh như Tạ Linh Dụ quả nhiên đã nhận ra hắn không thích hợp từ trước.
Mọi chuyện tiếp theo có hơi mất khống chế, hắn hôn mắt cá chân anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, hắn cảm thấy tiếp theo hắn sẽ bị đá một cái.
Nhưng mà, không có.
Chủ nhân vậy mà dùng đôi môi mềm mại hôn lên trán hắn một cái, sau đó nỉ non bên tai hắn: "Ta yêu ngươi nhất, Sở Sở à..."
Sở Hiêu Tần lập tức vui mừng khôn xiết, chủ nhân không tức giận, càng không có không cần hắn, hắn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng hắn không nghĩ ra.
"Sở Sở?" Có lẽ là do âm đọc, tiếng phổ thông của chủ nhân rất tốt, nhưng mà hôm nay đọc sai rồi.
"Sai rồi sao? Ta cảm thấy không sai mà, Sở Sở, Sở Hiêu Trần... Ta đọc đúng không?" Tạ Linh Dụ mỉm cười hỏi.
Sở Hiêu Trần muốn nói không đúng, lúc này chủ nhân hẳn là còn chưa biết hắn là Sở Hiêu Trần mới đúng.
Ngón tay Tạ Linh Dụ chạm nhẹ lên ngực hắn, hắn ôm chủ nhân hắn một cái, nhưng lại phát hiện một giây sau tay của Tạ Linh Dụ xuyên qua ngực hắn, móc ra một quả tim sống vẫn còn đang đập.
Động tác ôm của hắn dừng giữa không trung, Tạ Linh Dụ dùng ngón tay dính đầy vết máu sờ mặt hắn, âm thanh tan ra trong không trung: "Đừng tự mình đa tình nữa, sẽ không có người yêu ngươi đâu."
Sở Hiêu Trần nặng nề nhắm hai mắt lại, vừa mở mắt đã thoát khỏi cảnh trong mơ, chỉ là giấc mộng kia vô cùng chân thật, đan xen với sự rời đi của Tạ Linh Dụ, làm cho Sở Hiêu Trần sắp phát điên.
Cảm giác lạnh lẽo trên người cũng không phải là lạnh từ trong lòng, mà là do chiếc chăn mỏng trên người tuột xuống, gió đêm thổi qua.
Tiểu chủ nhân của hắn khi rời đi còn mang toàn bộ quần áo trên người hắn cùng đi.
Tạ Linh Dụ không mang khủng long nhỏ đi, con mắt đen như hai hạt đậu nhìn chằm chằm cái gối đầu của Sở Hiêu Trần.
Sở Hiêu Trần trần truồng đi vào phòng tắm, để dòng nước lạnh buốt dội lên toàn thân.
Sau khi ký khế ước cùng Tạ Linh Dụ, thân thể của hắn càng ngày giống người bình thường, tuy rằng nhiệt độ cơ thể vẫn thấp như cũ nhưng những phương diện khác đều giống với người bình thường, làn da trắng cùng đôi mắt đen là sự khác biệt đặc thù nhất giữa hắn và zombie.
Hắn dần dần có vị giác, nhưng hắn vẫn thấy máu của Tạ Linh Dụ uống thơm nhất, hắn dần dần cảm nhận được ấm lạnh, nhưng hắn vẫn thấy nhiệt độ Tạ Linh Dụ khiến hắn cảm thấy thoải mái nhất...
Hết thảy của Tạ Linh Dụ đều là tốt nhất với hắn.
Nhưng mà trân bảo duy nhất của hắn rời bỏ hắn, thậm chí muốn giải trừ khế ước với hắn!
Sở Hiêu Trần từ trong dòng nước mở mắt ra, màu mắt biến thành màu vàng ròng, như ác ma lần đầu tiên mở mắt.
Đàn zombie không biết cảm nhận được điều gì, toàn bộ không tự chủ được dừng việc trong tay lại, ngã trên mặt đất run rẩy.
Sở Hiêu Trần tùy ý mặc một chiếc áo tắm dài, nhìn xung quanh căn phòng, trong phòng sạch sẽ, cứ như chưa từng có dấu vết sinh sống.
Ngoài cửa phòng ngủ hoàn toàn không ấm áp như trong phòng.
Cánh cửa phòng ngủ bị phá, tầng tầng lớp lớp thi thể zombie cháy đen ở ngoài, chặn đường ra ngoài.
Kết giới trong suốt ngay khi Sở Hiêu Trần tỉnh lại đã chậm rãi biến mất, nhưng mà Sở Hiêu Trần vẫn nhận được chút đồ vật cuối cùng Tạ Linh Dụ để lại cho hắn.
-
Video đang phát trên màn chiếu bị ngừng lại.
"Ngươi thích Sở Hiêu Tần sao? Ngươi đối với hắn rất tốt." Đại khái là vẻ mặt của Tạ Linh Dụ quá bình tĩnh, người sau màn hoài nghi hỏi.
"Nhìn thấy cái này ngươi nhất định rất tức giận đúng không, nhưng không sao, chú đây sẽ giúp ngươi, báo thù gì đó chú rất lành nghề." Một lát sau, người sau màn lại nói: "Hợp tác với ta, người muốn gì đều có thể đạt được."
Tạ Linh Dụ cảm thấy lời này có hơi quen quen.
"233, ngươi cảm thấy hắn cùng lời ngươi nói lúc đầu giống nhau không?" Đều là tự tin kỳ quái không coi ai ra gì.
"Haha." Hệ thống xấu hổ cười hai tiếng, "Tôi khi đó không hiểu chuyện, thì ra là ngu ngốc như vậy..."
"Ồ? Ta còn cho rằng người này là ký chủ trước của ngươi, cho nên các ngươi mới có cùng giọng điệu này." Tạ Linh Dụ nửa thật nửa đùa nói chuyện với hệ thống.
Hệ thống không hiểu được ý tứ của Tạ Linh Dụ, chỉ có thể thành thật nói: "Ký chủ trước của tôi, ông ta giống tôi đều cùng phạm vào sai lầm nghiêm trọng, theo lý thuyết ông ta đúng là ở thế giới này, nhưng tương đương với việc bị lưu đày rồi tới thế giới này, sẽ không phân cho ông ta hệ thống khác, đổi một cách nói khác thì, ông ta bị mất đi "siêu năng lực". Cho nên tôi cũng không biết người này có phải ký chủ trước của tôi hay không."
"Thì ra là thế, thế giới này đúng là thật phức tạp."
"Là... Có thể là... Thế giới này bị sai chỗ nào đó."
Người sau màn kia đợi thật lâu, vẫn không thấy Tạ Linh Dụ nói chuyện, còn tưởng Tạ Linh Dụ đang nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của mình, ông ta cầm lấy ly rượu vang đỏ bên người, lắc một cái, dùng tư thế quý tộc uống rượu.
"Ta nghĩ xong rồi." Tạ Linh Dụ mở miệng, "Ta không thể hợp tác với ngươi."
"Tại sao?" Tay đang giơ rượu vang đỏ của ông ta dừng lại, giống như không tin sẽ có người cự tuyệt ông ta.
"Không có lý do, nếu ngươi muốn ta cho ngươi lý do thì ta không biết, ta chỉ biết nếu là ngươi ta nhất định sẽ từ chối." Tạ Linh Dụ dừng lại một chút, "Linh hồn ngươi quá thối."
Nghe vậy, ông ta đột nhiên cười ha hả như bị thần kinh, cùng vang lên với tiếng cười là tiếng vỡ toang của ly rượu.
"Rất tốt, rất tốt!" Người sau màn giống như bị chọc vào nỗi đau, giọng điệu trở nên cực kỳ hung ác.
"Đã nói muốn tặng ngươi một món quà, ta sẽ không nuốt lời." Ông ta giống như ấn nút đóng cửa, sau đó mọi âm thanh đều biến mất, sương mù tối tăm từ bốn phương tám hướng bay tới.
Trần Đinh dường như bị thứ gì đó đẩy lùi, không khống chế được đi vòng quanh trong sương mù.
Hoa hướng dương trong ngực hắn sốt ruột duỗi cành lá dài ra, muốn trở về cạnh Tạ Linh Dụ.
Khi hắn sắp hoàn toàn rơi vào trong sương mù, hắn dùng sức ném chậu hoa cho Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ nhận lấy chậu hoa, đập vào mắt là nhụy hoa trọc một phần tư của hoa hướng dương nhỏ, cùng với hoa hướng dương nhỏ tủi thân đến tự kỷ rồi.
Cũng không quá xấu, Tạ Linh Dụ cười cười, ngay sau đó, sương mù tăm tối hoàn toàn vây quanh anh cùng hoa hướng dương nhỏ.
Trong sương mù có một nơi lập loè sắc đỏ.
Tạ Linh Dụ ôm chặt chậu hoa, hoa hướng dương nhỏ đặt lá cây lên trên cánh tay được sắn tay áo lên, yên lặng truyền lực lượng cho anh.
Vào giây cuối cùng khi tấm chắn trong suốt biến mất, Sở Hiêu Trần đột nhiên không cảm nhận được Tạ Linh Dụ nữa, như là liên hệ của bọn họ bị một người cầm kéo cắt đứt vậy.
Sắc đỏ trong mắt hắn càng đậm, không màng tất cả chạy tới căn cứ của Tạ Linh Dụ, nhận được tin Tạ Linh Dụ và Trần Đinh đi tới bệnh viện bị sụp.
Ở trấn bên cạnh bệnh viện, hắn gặp được Trần Đinh vết thương chồng chất, chỉ còn một hơi thở.
Phấn nền trên người Trần Đinh đều đã trôi ra, miệng vết thương như bị vũ khí sắc bén có quy luật cắt qua, lộ ra làn da xanh trắng, chỉ là không có máu chảy ra, giống như... bị ai đó hút khô máu.
Cho dù không ngẩng đầu, hắn cũng cảm nhận được cỗ uy áp đáng sợ kia, hắn rốt cuộc cũng yên lòng.
Thật quá, rốt cuộc hắn ta cũng tới rồi.
Trần Đinh an tâm hôn mê, nắm tay vốn nắm chặt cũng hơi thả lỏng, xuyên qua khe hở giữa ngón tay có thể nhìn thấy một cánh hoa vàng óng.
Danh Sách Chương: