• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hệ thống là người đầu tiên ngoại trừ Trần Đinh nhận thấy Sở Hiêu Trần rời khỏi trấn nhỏ, nói đúng ra là nhận thấy thân thể của Tạ Linh Dụ rời khỏi trấn nhỏ.

Nó trộm liếc mắt xem tình huống bên ngoài, phát hiện Sở Hiêu Trần thế mà ôm Tạ Linh Dụ tới hang ổ zombie của hắn.

Trong lòng hệ thống hẫng một nhịp, nhịn không được liếc mắt nhìn Tạ Linh Dụ một cái.

Linh hồn Tạ Linh Dụ ở đây, ngón tay nhấn vào tiến độ nhiệm vụ trên giao diện nhiệm vụ, nhiệm vụ thành lập căn cứ 3000 người đã hoàn thành được 2%.

Ở đây mấy ngày, anh có hơi chán, mấy cái hoạt động giải trí mà hệ thống đưa ra đều không khiến anh hứng thú.

Cái liếc mắt kia của hệ thống bị anh bắt gặp, anh lười nhác hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Hả? Không có chuyện gì, sao lại hỏi như vậy?" Hệ thống như không có gì nói.

"Đừng giả vờ."

"Được rồi." Hệ thống đánh giá Tạ Linh Dụ, rõ ràng trông rất lười biếng nhưng khi nói chuyện luôn mang theo sự uy nghiêm.

"Cũng không phải là việc to tát gì...." Hệ thống gian nan tìm từ, "Chính là tiểu zombie của ngài đưa ngài về nhà hắn."

"Thì ra là thế, quả thật không phải việc to tát." Tạ Linh Dụ gật gật đầu.

Này này, không phải người bình thường đều sẽ hỏi về vấn đề mấu chốt là nhà của zombie sao? Sao ngài lại như hiểu rõ trong lòng bàn tay, biết hết tất cả thế? Hệ thống phỉ báng trong lòng.

"Tôi còn tưởng ngài sẽ hỏi mấy câu như "hắn cũng có nhà à" gì gì đó..." Hệ thống nói.

"Hử...." Tạ Linh Dụ hơi mím môi, lại bĩu môi ra, anh rất ít khi làm vẻ mặt đáng yêu như vậy, hệ thống không ngờ được mình sẽ thấy vẻ mặt này trước Sở Hiêu Trần một bước.

Ở trong không gian hệ thống, 233 cũng là một linh hồn thể, Tạ Linh Dụ vốn xinh đẹp hơn người nhưng hệ thống không ngờ được nó là kẻ hèn bị vẻ đẹp kinh sợ đến nói không ra lời.

Đáng yêu quả thật là sức sản xuất bậc nhất, hệ thống trầm ngâm, lén lút dùng camera ẩn trong không gian chụp lại vẻ mặt hiện tại của Tạ Linh Dụ.

"Ta còn tưởng nhà hắn trong miệng ngươi là nơi ta và hắn ở cùng nhau." Tạ Linh Dụ nhận ra nơi anh nghĩ tới và nơi mà hệ thống nói không phải một nơi.

"Vậy là không phải à, vậy nhà hắn ở đâu? Trong nhà hắn có người hay zombie khác không?" Tạ Linh Dụ truy hỏi.

"A, cái này..." Hệ thống ngẫm nghĩ, có nên nói cho anh biết không, Sở Hiêu Trần làm vậy là có ý gì, muốn nói cho Tạ Linh Dụ biết hắn chính là vua zombie sao? Rốt cuộc thì Sở Hiêu Trần cũng không biết khi nào Tạ Linh Dụ sẽ tỉnh lại.

"Cái này? Cái này cái gì? Việc nhà hắn ở nơi nào khiến ngươi rất khó xử? Ngươi..." Tạ Linh Dụ có chút tức giận, anh thề, chỉ một chút.

Tiểu zombie có nhà của mình mà người chủ nhân là anh đây hoàn toàn không biết, tiểu zombie chưa từng nói chuyện này với anh.

Anh truy hỏi hệ thống, không ngờ lời còn chưa nói xong, đầu óc đã quay cuồng, mất ý thức.

Hệ thống cũng phát hoảng, Tạ Linh Dụ biến mất quá đột nhiên, nó vội vàng kiểm tra thời gian sử dụng của đạo cụ, đạo cụ được trùm lên một lớp vải xám, phía dưới ghi ba chữ: Hết hiệu lực.

Không phải còn hơn 10 ngày nữa sao? Sao đã hết hiệu lực rồi? Xem ra là Tạ Linh Dụ tu luyện linh hồn quá mạnh, làm tác dụng của đạo cụ yếu đi.

Linh hồn về xác cần một khoảng thời gian nhất định, 233 bây giờ chỉ có thể chờ trong không gian hệ thống, chờ sau khi linh hồn Tạ Linh Dụ trở về thân thể mới có thể liên hệ lại với anh.

Đây không phải là lần đầu hệ thống gặp chuyện như vậy, nhưng không biết vì sao lần này trong lòng nó có hơi hoảng, cảm thấy nếu như nó không thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm Tạ Linh Dụ thì sẽ xảy ra chuyện.

Nguyên nhân Sở Hiêu Trần mang Tạ LInh Dụ rời khỏi trấn nhỏ thật ra không có phức tạp giống như hệ thống tưởng tượng, cố ý để cho Tạ Linh Dụ biết hắn và vua zombie gì đó.

Chỉ là trấn nhỏ dạo này có rất nhiều hơi thở xa lạ, làm hắn không thoải mái, hơn nữa hơi thở của người càng nhiều, càng dễ dẫn zombie tới.

Tuy hắn có thể khống chế zombie không đi xâm chiếm trấn nhỏ, nhưng như vậy sẽ tốn rất nhiều tinh thần, để đơn giản thì hắn trở về nơi này.

Sau khi zombie thăng cấp, càng ngày càng có xu hướng quần cư để đảm bảo bọn chúng không tự làm mình bị thương, nhân loại đoàn kết khiến hiệu quả chiến đấu rất cao, hiện tại có rất ít con người không được căn cứ che chở, cho nên tỷ lệ chuyển hóa zombie rất thấp.

Trần Đinh cho rằng căn cứ của Sở Hiêu Trần cách trấn nhỏ không xa, trên thực tế, lúc ấy chính trạng thái linh hồn đã làm mờ nhận thức về khoảng cách của hắn.

Zombie sẽ bị vua zombie hấp dẫn, Sở Hiêu Trần không ở trấn nhỏ, zombie sẽ không lựa chọn đơn độc chiến đấu với căn cứ đã bắt đầu hình thành.

Dù sao cũng là căn cứ chủ nhân muốn xây dựng, bản thân cũng không thể làm phản tác dụng chứ.

Hơn nữa, ở nơi này, hắn có thể chăm sóc Tạ Linh Dụ thuận tiện hơn.

Nơi nhiều người lạ chung quy vẫn không thuận tiện bằng địa bàn của mình.

-

Tạ Linh Dụ mở mắt ra nhìn thấy một tấm màn mỏng.

Anh nhìn xung quanh nhận ra bản thân đang nằm trên chiếc giường có bốn trụ rất lớn và mềm mại, trang trí có hơi giống với phong cách quý tộc Châu Âu ở thế giới này.

Một con khủng long nhỏ giá rẻ rất không hợp với phong cách của chiếc giường này được quy quy củ củ đặt ở bên cạnh gối đầu.

Đó là thú bông nhỏ nhặt được ở trung tâm thương mại, là tiểu zombie mang nó tới nơi này sao?

Xung quang không có người.

Tạ Linh Dụ cử động thân thể, vai phải truyền đến cơn đau đớn ghê người, tuy rằng Tạ Linh Dụ cảm giác được vết thương đã nhẹ hơn rất nhiều.

Sao lại thế này? Lúc ở trong không gian hệ thống anh chỉ biết bản thân còn sống, nhưng không nghĩ tới vết thương chuyển nhẹ như vậy.... Với các phương pháp chữa trị của thế giới này, không thể khôi phục nhanh như vậy được.

Hai giọt nước mắt đảo quanh hốc mắt Tạ Linh Dụ, anh đi chân trần xuống giường, dẫm lên mặt sàn vừa đen vừa trơn, thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển như mèo.

Khác với nhà của anh ở trấn nhỏ, căn phòng trước mắt Tạ Linh Dụ to gấp mấy lần căn phòng kia, hơn nữa vô cùng xa hoa.

Tạ Linh Dụ mở cửa sổ ra, phát hiện tầm nhìn của căn phòng này rất đẹp, anh quan sát từ trên xuống dưới, nhìn thấy một mặt hồ như gương băng và rừng rậm xanh thẳm rộng lớn.

Anh ở trong một lâu đài.

Thật sự rất kỳ lạ.

Ở trong không gian hệ thống, anh đã xem qua rất nhiều bộ phim, đặc biệt là phim hoạt hình.

Trong các bộ phim về công chúa, những nàng công chúa đó từ trên lâu đài cao nhìn xuống sẽ thấy chàng hoàng tử định mệnh của mình đứng đối diện với các nàng, sau đó hai người cùng phải lòng nhau.

Tuy rằng trong hiện thực, khoảng cách xa như vậy, nếu thị lực hơi không tốt thì căn bản không nhìn rõ mặt đối phương.

Tạ Linh Dụ nảy ra suy nghĩ, bắt chước những bộ phim đó nhìn về nơi xa, gió nhẹ thổi bay mái tóc mềm mại của anh, lộ ra cái trán trắng nõn, anh nhắm mắt lại trong ánh chiều tà màu cam ấm áp buông xuống, cảm nhận sự yên bình đã lâu không có.

Sở Hiêu Trần khó có thể hình dung đây là hình ảnh tuyệt đẹp như nào, như là bức tranh sơn dầu rực rỡ trăm năm khó gặp, cho dù là đạo diễn đã sáng lập ra vô số cảnh quay kinh điển cũng sẽ thở dài vì không thể ghi lại cảnh đẹp này.

Có thể là do ánh mắt của Sở Hiêu Trần quá mãnh liệt, Tạ Linh Dụ mở mắt nhìn tiểu zombie của anh.

Gặp quỷ, sao anh cũng có cảm giác như phải lòng rồi, Tạ Linh Dụ thầm than không ổn.

Người bình thường không thể nhìn rõ mặt nhau ở khoảng cánh xa như vậy, nhưng Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần đều không phải người bình thường. Tạ LInh Dụ thậm chí còn nhìn rõ hàng lông mi đen rậm rạp như cây quạt nhỏ của Sở Hiêu Trần.

Nếu bỏ qua việc Tạ Sơ là một con zombie thiểu năng trí tuệ thì Tạ Linh Dụ cảm thấy hắn vô cùng hoàn mỹ, đặc biệt là vẻ ngoài, trời cao dường như đem tất cả những gì tốt nhất cho cỗ thân thể này.

Tạ Linh Dụ có chút hâm mộ, anh luôn cảm thấy thân thể của mình có hơi yếu, nếu không có linh lực anh giống như một con búp bê bằng thủy tinh, chạm nhẹ một cái cũng để lại dấu vết mấy ngày không hết.

Anh nhìn thấy Sở Hiêu Trần cười, sau đó như một khắc cũng không đợi được đi vào lâu đài, tới tìm anh.

Trong lòng Tạ LInh Dụ không hiểu sao hơi hoảng sợ, anh đột nhiên nhớ tới giấc mộng khi đang hôn mê kia.

Sở Hiêu Trần nhanh chóng đi đến căn phòng Tạ Linh Dụ đang ở, Tạ Linh Dụ chớp một cái, đã bị Sở Hiêu Trần ôm chặt.

Tạ Linh Dụ bị bắt chôn mặt vào ngực hắn.

Nghe nói, mỗi người để sẽ tỏa ra mùi hương của riêng mình, nhưng không phải ai cũng ngửi được.

Tạ Linh Dụ cảm thấy giờ phút này bản thân ngửi được mùi hương của tiểu zombie, anh không thể dùng thứ gì để hình dung, chỉ cảm thấy mùi hương kia rất nhẹ rất lãnh lẽo.

Sở Hiêu Trần bế ngang Tạ Linh Dụ lên, đặt lên giường, Tạ Linh Dụ lúc này mới nhận ra chiếc giường này rất cao, ngồi một mình trên mép giường, chân anh cũng không chạm đất.

"Chiếc giường này rất cao." Tạ Linh Dụ nói.

"Ổn." Sở Hiêu Trần trả lời, nửa quỳ trên mặt đất đặt hai chân Tạ Linh Dụ vào trong lòng bàn tay.

Tạ Linh Dụ không hiểu vì sao cuộc hội ngộ với tiểu zombie cũng không xua tan đi cảm giác kỳ quái trong lòng anh.

"Nơi này là nơi nào? A Sơ?"

"Trong nhà."

"Nhà ngươi sao? Ngươi không nói cho ta rồi."

"Nhà của chúng ta."

Trong lòng Tạ Linh Dụ thoáng qua một cảm giác kỳ dị nhàn nhạt, anh luôn cảm thấy có chỗ nào không bình thường.

So sánh với làn da mịn màng của Tạ Linh Dụ thì ngón tay và lòng bàn tay của Sở Hiêu Trần thô ráp hơn nhiều.

Lúc này đây, ngón tay hắn đang vô tình hay cố ý vuốt ve mu bàn chân Tạ Linh Dụ, thái độ vô cùng ngả ngớn suồng sã.

Tạ Linh Dụ muốn tránh khỏi lòng bàn tay của hắn, lại bị giữ chặt.

Tạ Linh Dụ nhìn tiểu zombie hôn mắt cá chân của anh, môi của tiểu zombie đảo qua đảo lại, nụ hôn ướt át dọc theo bắp chân trắng sứ đi lên.

Nơi bị hôn chợt tê dại, Tạ Linh Dụ cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đều mềm nhũn.

Nhưng mà dưới kích thích lớn như vậy, Tạ Linh Dụ ngoài ý muốn nhận ra rốt cuộc là chỗ nào không đúng.

Lâu đài không một bóng ngươi, ngay cả rừng rậm bên ngoài Tạ Linh Dụ cũng không phát hiện hơi thở của loài người.

Không, có lẽ không phải không có người, chỉ là không có "người bình thường", nơi này tồn tại hơi thở người bình thường không nên có.

Hơn nữa, tất cả đều không quan trọng, quan trọng là giọng điệu lạnh lùng bình tĩnh của tiểu zombie, còn có thái độ đang cực kỳ khống chế ham muốn đó.

Tiểu zombie trước kia nói chuyện đều sẽ lộ ra giọng điệu ngốc nghếch, nhưng hôm nay thì không.

Tiểu zombie trước kia cũng rất bá đạo, nhưng khi Tạ Linh Dụ từ chối, tiểu zombie tuyệt đối không làm những chuyện khiến anh không vui vẻ.

Vẫn là linh hồn ký khế ước cùng Tạ Linh Dụ, người trước mặt chính là tiểu zombie, tuyệt đối không có khả năng bị đoạt xá.

Câu nói trước kia của hệ thống đột nhiên xuất hiện trong đầu Tạ Linh Dụ.

"Sao ngài có thể xác định là linh hồn không hoàn chỉnh?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK