Nhịn không được lại thở dài, anh làm chuyện gì đều quyết đoán sát phạt nhưng lúc này do dự nên cùng cô giáp mặt làm rõ hay là nên tiếp tục chờ đến khi cô hai mươi tuổi lại nói? Vạn nhất cô trực tiếp cự tuyệt mình đâu? Lại còn rất có thể là cự tuyệt trong nháy mắt.
Chung Cảnh Tri biết chính mình có chút lo được lo mất, tình cảm tới trở tay không kịp như vậy, đây cũng là điều anh không có lường trước đến, cũng đúng, chuyện tình cảm có đôi khi không phải muốn là có thể cản được.
Luôn do dự mãi, Chung Cảnh Tri vẫn cảm thấy nên quyết đoán cùng cô nói rõ ràng, làm rõ quan hệ vẫn tốt hơn so với vẫn luôn đoán tới đoán lui, như vậy anh cũng không cần mỗi lần khi thấy cô đều mang theo tâm tình thấp thỏm, lại không có một cơ hội quang minh chính đại theo đuổi cô.
Nghĩ thông suốt điều này, Chung Cảnh Tri cũng không chậm trễ mà liền lái xe chạy đến tiểu khu của Lục Hòa Ngọc, cũng rất mau liền đến trước cửa nhà Lục Hòa Ngọc
Lục Hòa Ngọc đang nghiên cứu xu thế thị trường chứng khoán, bỗng nhiên nghe được tiếng chuông cửa vang lên, cô cho rằng nghe lầm, không nhúc nhích, một hồi lại nghe được tiếng vang lên, Lục Hòa Ngọc mới đi đến nhìn ngó qua mắt mèo một chút, nhìn thấy là Chung Cảnh Tri, do dự một chút vẫn quyết định duỗi tay đem cửa mở ra.
"Chung tiên sinh, Cao Ninh để quên thứ gì sao?" Lục Hòa Ngọc mở cửa nhưng cũng không có lập tức để anh vào nhà, đứng ở bên trong trực tiếp mở miệng hỏi.
"Không phải, là tôi có việc muốn cùng em nói, có thể đi vào sao?" Chung Cảnh Tri theo bản năng mà lắc đầu nói, anh còn không có suy nghĩ ra những lời định nói thì Lục Hòa Ngọc đã mở cửa.
Lục Hòa Ngọc nhấp môi nhìn anh, chưa nói đồng ý để anh tiến vào cũng không ra tiếng nói chuyện, chờ đến khi Chung Cảnh Tri cho rằng cô không muốn cô mới nhích thân một chút để anh vào nhà.
Lại không biết Chung Cảnh Tri bị cô nhìn như vậy thiếu chút nữa liền giữ không được muốn nhấc tay, thật sự là khi cô mặt vô biểu tình nhìn anh, anh có cảm giác giống như cô đã nhìn thấu tất cả ý nghĩ của mình
"Chung tiên sinh là muốn uống nước ngọt hay là nước suối?" Lục Hòa Ngọc hỏi.
Chung Cảnh Tri lần đầu tiên vào nhà cô, mang đến cho anh cảm giác đầu tiên chính là sự thoải mái, gọn gàng, trang trí không cầu kì, còn có một cảm giác đó là ấm áp.
"Nước suối là được, cảm ơn."
Lục Hòa Ngọc lấy ra một cái ly chứa nước đưa tới trước mặt anh sau đó liền ở phía đối diện ngồi xuống, hơi rũ mắt hỏi "Không biết Chung tiên sinh lại đây tìm tôi có chuyện gì?"
Chung Cảnh Tri nhìn cô, hơi ho khan một tiếng che giấu sự khẩn trương của mình, mở miệng nói "Chính thức giới thiệu một chút, tôi kêu Chung Cảnh Tri, năm nay 29, chưa lập gia đình, tài chính khá tốt.."
"Từ từ, Chung tiên sinh anh có biết mình đang nói cái gì hay không?" Lục Hòa Ngọc vừa nghe lời mở đầu, đầu có chút hắc tuyến, kết quả càng nghe đi xuống, liền nhịn không được làm cái thủ thế tạm dừng, anh có biết mình đang nói gì không vậy?
"Tôi biết a, tôi là muốn nói, tôi thích em, em có thể cho tôi một cơ hội để theo đuổi em không?" Chung Cảnh Tri bàn tay ở trên đùi xoa một chút, anh cảm thấy khi đối mặt với hợp đồng một trăm đồng đều không nháy mắt một cái vậy mà hiện giờ đối mặt với Lục Hòa Ngọc lại cảm giác được khẩn trương quá nhiều, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Lục Hòa Ngọc tức khắc ngơ ngẩn, anh ấy thật sự thích cô? Chắc chắn sao? Bọn họ giống như cũng không gặp nhau nhiều đi, gặp mặt càng ít, huống chi anh cũng không phải là một người có thể dễ dàng nhất kiến chung tình với người khác.
"Anh, có phải hay không tìm lầm người?" Lục Hòa Ngọc thử hỏi.
"Không, ta không nhận sai người, tôi thích chính là em, Lục Hòa Ngọc." Chung Cảnh Tri kiên định mà nói.
"Chính là chúng ta cũng không thân a." Lục Hòa Ngọc lắc đầu không quá tin tưởng lời anh nói, bởi vì số lần hai người bọn họ gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, đếm đi đếm lại cũng chỉ đổ lại mười đầu ngón tay lại đây.
"Từ giờ trở đi chúng ta có thể hiểu biết đối phương nhiều hơn." Chung Cảnh Tri nghiêm mặt nói.
"Tôi chưa từng yêu đương trước đây, cũng không có liên hệ với bất kì người phụ nữ nào khác, tôi.."
"Khoan khoan khoan, anh vẫn là đừng nói nữa, kỳ quái quá đấy." Lục Hòa Ngọc vừa nghe anh phỏng chừng sắp đem chuyện anh là lão xử nam đều phải nói ra tới, nhanh chóng kêu dừng lại, da mặt dày thật. "Tôi hiện tại cảm thấy tôi bây giờ còn nhỏ, tạm thời còn không có tính toán chuyện yêu đương."
"..."
Khi Chung Cảnh Tri tính toán lại mở miệng nói cái gì đó, Lục Hòa Ngọc lại nhanh chóng nói, "Chuyện tình cảm tôi cảm thấy anh có lẽ chỉ là đối với tôi nhất thời có hảo cảm mà thôi, nói không chừng ngày nào đó anh sẽ gặp được một người thực sự thích anh, việc này, vẫn là về sau rồi nói sau."
Chung Cảnh Tri vừa nghexong liền hít một hơi thật sâu, Lục Hòa Ngọc cô ấy rất lý trí, hơn nữa mình nói cũng hơi đột ngột một chút, ánh mắt chuyên chú nhìn cô nhẹ giọng nói "Tôi hiểu ý của em nhưng tôi cũng không phải là một người tùy tiện, thích em kỳ thật tôi cũng cảm thấy ngoài ý muốn, em không cần lo lắng, khi em còn không có đồng ý, tôi sẽ không tùy ý quấy rầy cuộc sống của em."
"Đợi đến khi em suy xét lại, tôi có thể là vị trí ưu tiên trong lòng em không?"
Lục Hòa Ngọc nhấp miệng không nói tiếp, cũng không nhìn Chung Cảnh Tri, thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu nhìn anh nhàn nhạt nói "Tôi từ trước đến nay luôn độc lập, chưa từng có suy nghĩ đến vấn đề này, cho nên về sau tôi cũng không biết chính mình sẽ như thế nào, hơn nữa tôi nghe Cao Ninh nói qua, tuổi của anh hẳn là không nhỏ đi? Nếu tôi mãi cho đến năm 30 tuổi đều không có ý nghĩ như vậy, anh cũng muốn chờ đợi sao? Có lẽ tôi hẳn là hỏi anh có thể chờ được đến lúc đó sao?"
"Điều này em yên tâm, hôn nhân của tôi do tôi làm chủ, không ai có thể thay tôi làm." Chung Cảnh Tri hơi hơi mỉm cười, chỉ cần cô nguyện ý, chờ mười năm thì đã sao?
"..."
Lục Hòa Ngọc còn có thể nói cái gì? Mục đích của anh cũng thực rõ ràng, em hiện tại không đáp ứng cũng không sao tôi chờ nổi.
"Anh như vậy sẽ không cảm thấy.." Lục Hòa Ngọc suy nghĩ từ ngữ một chút, nhíu nhíu mày "Nếu cuối cùng phát hiện tôi cũng không có tốt như trong lòng anh nghĩ, anh đây không phải là đang lãng phí thời gian sao?"
"Không, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì khiến chính mình cảm thấy hối hận." Chung Cảnh Tri lắc đầu, nguyên nhân chính là bởi vì vậy nên người nhà của anh đều làm công chức, chỉ có một mình anh làm kinh doanh, người anh thích là người sẽ cùng anh sống cả đời, mà không phải là người nhà hoặc những người khác.
Lời nói đều nói tới đây, Lục Hòa Ngọc lần đầu tiên cảm thấy nghẹn khuất, nhịn không được nói "Chính là tôi mới mười tám, anh đều 29, già như vậy."
Chung Cảnh Tri người cứng lại một chút, mặt dày mà nói, "Tuổi càng lớn càng thương người yêu của mình."
"Da mặt của anh thật dày." Lục Hòa Ngọc khóe miệng run rẩy.
Chung Cảnh Tri cười nhìn cô, không có trả lời, trong lòng lại nghĩ, theo đuổi người mình thích liền phải da mặt dày, nếu không một chút cơ hội đều không có.
"Chung tiên sinh.." Lục Hòa Ngọc tưởng nói anh có phải hay không cần phải đi, Chung Cảnh Tri lại chen vào "Chung tiên sinh có vẻ quá xa cách, về sau liền gọi Cảnh Tri hoặc A Cảnh đi, tôi gọi em A Hòa được chứ?"
Anh cũng không muốn giống như những người khác gọi Hòa Ngọc, như vậy sẽ cảm thấy chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
"Nhưng tôi cảm thấy không thích hợp, bởi vì Chung tiên sinh hẳn là biết chúng ta còn không thân." Lục Hòa Ngọc trực tiếp cự tuyệt, cô không cảm thấy mình nhanh như vậy là có thể thích ứng được tình huống như vậy.
Trong tiềm thức, cô vẫn không thể mở lòng tiếp nhận anh đi vào thế giới của mình.
Chung Cảnh Tri nhìn cô thở dài, có chút cười khổ không thôi, anh hiện tại mới hiểu được cái gì gọi là "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn" cố tình anh vẫn rất thích cô, gặp được cô chỉ sợ anh đời này ở trước mặt cô đều chỉ có nước đầu hàng.
"Được rồi, Chung tiên sinh liền Chung tiên sinh, hy vọng tôi có thể có cơ hội nghe được một cái xưng hô khác."
Lục Hòa Ngọc nhìn anh liếc mắt một cái, nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh cũng chỉ có thể thở dài "Vậy hiện tại anh có phải cần phải đi rồi hay không?"
Cô đều nói như vậy anh đương nhiên không dám lỗ mãng chọc cô nổi giận, vạn nhất cô trực tiếp nói anh cút đi liền khó coi.
"Được rồi, hiện tại chúng ta có phải là bạn bè hay không? Ngày thường có thể thỉnh thoảng cùng nhau ăn một bữa cơm?" Thời điểm đứng lên phải đi, Chung Cảnh Tri nhịn không được lại hỏi.
"Tôi cảm thấy không cần liên hệ càng tốt." Lục Hòa Ngọc cảm thấy mình đang ở thế bại, tức giận mà nói.
Chung Cảnh Tri nhịn không được mà cười, tuy rằng cô không có cho mình một cái đáp án chuẩn xác, nhưng lại có thể nghe ra được cô có dấu hiệu mềm mỏng hơn, thầm nghĩ may mắn anh thổ lộ, bằng không chờ sau khi Cao Ninh trở về thành phố A, anh muốn thấy cô một lần, phỏng chừng cớ đều tìm không thấy.
Chờ sau khi Chung Cảnh Tri rời đi, Lục Hòa Ngọc ghé vào trên sô pha suy nghĩ lung tung, một hồi lâu mới thở dài một hơi, cô vẫn nghĩ không rõ, cảm thấy chuyện tình cảm thật phiền toái.
Đối với Đường Việt Ninh mà nói, cô có thể một hơi cự tuyệt, anh ta đại khái cũng vô pháp bởi vậy sẽ có thể cắt đứt liên hệ, chính là Chung Cảnh Tri, anh cũng giống như tính cách của mình, nhận định liền không dễ dàng từ bỏ, liền cả khi cô trực tiếp cự tuyệt đều không tiếp thu, còn dời đi tầm mắt, điều này làm cho cô có chút hoảng loạn, an an tĩnh tĩnh mà hảo hảo mà làm tiểu cữu của Cao Ninh không được sao? Một hai phải thổ lộ, thật là..
Càng nghĩ càng cảm thấy Chung Cảnh Tri không phúc hậu, da mặt còn dày hơn, quả nhiên người cứng nhắc đều sẽ dựa theo kế hoạch từng bước một tính kế, cũng khó trách Cao Ninh nói với cô những người cùng thế hệ đều sợ anh, cô suy nghĩ qua đoạn đối thoại vừa rồi một chút, đúng là chính mình rơi vào hố cũng không biết.
Lục Hòa Ngọc đấm sô pha một chút, cũng đúng thôi, cô tuy rằng đã trải qua ba năm ở trên thương trường nhưng sao có thể so được với người ở trong giới quyền quý lăn lộn hơn hai mươi năm đâu, đó là một con cáo già.
Lục Hòa Ngọc mang tâm tình khó chịu trở lại trước máy tính, nhìn một mảnh màu hồng, tức khắc lại hăng hái, tình cảm gì đó, vẫn là thôi đi, kiếm tiền mới quan trọng.
Đáng thương Chung Cảnh Tri mới ra cửa đã bị người vứt ra sau đầu, còn tưởng rằng mình rốt cuộc cũng có cơ hội, lại không biết anh còn không có hấp dẫn bằng tiền, bất quá, chờ khi anh hồi tưởng lại cũng sẽ phát hiện mình rốt cuộc đã yêu một cô gái như thế nào.
Những ngày tiếp theo, Lục Hòa Ngọc dứt khoát nằm ở lên mạng tìm tòi xem xét có nơi làm việc phù hợp với mình hay không, chờ đến khi tìm được lại đi xem, miễn cho mỗi ngày giống chỉ ruồi nhặng không đầu chạy hết phố lớn ngõ nhỏ, thỉnh thoảng lại nhắn tin nói chuyện phiếm WeChat trong nhóm cùng Diệp Hàm, Cao Ninh. Diệp Hàm đem toàn bộ ảnh chụp cô đi chơi, ăn uống đều gửi lại đây, Cao Ninh trong lòng đau khổ mà nói bị mợ cả lôi kéo phụ đạo cho em họ, nói em họ sang năm cũng muốn thi đại học.
Chỉ có Lục Hòa Ngọc một người tự do tự tại nhìn xem toàn bộ quá trình, mãi cho đến khi Đường Việt Ninh xuất hiện.
"Em gần đây sống tốt sao?" Đường Việt Ninh nhìn cô so với khoảng thời gian trước trắng hơn rất nhiều, lại cảm thấy mình hỏi lời này có chút dư thừa, rồi lại trầm mặc xuống dưới.
"Ừm, khá tốt." Lục Hòa Ngọc gật gật đầu, nhìn anh ta vẻ mặt tiều tụy, nghĩ trong khoảng thời gian này chắc cũng trải qua không tốt lắm, bất quá cô cũng không mở miệng chọc miệng vết thương của anh ta.
Đường Việt Ninh gật gật đầu, trầm mặc hồi lâu, mới nặng nề mà mở miệng "Em nói, vì cái gì sẽ có người luôn muốn khống chế cuộc sống của người khác?"
Lục Hòa Ngọc cũng vô pháp tưởng tượng được hình ảnh cuộc sống của mình bị người khác khống chế, cũng trầm mặc xuống dưới, hồi lâu mới có chút chần chờ mà mở miệng.
"Đại khái, bọn họ cũng không muốn người kia đi nhầm đường đi?"