• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại chùa Giới Đài

Thiện chân nhân nhìn người đang quỳ ở dưới, không nói đúng ra là hồn thể đang quỳ, khi cái hồn đó càng lúc càng mờ nhạt, cũng càng ngày càng suy yếu, ông mới thở một hơi thật dài, từ trong lòng ngực móc ra một khối ngọc bài lớn ước chừng một bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, trong miệng mặc niệm chú ngữ, cái hồn thể nguyên bản đang mờ nhạt bắt đầu bay lên rơi vào giữa ngọc bài, Thiện chân nhân mở miệng nói "Nữ thí chủ xin cứ yên tâm dưỡng hồn, duyên phận tới rồi, liền sẽ rời đi."

Tiếng của ông vừa nói ra liền cảm thấy được ngọc bài trong tay khẽ nhúc nhích một chút, ông chỉ nhàn nhạt mà cười một chút, thu hồi tấm lót phủ, cầm lấy Phật châu tiếp tục tụng kinh.

Những bức tượng phật trong Giới đàn phảng phất như sống dậy giống nhau, sinh động như thật, thần thái sinh động phảng phất như nghe được bọn họ đang nói a di đà phật, cũng như âm thanh nói chuyện nhỏ quanh quẩn ở quanh đây.

Chính Trì Tiểu Vãn đang ở ngọc bài cũng có thể cảm nhận được loại chấn động này, cô chưa bao giờ biết nguyên lai chùa miếu đắc đạo cao tăng thật sự có khả năng nhìn đến linh hồn tồn tại.

Lúc này cô tuy tò mò với hình ảnh bên ngoài nhưng trong lòng cô biết mình nếu là đi ra ngoài khẳng định sẽ không chịu nổi cái loại uy hiếp này, đại khái nguyên nhân là do cô đang ở dạng hồn thể đi.

Cô nhớ tới tin tức biết được từ Lục Hòa Ngọc lại không khỏi có chút ảm đạm, cô hại không ít người cũng tự hại mình, cuối cùng thậm chí còn liên luỵ đến Ninh ca ca, cô đại khái là người ngu xuẩn nhất trên đời này.

Nhớ tới thái độ khi người Trì gia biết được thân thế của chính mình, thái độ của người Lục gia khi nhìn thấy mình trở về, Trì Tiểu Vãn nghĩ nếu để cô tự mình đối mặt tất nhiên sẽ giống như Ninh ca ca nói như vậy, cô sẽ điên mất, sẽ từng bước từng bước lên một con đường không có lối thoát.

Có thể là do hồn phách rời đi khỏi thể xác nên cô cảm thấy khá suy yếu, nghĩ qua trong chốc lát liền cảm thấy buồn ngủ mà nặng nề ngủ.

Bên này Lục Hòa Ngọc lại lần nữa tỉnh lại do buồn đi vệ sinh, đã là 6 giờ 55 phút sáng, nhìn thấy người ngồi bên cạnh vẫn luôn ghé vào trên giường bệnh cùng với tay của mình vẫn luôn bị anh nắm, chai nước truyền sớm không biết từ khi nào cũng truyền hết rồi, cô đối với tình hình này cảm thấy có chút phức tạp.

Tuy rằng phức tạp nhưng giờ này khắc này cô cực kỳ muốn đi toilet, muốn rút tay ra, kết quả là bị cầm thật chặt ngược lại, cô nhịn không được dùng một cái tay khác khẽ đẩy Chung Cảnh Tri một chút, thấp giọng gọi anh "Chung tiên sinh."

Chung Cảnh Tri bỗng nhiên bừng tỉnh, đôi mắt mở che kín tơ máu, tựa hồ một đêm không ngủ, lúc này mới vừa mới vừa nhắm mắt liền đã bị đánh thức, sắc mặt cũng không phải thực tốt, hiển nhiên là tức giận khi bị gọi thức dậy.

Nhưng khi vừa thấy là Lục Hòa Ngọc tỉnh, biểu tình của anh nguyên bản có chút tức giận ngay lập tức hòa hoãn xuống dưới, không chú ý tới thời gian, lập tức đứng lên muốn kiểm tra một chút xem cô có phải hay không có nơi nào không thoải mái, còn không ngừng hỏi "Em như thế nào đã tỉnh rồi? Đầu còn đau hay không? Có nơi nào không thoải mái hay không? Có phải đói bụng hay không? Tôi gọi người nấu cháo, chờ đến khoảng 7 giờ liền sẽ đưa lại đây."

"Không có việc gì, tôi chỉ là muốn đi toilet." Lục Hòa Ngọc nghẹn đến mức muốn mắng người nhưng anh hỏi liên tiếp nhiều vấn đề lại làm cô có chút ngượng ngùng.

Cũng may Chung Cảnh Tri tựa hồ cũng nghĩ đến vấn đề này, liền nói "Nếu không tôi ôm em qua đó? Có sức lực để đi sao?"

Lục Hòa Ngọc:. Cô lại không phải là trẻ nhỏ.

"Không cần." Rút tay ra, cơ hồ là vô cùng lo lắng mà chạy vào toilet, đại khái là do đã hạ sốt lại được ngủ một đêm, Lục Hòa Ngọc cảm thấy trừ bỏ có chút suy yếu ra, quả thật không tính là quá khó chịu.

Chung Cảnh Tri nhìn người sắp khôi phục đang tung tăng nhảy nhót, trong mắt xẹt qua một tia ý cười, khóe miệng hơi hơi giơ lên, anh một chút cũng không thích nhìn thấy cô nằm trên giường suy yếu, vô lực.

Đôi tay xoa nắn mặt của mình sau khi thanh tỉnh một chút, thở ra một hơi thật dài, Chung Cảnh Tri ngồi xuống gọi điện thoại bảo A Lăng để anh ta nhanh chóng lại đây.

May mắn Chung Cảnh Tri đã cho người chuẩn bị sẵn đồ dùng tẩy rửa, Lục Hòa Ngọc nhìn đến cũng liền thuận tiện rửa mặt mới đi ra, vừa vặn vệ sĩ của Chung Cảnh Tri đã đem bữa sáng mang theo đi lên.

"A Hòa, đói bụng đi, tôi cho người làm cháo thịt gà, nhân lúc còn nóng thì ăn đi, đợi lát nữa kiểm tra xong nếu không có việc gì chúng ta liền xuất viện." Chung Cảnh Tri đang đem cháo từ hộp giữ ấm đổ ra một cái chén nhỏ, tư thế kia rất có tiết tấu chuẩn bị đút cho cô ăn.

Lục Hòa Ngọc bị anh đẩy ngồi ở trên giường bệnh, nhìn Chung Cảnh Tri rất là kháng cự, cô còn không có tàn đến mức liền ăn cái gì đó cũng cần phải có người đút.

"Vẫn là để tôi tự mình ăn đi, anh cũng mệt mỏi một đêm, mau đi rửa mặt ăn bữa sáng sau đó trở về nhà nghỉ ngơi đi" Lục Hòa Ngọc từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có lúc mười tuổi trước kia sinh bệnh từng để dì bảo mẫu đút cho thôi, lúc này, đột nhiên có người tính toán xem cô như em bé to xác cần chăm sóc? Thật là đáng sợ quá đi!

Chung Cảnh Tri nguyên bản định cự tuyệt nhưng nghe đến câu nói kế tiếp của cô, tức khắc cảm thấy chính mình một đêm này cũng không có uổng phí tâm cơ.

Nhìn đi, cô ấy cũng rốt cuộc quan tâm đến chính mình!

Anh tức khắc cảm thấy một thân mỏi mệt đều tan thành mây khói, nhìn cô mỉm cười mà nói "Tôi không mệt, em không có việc gì là tốt rồi, lần sau không cho phép dọa người ta như vậy."

"Sẽ không lần sau." Lục Hòa Ngọc lắc đầu, cô cũng là nhất thời có chút ngây người nên mới để xảy ra việc này, có lẽ Trì Tiểu Vãn cô ấy có một nơi càng tốt để đi, cô ấy có thể lựa chọn rời đi chứng tỏ cái thân phận này cô ấy cũng không thích đi.

Đồng thời, cô hiện tại không có bất luận cái ký ức gì của Trì Tiểu Vãn, cảm giác bản thân mình đã trở thành một người hoàn toàn độc lập, không hề có cùng chung ký ức với người khác, cũng không hề có thứ tình cảm chua xót kia của Trì Tiểu Vãn..

Trì Tiểu Vãn.. Tên này, Lục Hòa Ngọc trong lòng nhẹ nhàng mà mặc niệm vài lần, hy vọng cô kiếp sau có thể cùng Đường Việt Ninh tương ngộ.

Lục Hòa Ngọc cũng không thích bệnh viện, hơn nữa ngày mai cô còn phải đi học, sau khi ăn qua bữa sáng, chờ đến khi bác sĩ lại đây tái khám cô liền yêu cầu xuất viện, rốt cuộc sau khi hạ sốt cũng hoàn toàn không yêu cầu nằm viện để tránh lãng phí tài nguyên, chiếm giường ngủ.

Chung Cảnh Tri sau khi đưa Lục Hòa Ngọc về nhà, tự nhiên sẽ không tiếp tục ở lại, chỉ dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt, bữa cơm trưa anh sẽ đưa lại đây, khi đi cũng cầm một cái chìa khóa dự phòng nhà cô, nói cái gì đó mà sợ cô ngủ say anh ta lại đây không mở được cửa.

Lục Hòa Ngọc lại cảm thấy anh không cần lại qua đây, rốt cuộc anh đêm qua không nghỉ ngơi nhưng Chung Cảnh Tri kiên trì, cô cũng không còn cách nào khác.

Quay đầu đi, Chung Cảnh Tri đem căn hộ bên cạnh nhà Lục Hòa Ngọc mua, anh đương nhiên không thể yêu cầu Lục Hòa Ngọc dọn vào ở trong nhà mình, anh cũng không có da mặt dày để dọn vào ở nhà Lục Hòa Ngọc, vì vậy đã nghĩ ra một biện pháp khác, tiền là thứ tốt, cho nên anh tiêu tiền đem gian phòng bên cạnh nhà cô mua tới.

Bất quá, phòng ở đã mua được, cũng may mắn phòng kia không có ai ở, nếu không Chung Cảnh Tri cũng không thuận lợi vậy, bởi vậy sau khi mua được anh liền phân phó cấp dưới cho người mau chóng trang hoàng lại nội thất căn hộ.

Anh không nói cho Lục Hòa Ngọc, nghĩ đến lúc đó nói không chừng còn cho cô một kinh hỉ tương ngộ đâu.

Đối với việc này, Lục Hòa Ngọc cũng không biết, cô cho rằng mình sẽ ngủ không được, không nghĩ tới mới vừa nằm xuống không bao lâu đã nặng nề ngủ, chờ tới khi cô lại lần nữa tỉnh lại đều đã là giữa trưa 12 giờ hai mươi phút.

Cũng không biết là di chứng sau khi hạ sốt vẫn là do ngủ quá nhiều, Lục Hòa Ngọc cảm giác được vẫn có chút mơ hồ, ngồi ở trên giường phát ngốc một hồi lâu rốt cuộc mới bò dậy.

Chờ khi cô mở cửa phòng ra nhìn đến người đàn ông ngồi ở trong phòng khách hơi dựa vào trên ghế sô pha ngủ, trong lòng không khỏi sinh ra một tia tội lỗi, cô giống như đang lợi dụng anh, tức khắc trong lòng có chút phức tạp, liền tính là cục đá, được che chở lâu rồi cũng sẽ ấm, cô là người tự nhiên cũng có cảm tình, chỉ là cô không biết muốn xử lý như thế nào với thứ tình cảm như vậy.

Sớm ngay tại khi Lục Hòa Ngọc mở cửa, Chung Cảnh Tri liền cảm thấy được, chỉ là anh muốn nhìn một chút khi cô nhìn đến mình sẽ có phản ứng gì, kết quả đợi sau một lúc lâu, mở mắt ra vừa thấy ánh mắt của cô tưởng như nhìn chính mình nhưng lại không hề có tiêu cự không biết đi vào cõi thần tiên nơi nào.

Chung Cảnh Tri không khỏi thật sâu thở dài, chính là như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô rất giống như là đang nhìn bạn nhưng trên thực tế ánh mắt của cô kỳ thật cũng không ở trên người bạn.

"Đã tỉnh rồi sao, có đói bụng không?" Chung Cảnh Tri ánh mắt hơi ám, anh không thích cô có loại biểu tình mơ hồ không có điểm dừng này, thật giống như rõ ràng cô liền ở ngay trước mắt nhưng anh giống như không thể dùng bất cứ phương pháp gì để chạm đến sự tồn tại của cô.

"Hả?" Lục Hòa Ngọc phục hồi tinh thần lại nhìn về phía Chung Cảnh Tri, nhất thời không nghe được anh đang nói cái gì

"Lại đây ăn cơm đi, tôi vừa đến lúc 12 giờ, thấy em còn ngủ say liền không đánh thức em." Chung Cảnh Tri mỉm cười mà nói.

Lục Hòa Ngọc liếc mắt nhìn di động một cái, cái gì mà vừa đến, không khỏi có chút ngượng ngùng mà nói "Anh nên gọi tôi tỉnh dậy, để anh chờ lâu như vậy."

"Không có việc gì, thân thể của em chưa hồi phục hẳn nên nghỉ ngơi nhiều để mau khỏi." Chung Cảnh Tri thần sắc tự nhiên mà đem hộp giữ ấm đặt ở trên bàn trà mở ra, đồ ăn này vẫn còn tỏa ra hơi nóng đâu, hiển nhiên cái công năng giữ ấm nhưng khá tốt.

Lục Hòa Ngọc đối với việc này cũng không thể nói gì hơn, cũng đột nhiên cảm thấy Chung Cảnh Tri đối xử với mình thật sự là tốt quá mức, làm đến mức cô cảm thấy thấp thỏm, bất an, lo lắng ngày nào đó anh cảm thấy cô là người vô tâm vô phổi có thể hay không muốn bóp chết mình?

Tưởng tượng đến cái này, Lục Hòa Ngọc tức khắc không khỏi đánh cái rùng mình.

"Trời lạnh như vậy sao không mặc thêm nhiều một cái áo khoác." Chung Cảnh Tri thực nhạy bén cảm thấy được cô khác thường, cho rằng cô có chút lạnh, không khỏi có chút oán trách mình vừa rồi như thế nào không phát hiện cô ăn mặc tương đối mỏng manh, liền muốn cởi áo khoác ra phủ thêm cho cô.

Lục Hòa Ngọc vội đè lại tay anh nói "Tôi đi vào lấy quần áo là được, anh nếu như cảm lạnh thì không tốt."

Chung Cảnh Tri dừng tay lại, nắm ngược lấy tay cô, nhíu nhíu mày nói "Tay như thế nào lại lạnh như vậy, quần áo cũng không mặc thêm vào, em không biết chăm sóc cho bản thân mình như vậy, em ngồi uống trước chén canh làm ấm người đi, tôi đi lấy cho em."

"Thật sự không cần, chỉ là vừa rồi dùng nước lạnh rửa mặt mà thôi." Lục Hòa Ngọc khóc không ra nước mắt, cô chỉ là suy nghĩ nhiều mà thôi, thật sự không phải là do lạnh.

Nhưng Chung Cảnh Tri không biết a, anh vẫn vào phòng cầm một cái áo khoác dày phủ thêm cho cô.

Đồ ăn Chung Cảnh Tri mang lại đây tự nhiên là thích hợp cho người bệnh ăn, thanh đạm ngon miệng, Lục Hòa Ngọc chính là từ trước đến nay không có nhiều dục vọng ăn uống đều uống nhiều một chén canh, kết quả ăn no căng, ngồi ở trên sô pha nhịn không được xoa cái bụng căn bản là không nghĩ nhúc nhích.

Đối với việc này, Chung Cảnh Tri ở một bên xem đến có chút buồn cười, bởi vì thật sự khó có khi được nhìn đến cô như vậy.

Nghỉ ngơi một hồi lâu sau, Lục Hòa Ngọc đột nhiên nhớ tới tối hôm qua mình hình như đã khóa cửa, Chung Cảnh Tri vào cửa như thế nào?

"Anh tối hôm qua như thế nào phát hiện ra tôi phát sốt? Hoặc là nói anh vào nhà kiểu gì vậy?" Lục Hòa Ngọc có chút bất tri bất giác hỏi anh.

Chẳng lẽ là cô phát sốt mơ mơ màng màng nên mở cửa cho anh? Không đúng, không đúng, cô rõ ràng nhớ rõ là khi tỉnh lại không cẩn thận từ sô pha lăn xuống đến trên mặt đất, sau đó lại liền bởi vì quá choáng váng mà ngất đi.

Bỗng dưng, Chung Cảnh Tri cảm thấy cái vấn đề này thật sự không phải tốt, anh nên trả lời như thế nào đây

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK