Hơn nữa Đường Việt Ninh vẫn là người cử báo quan trọng cần được bảo vệ kỹ càng, anh ta còn có một thân phận khác nữa chính là cháu trai của Đường lão.
Không chỉ có như thế Chung Cảnh Tri cũng không nói cho Lục Hòa Ngọc, Đường Việt Ninh còn có liên quan đến một đường dây ma túy, anh ta đã từng dẫn dắt Trì Lam hút thuốc phiện, anh ta rất rõ ràng mà đem tất cả mọi chuyện không bỏ sót chút nào mà nói ra, cho nên nói Trì Lam kỳ thật đã chết vẫn là do anh ta xuống tay.
Đường Việt Ninh hiện giờ thân phận xem như cực kỳ phức tạp, cũng cực kỳ khiến người ta kinh ngạc, muốn thấy anh ta xác thật không dễ dàng.
Kỳ thật Chung Cảnh Tri từ lão gia tử của anh nơi đó biết được mọi việc mà Đường Việt Ninh đã làm, anh đều nhịn không được kinh ngạc, cảm thấy mình vẫn là xem thường Đường Việt Ninh, cũng cảm thấy tiếc hận, nếu là đi con đường chính đạo mà nói, đường đi của Đường Việt Ninh đại khái sẽ vững vàng, còn sẽ có khả nẳng đứng ở nơi tối cao.
Bất quá, anh càng có thể lý giải tại sao Đường Việt Ninh lại làm như vậy, một người lý trí lại thông minh một khi điên cuồng lên, chỉ sợ người trên toàn thế giới đều phải chịu kinh hách, giống như Đường Việt Ninh như vậy.
Lục Hòa Ngọc cũng không thúc giục Chung Cảnh Tri đến khi nào mới được gặp, cô muốn gặp Đường Việt Ninh cũng đã là phiền toái, không chừng còn sẽ mang đến cho Chung gia phiền toái đâu.
Chung Cảnh Tri cũng không giấu cô, mà nói cho cô muốn gặp Đường Việt Ninh phỏng chừng phải chờ sau khi tòa án thẩm án xong mới có cơ hội.
"Kỳ thật không gặp anh ta cũng không sao, không biết có thể gọi điện thoại hay không?" Lục Hòa Ngọc hỏi.
"Gợi điện thoại hẳn là không khó khăn lắm, em xác định không đi gặp anh ta sao?" Chung Cảnh Tri duỗi tay sờ sờ đầu cô nói.
"Nếu muốn gặp anh ta cần phải thông qua tầng tầng lớp lớp sàng chọn, lại phiền toái, nếu có thể gọi điện thoại đương nhiên là lựa chọn gọi điện thoại a." Lục Hòa Ngọc thở dài, cũng không có lựa chọn không phải sao?
"Vậy gọi điện thoại qua đi, anh sẽ bảo A Lăng hỏi một chút số điện thoại bên kia." Chung Cảnh Tri dứt lời liền gọi điện thoại cho A Lăng, làm anh ta đi xử lý chuyện này.
Lục Hòa Ngọc nhón chân ở trên cằm anh hôn một cái, nói "Cảm ơn Chung tiên sinh."
"Chung thái thái khen thưởng càng ngày càng bủn xỉn." Chung Cảnh Tri đem điện thoại ném trên sô pha, ôm lấy Lục Hòa Ngọc đáp trả một nụ hôn sâu.
Lục Hòa Ngọc đối với loại hành vi này của anh cũng không có biện pháp, đẩy anh ra nói "Em đói bụng, thức ăn nhanh gọi giữa trưa quá khó ăn."
"Nếu không về sau bữa trưa em đều mang cơm đi, để bị đói như vậy không tốt." Chung Cảnh Tri vừa nghe tức khắc đau lòng.
"Không được, đồ ăn đun nóng lại một lần nữa cũng không ăn ngon." Lục Hòa Ngọc cũng không muốn anh vất vả như vậy, từ sau khi hai người xác nhận quan hệ, vẫn luôn đều là anh nấu cơm, sau khi kết hôn càng là đem cô chăm sóc đến càng tốt.
Cô cũng không thể bởi vì cơm trưa không thể ăn, liền phiền toái anh mỗi ngày sáng sớm thức dậy nấu cơm, như vậy sẽ phải thức dậy rất sớm.
"Không sao, anh về sau sẽ kêu A Lăng mang cơm qua cho em." Chung Cảnh Tri cũng có biện pháp khác, tóm lại không thể đem vợ mình bị đói.
"Anh cẩn thận A Lăng từ chức không làm nữa." Lục Hòa Ngọc nhịn không được lắc đầu, một người cận vệ tốt đẹp phải bị anh sai bảo thành người chạy vặt.
"Anh ta sao, vận động nhiều một chút cũng không có việc gì." Chung Cảnh Tri cười nói.
"Em rửa rau, anh thái rau." Lục Hòa Ngọc đi theo Chung Cảnh Tri tiến vào phòng bếp, bàn về khả năng dùng dao, cô so ra kém Chung Cảnh Tri, bàn về kỹ năng nấu ăn liền càng so ra kém.
Chỉ phải ở một bên làm một chút chuyện không thể càng đơn giản, chính là rửa rau, đem những thứ như rau củ quả đó lột bỏ vỏ, liền việc thái rau đều không cần cô phải làm.
"Được, lại lấy một củ khoai tây nạo bỏ vỏ đi." Chung Cảnh Tri nói.
Kỳ thật nấu ăn chỉ cần một người làm cũng đã đủ, bất quá Lục Hòa Ngọc phát hiện cô có chút thích nhìn Chung Cảnh Tri nấu cơm, cái loại cảm giác này thực ấm áp, là loại cảm giác mà trước nay cô chưa từng cảm nhận được.
Cơm chiều còn không có chuẩn bị tốt, điện thoại của A Lăng liền gọi tới, tự nhiên anh ta cũng đã bắt được số điện thoại bên kia, Chung Cảnh Tri liền làm cô đi đến phòng khách gọi điện thoại, cũng không quấy rầy cô.
Lục Hòa Ngọc tay ấn xuống dãy số đều có chút run lên, rất khẩn trương, trước khi điện thoại bên kia chuyển được, cô hít sâu một hơi.
"Đã lâu không gặp, Lục Hòa Ngọc." Thanh âm bình tĩnh của Đường Việt Ninh truyền đến.
"Đã lâu không gặp." Lục Hòa Ngọc nghe thanh âm bình tĩnh của anh ta lại cảm thấy không đúng, không khỏi nhẹ giọng.
"Cô ấy, còn ở sao?"
"Không còn, là tôi không che chở tốt cho cô ấy, lại khiến cô ấy một lần nữa biến mất, ha ha.. Là tôi vô dụng, liền hồn phách của cô ấy đều bảo vệ không được." Giọng nói của Đường Việt Ninh có vẻ thê lương đau khổ.
Lục Hòa Ngọc chỉ cảm thấy yết hầu cứng lại khó chịu, không dám hỏi anh Trì Tiểu Vãn như thế nào liền biến mất, cũng nói không nên lời an ủi anh ta, thật giống như không có tư cách đi an ủi anh ta.
"Anh.."
"Tôi cũng biết cô muốn hỏi cái gì, bất quá, cô không biết sẽ tốt hơn." Đường Việt Ninh hít một hơi thật sâu, sau khi chậm rãi bình ổn lại cảm xúc, anh ta bình tĩnh chậm rãi nói "Tôi có thể nhờ cô làm một chuyện sao?"
"Anh nói đi, tôi sẽ cố gắng hết sức." Lục Hòa Ngọc vừa nghe, không chút nghĩ ngợi mà đáp ứng rồi.
"Cũng không phải việc gì khó, chỉ là hy vọng cô vào ngày mười lăm tháng sau đi chùa Giới Đài một lần nữa, tìm Thiện chân nhân, hỏi ông ta một tiếng, chúng tôi còn có thể có duyên gặp lại sao?" Đường Việt Ninh nhẹ giọng nói.
"Được." Lục Hòa Ngọc không chút do dự nói.
"Cảm ơn cô, chúc cô cùng Chung Cảnh Tri bạch đầu giai lão." Đường Việt Ninh nói xong, không chờ Lục Hòa Ngọc trả lời liền ngắt điện thoại.
Lục Hòa Ngọc không khỏi sửng sốt, yên lặng hồi tưởng lại lời Đường Việt Ninh vừa mới nói, trong lòng tức khắc lộp bộp một chút, Trì Tiểu Vãn không biết tăm hơi, Đường Việt Ninh cũng một lòng muốn chết..
"A Cảnh, Đường Việt Ninh anh ta.." Cảm thấy được Chung Cảnh Tri đã đến, Lục Hòa Ngọc đứng phắt lên muốn nói chuyện.
Chung Cảnh Tri lại lắc đầu thở dài nói "Chúng ta ai cũng đều không giúp được anh ta, anh ta cũng chưa cho chính mình để đường rút lui, từ khi anh ta bắt đầu bố trí liền có thể nhìn ra được tới, anh ta bất luận là đối người khác vẫn là đối chính mình đều xuống tay rất tàn nhẫn."
"A Cảnh, anh nói nếu không có em xuất hiện, bọn họ có thể hay không sẽ sống tốt?" Lục Hòa Ngọc có chút mông lung, có đôi khi cô thật sự không phân rõ mình đến tột cùng là người ở cái thế giới nào.
Xuyên qua lại đây cũng được 5 năm, cô thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ tới kiếp trước, cũng nhớ một chút về mấy nhân vật chính của thế giới này.
Sau khi ở cùng với Chung Cảnh Tri, cơ hội để cô nhớ quá ít, lâu lắm không nhớ tới, cô không cấm có chút lo lắng cho mình có thể hay không một ngày nào đó đột nhiên trở lại thế giới của mình, sẽ phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi.
"Đừng có nói lời ngốc nghếch." Chung Cảnh Tri duỗi tay ôm chặt cô, anh cho rằng nếu không phải cô xuất hiện, có lẽ cả đời này anh cũng không có cơ hội gặp gỡ cô.
"Nếu không phải gặp được em, anh cũng không biết hiện tại mình sẽ thế nào! Nhưng bây giờ anh chỉ biết hiện tại anh không thể không có em."
"Em hiểu mà, chính là nghĩ đến bọn họ.. Vẫn là cảm thấy cuộc sống này chính là do em trộm tới." Lục Hòa Ngọc trong lòng đau xót, hiện tại cô có một loại cảm giác chính mình rất giống một tên ăn trộm, đem cuộc sống của người khác đổi đi rồi, cho dù mọi chuyện cũng không phải do cô có thể khống chế.
"Không, anh cho rằng nếu em không có xuất hiện, có lẽ Trì Tiểu Vãn cô ấy chưa chắc thoát được việc bị người khác tính kế, Đường Việt Ninh cũng chưa chắc sẽ trước tiên phát hiện vấn đề, anh ta càng không thể làm được đến bước này." Chung Cảnh Tri hơi lắc đầu, nếu thật là bản thân Trì Tiểu Vãn cô ấy sẽ ở kia một năm đi thủ đô? Sẽ gặp được Đường Việt Ninh? Anh ta lại có thể nhìn thấy cô ấy?
Căn bản là không có khả năng, Trì Tiểu Vãn tính cách mềm yếu, cũng nhu nhược, gặp chuyện đại khái cũng sẽ khóc nháo, không có khả năng làm được quyết đoán giống như Lục Hòa Ngọc quyết định cùng hai nhà Lục Trì tách ra.
Như thế nào cũng là ngôi nhà đã nuôi dưỡng chính mình hơn mười bảy năm, một nơi khác lại là gia đình có quan hệ huyết thống với cô.
Trì Tiểu Vãn cho dù bị thương tổn, cô ấy cũng chỉ sẽ trộm rơi lệ.
Nhưng Lục Hòa Ngọc thì không giống nhau, cô hoàn toàn là dao sắc chặt đay rối, không cho người nghĩ lại đường sống liền quyết đoán rời đi hai nhà.
Thực rõ ràng hai người tính cách là không giống nhau.
"Chung tiên sinh, anh càng ngày càng sẽ biết cách an ủi người." Lục Hòa Ngọc đem đầu dựa vào ngực anh, duỗi tay ôm lại anh, cảm giác được Chung Cảnh Tri thật sự càng ngày càng biết nói chuyện.
"Bởi vì em là Chung thái thái nha, anh không an ủi em an ủi ai đâu." Chung Cảnh Tri cười nhẹ, chỉ cần cô không để tâm vào chuyện vụn vặt, muốn anh nói như thế nào đều được.
"Đi ăn cơm đi, nếu không một hồi lạnh thì không thể ăn."
"Anh làm, liền tính lạnh cũng sẽ ăn rất ngon." Lục Hòa Ngọc ăn vạ ở trên người anh nói "Ôm em đi, em không nghĩ đi."
"Ôm em cả đời cũng không vấn đề gì." Chung Cảnh Tri trực tiếp bế cô lên, mỉm cười mà nói.
"Nếu là anh già rồi không ôm được em, kia làm sao bây giờ?" Lục Hòa Ngọc duỗi tay ôm cổ anh hỏi.
"Yên tâm, liền tính anh ngồi ở trên xe lăn, cũng có thể ôm em trong ngực." Chung Cảnh Tri cười đem cô đặt trên ghế, lại giơ tay xoa xoa đầu cô nói "Bất quá, nghe em nói như vậy, anh nghĩ anh nên học thiền đạo và tu dưỡng sinh, anh sợ anh già đến quá nhanh."
"Vậy anh cần phải dưỡng sinh cho tốt, rốt cuộc, khoảng cách tuổi giữa chúng ta cũng không nhỏ nga." Lục Hòa Ngọc bỗng nhiên cũng cười nói.
Chung Cảnh Tri tươi cười cứng đờ, một đòn ngay tim này thật đúng là hộc máu, một bên rót canh cho cô, một bên bất đắc dĩ mà nói "Đúng, em nói đều đúng."
"Anh yên tâm, chờ anh già rồi em sẽ đẩy xe lăn mang anh đi dạo quanh." Lục Hòa Ngọc nhìn anh nhịn không được cười, nhưng nhân sinh sao lại có thể đoán trước, nói không chừng cô sẽ đi trước anh thì sao?
Chung Cảnh Tri còn có thể nói cái gì? Chỉ cần cô không lại nghĩ đến những chuyện khác, cao hứng cũng tốt.
Ăn bữa cơm xong, sau khi ăn xong từng người lại vội một chút công việc của mình mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Bất quá trong căn phòng tối tăm, Lục Hòa Ngọc lại có chút ngủ không được nhớ tới cuộc đối thoại cùng Đường Việt Ninh, Đường Việt Ninh có nói anh ta không chăm sóc tốt cho Trì Tiểu Vãn, Lục Hòa Ngọc cảm thấy chỉ cần tìm Thiện chân nhân, nhất định sẽ có đáp án.
Chỉ là, cô nhìn một chút thời gian mà Đường Việt Ninh nói, ngày 15 vào tháng sau, hiện tại là cuối tháng 7, nói cách khác cô còn phải chờ nửa tháng?
Từ từ, Đường lão gia tử có phải hay không vào ngày 10 tháng sau công khai tòa án thẩm vấn? Nói như vậy Đường Việt Ninh đã đem tất cả mọi chuyện tính toán tốt?
Quả nhiên đến chết, Đường Việt Ninh đều sẽ không từ bỏ một tia cơ hội.
Lục Hòa Ngọc đột nhiên não động mở rộng ra suy tưởng, nếu Trì Tiểu Vãn cùng Đường Việt Ninh cùng nhau trọng sinh trở lại quá khứ, như vậy không phải có thể nghịch chuyển vận mệnh của bọn họ sao?
Cứ như vậy, có phải hay không liền..
Nhưng là, Lục Hòa Ngọc không khỏi thở dài, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá, mở to mắt thế nhưng một chút buồn ngủ đều không có.
"Ngủ không được?" Chung Cảnh Tri duỗi tay ấn sáng đèn đầu giường, duỗi tay đem cô ôm nhập trong lòng ngực hỏi.
"Đánh thức anh sao?" Lục Hòa Ngọc đối mặt với đôi mắt thanh minh của anh, không khỏi có chút chột dạ.
"Nếu ngủ không được, chúng ta đây liền làm chút chuyện khác đi, cũng sẽ giúp cho giấc ngủ, như vậy liền sẽ không bị mất ngủ." Chung Cảnh Tri bỗng nhiên cười nói, tay càng là trực tiếp tham nhập vào trong áo ngủ của cô.
"Em cảm thấy.." Lục Hòa Ngọc lời nói còn chưa nói ra, đã bị Chung Cảnh Tri ngăn chặn, cô bị hôn đến rơi rớt tan tác, hoàn toàn cự tuyệt không được trầm luân trong đó.
Vì thế, Lục Hòa Ngọc cuối cùng trong trạng thái nửa mộng nửa tỉnh giống như nghe được Chung Cảnh Tri nói một câu gì đó, liền ngủ rồi.