Tô Hử tay run run một chút, thiếu chút nữa run rớt danh thiếp. Y vội dùng răng nanh cắn vào lưỡi, ý đồ đem bản thân từ trong sợ hãi đánh thức, tận lực bảo trì trấn định, chờ đến khi mình bình tĩnh một chút, mới nói nói: "Thật là quá thất kính! Tôi không nghĩ một đại nhân vật như anh thế mà đến nhà tôi đâu. Mau tiến vào! Không cần đổi giày, trực tiếp vào đi."
"Như vậy sao được?" Vì chính mình bảo trì tư thái thân dân, Triệu Tuấn Nam khom lưng ở tủ giầy lấy ra hai đôi dép cấp chính mình cùng con gái, cười nói, "Cũng không có quá nhiều phiền toái. Cậu khách khí quá rồi."
Tô Hử miễn cưỡng cười cười, mời hai người vào nhà.
Còn chưa kịp ngồi xuống, Triệu Hiểu Huyên liền hỏi: "Tô thúc thúc, Gia Duệ có ở nhà không?"
Tô Hử trong lòng đã loạn, quan hệ giữa Triệu Tuấn Nam cùng Thẩm thị đã làm y nảy sinh cảnh giác, mà Triệu Hiểu Huyên lúc này lại nhắc đến Thẩm Gia Duệ, càng làm y cả kinh. Cũng may y không mất đi năng lực tự hỏi, suy nghĩ loạn một hồi, liền thấy ý đồ Triệu Tuấn Nam đến chơi hình như không giống những gì y nghĩ. Nếu Triệu Tuấn Nam đến vì Thẩm Gia Duệ, lấy tác phong làm việc gió giật sấm rền của Thẩm Thừa Tuyên, chắc chắn sẽ trực tiếp cướp nhóc đi, căn bản không cần Triệu Tuấn Nam đến đây. Cho nên Triệu Tuấn Nam căn bản vẫn chưa biết thân phận Gia Duệ, y không nhất thiết phải khẩn trương.
Nghĩ thông suốt, trái tim hồi nãy còn đấu đá lung tung trong lồng ngực rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Tô Hử âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bày ra nụ cười tự nhiên, nói: "Gia Duệ đang ở trong phòng chơi máy tính, thúc đến kêu nó ra."
"Thúc thúc không cần phiền toái, con đến kêu cậu ấy là được." Triệu Hiểu Huyên vội xua tay nói.
"Không được, nó vẫn chưa cùng Triệu tiên sinh chào hỏi, như vậy rất không lễ phép." Nói, Tô Hử liền kêu Thẩm Gia ra hướng Triệu Tuấn Nam chào hỏi. Bị Triệu Tuấn Nam khen hảo hảo lớn lên đẹp trai cùng thông minh một hồi, Thẩm Gia Duệ chỉ có thể mang theo Triệu Hiểu Huyên trở lại phòng mình, đem không gian phòng khách để lại cho hai vị gia trưởng.
Triệu Tuấn Nam hôm nay đến thăm nhà Tô Hử có hai mục đích, thứ nhất là muốn mời Tô Hử cùng họ ăn một bữa tối, thứ hai là tiến hành trước thê tử một bước thăm dò chi tiết vị cha kế trẻ tuổi này.
Triệu Hiểu Huyên hơn phân nửa đề tài nói về đều là Thẩm Gia Duệ, cùng một ít nhàn ngôn toái ngữ, dần dà, Triệu Tuấn Nam đối với sự tình trong nhà Thẩm Gia Duệ hiểu biết không ít. Hắn biết Thẩm Gia Duệ là tư sinh tử, mẫu thân nhóc vừa mất mấy tháng trước do tai nạn xe cộ gả cho một thanh niên so với nàng kém mười tuổi, mà thanh niên này hình như là một nhân tra, thường xuyên đánh đập mẫu tử hai người. Sau đó đột nhiên có một ngày, thanh niên đột nhiên quay ngoắt 180 độ, từ một nhân tra ngược đại nữ nhân cùng hài tử trở thành từ phụ. Biến hóa kỳ quái như vậy, thật khó khiến người ta không suy nghĩ.
Bất quá thế giới to lớn cũng có lắm chuyện lạ, Triệu Tuấn Nam vô tình tìm tòi Tô gia, nhưng là hắn muốn đảm bảo nam nhân điều chế nước hoa cho thê tử mình không phải là phần tử khả nghi, sẽ không mang đến cho Triệu gia phiền toái hay nguy hiểm gì.
Hai người ngồi ở phòng khách trời nam biển bắc xả một hồi, từ chính sách nhà nước mới nhất đến thị trường chứng khoán, từ tin tức xã hội mới sáng nay đến kinh nghiệm dục nhi,cuối cùng đến chức nghiệp điều hương sư của Tô Hử.
Tô Hử xác thật không thể tìm ra một lý do logic chặt chẽ để giải thích bản lĩnh điều hương của mình là học từ đâu, nhưng y sớm biết thân phận Triệu Tuấn Nam nên đã đề cao cảnh giác, cho nên phản ứng nhanh chóng, đối với vấn đề nhạy cảm ít nói được thì không nói, tích tự như kim, gặp mấy vấn đề không thể giải thích rõ ràng thì hàm hồ cho qua. Cũng may Triệu Tuấn Nam cũng không hỏi đến bào căn truy đế(kiểu phải rõ ngọn ngành gốc gác ấy), thật sự không thể biết đáp án thì cũng chịu buông tha vấn đề.
Thời điểm tràng chuyện phiếm kết thúc, Triệu Tuấn Nam cuối cùng yên tâm, Tô Hử làm người ổn trọng, bộ dáng thoạt nhìn rất đáng tin cậy, không phải loại nhân vật rắp tâm hại người trêu chọc thị phi, còn năng lực điều hương của người này thì cứ để thê tử truy rõ. Triệu Tuấn Nam cảm thấy mình đã chiếm đầy đủ tin tức mong muốn, liền đứng dậy cáo từ, mang theo Triệu Hiểu Huyên vẫn còn ham chơi rời đi.
Tiễn đi Triệu thị cha con, Tô Hử mỏi mệt ngã trên sô pha, xoa xoa gương mặt cứng đờ vì cười.
"Ba ba?" Thẩm Gia Duệ nhẹ giọng kêu, đến bên người Tô Hử ngồi xuống, duỗi tay ôm lấy cánh tay y, "Triệu tiên sinh vừa rồi nói gì? Ngài bộ dáng thực mệt mỏi a."
Tô Hử buông tay, làm một bộ dáng mỉm cười, nhìn đứa nhỏ đang ngửa đầu nhìn mình. Nay nam hài nhi phượng nhãn nội câu ngoại kiều ngày sau này càng câu nhân hồn phách phong thái mê người, ngũ quan so với bất kì ngôi sao nhí nào trên màn ảnh cũng tinh xảo điệt lệ, mà cái trán no đủ trơn bóng này, cất giấu bộ não thông tuệ nhất thế giới. Đây là kiêu ngạo của y, là hài tử của y.
Nhưng hài tử xuất sắc như vậy, một ngày nào đó sẽ rời khỏi y, nhìn nhận lại chính mình thân phụ, trở thành tiểu thiếu gia Thẩm thị, trở thành kẻ đứng ở đỉnh kim tự tháp quyền quý, hài tử ấy không bao giờ thuộc về y.
Ý nghĩ tương lai Thẩm Gia Duệ sẽ rời khỏi mình, đều làm người cảm thấy đau lòng và chua xót.
Thẩm Gia Duệ nhìn biểu tình chuyên chú đến mờ mịt của Tô Hử, giống như cẩn thận quan sát biểu cảm nhóc, mà tầm mắt như xuyên qua thân thể nhìn đến nơi nào đó không biết tên. Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, Thẩm Gia Duệ trong lòng hoang mang rối rắm, nhóc vội vàng ôm lấy bả vai Tô Hử, nhẹ giọng kêu: "Ba ba, ngài tưởng cái gì đấy?"
Như bừng tỉnh, Tô Hử chớp chớp mắt, lúc này mới ép xuống cảm xúc vừa mới nhen nhóm lên trong lòng, xoa xoa đỉnh đầu Thẩm Gia Duệ, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Không có gì." Lại chần chờ một lát, cuối cùng thử hỏi, "Gia Duệ, Triệu tiên sinh cư nhiên là CEO của khoa học kỹ thuật Thượng Hoa, thật không nghĩ con cư nhiên có bạn học có cha mẹ thân phận như vậy, thế nhưng còn tự đến đây mời chúng ta ra ngoài ăn cơm. Vừa rồi nghe Triệu tiên sinh nói, thời còn trẻ hắn còn làm trợ lý của chủ tịch Thượng Hoa Thẩm Thừa Tuyên, Thẩm Thừa Tuên cũng thật biết dùng người, cư nhiên cứ như vậy tin tin tưởng đem bộ phận Thượng Hoa vừa thành lập giao cho hắn quản lí."
Nói xong, y gắt gao quan sát biểu cảm Thẩm Gia Duệ, xem nhóc đối với lời nói vừa rồi có ý kiến gì hay không.
Ở thương giới, thành viên gia tộc Thẩm thị hành sự rất cao điệu, trừ bỏ những người làm tại xí nghiệp, còn có vài vị là minh tinh ngôi sao ca nhạc trứ danh, một vận động viên bi-a và hai vận động viên cưỡi ngựa, Thẩm thị rất ham thích làm từ thiện, thường xuyên xuất hiện ở trên báo chí các loại, nuôi sống không ít người viết báo, liên quan tỉ lệ phơi sáng cùng mức độ nổi tiếng Thẩm thị xí nghiệp gia tộc Thượng Hoa, liền cả tiểu hài tử ở nhà trẻ cũng biết đến danh hào Thượng Hoa. Mà làm chủ tịch Thượng Hoa, sinh hoạt cá nhân của Thẩm Thừa Tuyên cũng muôn màu muôn vẻ không kém, lãnh đạo xí nghiệp xuất sắc như thế mới không thua minh tinh bên ngoài trở thành con cưng giới truyền thông. Nhắc tới Thượng Hoa, không có người không biết người sở hữu nó - Thẩm Thừa Tuyên.
Tô Hử nói như thế, kỳ thật muốn thử xem Thẩm Gia Duệ đối với thân thế chính mình có bao nhiêu hiểu biết. Trong nguyên tác, Thẩm Gia Duệ thẳng đến khi cha ruột Thẩm Thừa Tuyên tìm đến, mới biết cha ruột nhóc là ai, nhưng từ sau khi chính mình xuyên đến, Thẩm Gia Duệ sinh hoạt ngày càng cách xa với cốt truyện nguyên tác, nói không chừng hiện tại nhóc đã biết người cha thân sinh của mình là ai. Mà nếu Thẩm Gia Duệ biết thân thế mình, không biết thái độ nhóc với Thẩm gia như thế nào? Nhóc có nghĩ sẽ về lại với cha ruột, trở lại Thẩm gia? Tuy rằng Thẩm Thừa Tuyên là một tra nam, những vẫn chủ động tìm Thẩm Gia Duệ lưu lạc bên ngoài về, bù đắp cho nhóc ấy rất nhiều. Mà làm tiểu thiếu gia hào môn, so với đi theo mình tổng có tiền đồ hơn nhiều.
Trên mặt Thẩm Gia Duệ cũng không có quá nhiều biểu tình, giống như không hiểu ý Tô Hử, nói: "Con có nghe qua Triệu Hiểu Huyên nhắc đến cha nàng công tác tại Thượng Hoa, chỉ là chưa nói rõ vị trí công tác, bất quá năm trước con nhìn thấy di động g5700 của Thượng Hoa còn chưa ra mắt Triệu Hiểu Huyên đã bắt đầu dùng, còn liền khẳng định địa vị cha nàng không thấp, nhưng không nghĩ tới là CEO."
Tô Hử tỉ mỉ quan sát, sợ bỏ sót một tia cảm xúc, cuối cùng chẳng nhìn ra cái gì. Y đối với Thẩm Gia Duệ đã có cảm tình, không có khả năng cam tâm tình nguyện hai tay giao nhóc cho Thẩm Thừa Tuyên, mà cứ như vậy lưu lại nhóc bên người, không khỏi lại có chút quá ích kỉ......
Tính ra thân thế Thẩm Gia Duệ không phải là thứ "Tô Hử" nên biết. Tô Hử trong lòng tự an ủi chính mình. Nếu đầu tiên làm hai cha con họ tương nhận, nói không chừng lại làm tan vỡ cốt truyện, vạn nhất làm Thẩm Thừa Tuyên không theo nguyên tác yêu thích Thẩm Gia Duệ, kia chính là không xong. Hết thảy cứ chờ ngày Thẩm Thừa Tuyên tìm đến.
To Hử tự lừa mình dối người buông tha vấn đề này, nói: "Cứ theo như con nói đi, một nhà Triệu tiên sinh hẹn chúng ta ăn cơm."
Thẩm Gia Duệ gật gật đầu: "Biết."
Cảm xúc hiện tại của Tô Hử vẫn có chút không ổn định, không biết nên nói cái gì mới tốt, cuối cùng xoa nhẹ tóc Thẩm Gia Duệ, nói: "Đi mau đi, phải chú ý nghỉ ngơi, không cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào máy tính."
Thẩm Gia Duệ nói: "Con biết rồi, hiện tại cứ nửa giờ sẽ nghỉ ngơi một lần, làm một ít hoạt động tay chân, ba ba cứ yên tâm đi."
Trở lại phòng ngối xuống trước máy tính, Thẩm Gia Duệ nhìn Tô Hử bực bội đứng dậy tiến vào thư phòng, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Tô Hử tuy rằng đã cật lực khống chế biểu tình chính mình, bảo trì trấn định, nhưng làm sao qua mắt Thẩm Gia Duệ, hơi chút động động đầu óc, liền biết y suy nghĩ gì.
Sợ chính mình theo người khác đi rồi, không cần y sao? Thẩm Gia Duệ càng cười càng vui vẻ, trong mắt quang hoa lưu chuyển, tươi cười ngọt ngào cùng vui sướng càng làm nhóc thêm rạng rỡ, đẹp đến nhiếp nhân tâm phách.
"Ba ba ngốc, con sẽ không đi theo bất luận kẻ nào đâu, cho dù đó có là Thẩm Thừa Tuyên cũng không được." Thẩm Gia Duệ nhỏ giọng lẩm bẩm, ngồi trên ghế cao hứng đung đưa hai chân, đột nhiên, lại nghĩ đến một cái khác vấn đề.
Tô Hử là như thế nào biết Thẩm thị cùng chính mình quan hệ?
Thẩm Gia Duệ nghiêng đầu tự hỏi một lát, cuối cùng vẫn là tâm tình sung sướng đem vấn đề này tạm thời gác lại. Một ngày nào đó sẽ biết, không nóng nảy.