Hiện tại quốc gia đang ra sức giúp đỡ các xí nghiệp dân tộc, bất luận là tiềm lực hay thương hiệu cũng có thể dưới sự trợ giúp của nhà nước mà tuyên truyền rộng rãi trên cả nước, càng miễn bàn đến Thượng Hoa đã sớm cao thấp đi lại khơi thông quan hệ.
Được giao cho nhiều ý nghĩa "Thư nam" càng như vậy nổi tiếng khắp phố lớn ngỏ nhỏ, trở thành đại biểu phục hưng cho nền văn hóa Trung Hoa, nơi nơi đều là khen ngợi, ăn mặc phục sức (y phục cùng trang sức) "Thư nam", sử dụng nước hoa "Thư nam", tựa hồ trở thành hành động ái quốc cùng tu dưỡng văn hóa truyền thống.
Làm nhà thiết kế thời trang, hy vọng nghe được càng nhiều lời phê bình khiến Từ Thư Nam muốn phát điên, chỉ có thể để trợ lý lên trên các blog sưu tầm các lời bình chỉ trích, cùng các lời bình hải ngoại, xem bọn họ bình luận cay nghiệt như thế nào về thời trang chính mình, để cho mình thanh tỉnh một chút. Mà đồng dạng cần thanh tỉnh Tô Hử không cần phải rắc rối như vậy, trong không gian hắn có một vị lão sư, tuy đại bộ phận tình huống vị lão sư này không thực đáng tin, nhưng nếu muốn nghe lời cay nghiệt, tìm vị này là thích hợp nhất.
"Ngươi có biết nước hoa của ngươi nhượng ta nghĩ gì không?" Ai Đức hai chân giao nhau, y như nhân sư nằm trước kim tự tháp Ai Cập, "nhã sĩ" khiến ta nghĩ đến tinh du không cẩn thận mà rơi lên đầu gỗ, mà "giai nhân" chỉ làm ta nghĩ đến kỹ nữ diễm tục. Thứ đồ ngươi điều ra thực khinh nhờn nước hoa, mùi hương thiên nhiên tươi đẹp lại bị xem như đống rác mà xếp chồng một chỗ, tổ hợp thô ráp sứt sẹo thật làm người khó thở.
"Ân." Tô Hử ngồi ở trên ghế gật gật đầu.
Ai Đức nuốt nước miếng một cái, rướn cổ lên khăn mặt bên cạnh lau lau cằm đầy nước bọt, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Hử, cuối cùng kêu thảm một tiếng, đem đầu nện thật mạnh lên móng vuốt: "Cổ họng ta đã ách, đủ chưa a!"
"Vất vả cho ngươi." Tô Hử đứng trước mặt Ai Đức, sờ sờ lông mao trên cổ nó, "Cám ơn."
Đây là lần đầu tiên Tô Hử sử dụng khứu giác linh mẫn sau khi được cải tạo vào điều chế nước hoa cho mục đích thương mại. Hơn nữa cùng với trước kia bất đồng, trước kia tại xí nghiệp hắn làm việc, là bộ phận marketing của công ty căn cứ vào thị trường định hướng kế hoạch chế tác nước hoa. Không thể phủ nhận, nước hoa là một loại tác phẩm nghệ thuật, đồng dạng càng không thể phủ nhận chính là, nước hoa càng là một loại thương phẩm, nếu giao toàn quyền quyết định cho nhà điều hương để họ muốn làm gì thì làm, chỉ sợ sẽ điều chế ra nước hoa hoàn toàn ngược lại với yêu thích của thị trường tiêu thụ, cho dù ấy có là một kiệt tác, cũng sẽ vì không có nguồn tiêu thụ mà nằm trên giá ở phòng thí nghiệm, chỉ tồn tại như một dạng tư liệu, không bao giờ gặp lại ánh mặt trời.
Trước kia Thượng Hoa xem nước hoa là một loại sản phẩm đi kèm nhằm đẩy mạnh tiêu thụ cùng làm đá dò đường, không gây quá nhiều chú ý, "Mặc vận Giang Nam" là do Tô Hử tự quyết. Nhưng cho dù là một thành công lớn, hắn cũng không tin chính mình có đủ năng lực nắm chắc tâm lý tiêu phí của người mua, cũng không cho là mình có thể đánh đồng cùng các nhà điều hương nổi danh quốc tế, hắn biết bình nước hoa này thiếu hụt chỗ nào. Nhưng cho dù sống hai đời, Tô Hử vẫn như trước là một người bình thường, quá nhiều lời khen ngợi sẽ ăn mòn phấn đấu cùng ý chí tiến thủ của hắn, sẽ khiến hắn theo bản năng xem nhẹ khiếm khuyết của mình. Cho nên hắn yêu cầu cần có một người chỉ ra khuyết điểm, mà Ai Đức hiển nhiên phi thường tận trách.
Để báo đáp Ai Đức, Tô Hử quyết định cùng nó xem một tập phim truyền hình, bất quá Ai Đức thực lưu loát cự tuyệt, mà đem "Điều hương đại sư" đến trước mặt Tô Hử, tha thiết nói: "Ta rất hy vọng ngươi mau chóng hoàn thành nhiệm vụ bậc hai, ta muốn ngồi ở phòng khách nhà ngươi xem phim truyền hình a."
Ai Đức không phải là người thầy tốt, hơn nữa trên thực tế nó không giống như những gì nó khoác lác, là một cái tốt nghiệp ưu tú, những gì được dạy ở trường đã sớm quên đến bảy tám phần, bất quá cho dù chỉ nhớ kỹ một phần mười, với Tô hử mà nói vẫn là cực kì có thu hoạch. Hơn nữa khi Tô Hử không có trong không gian, Ai Đức không ngừng đọc đi đọc lại phối phương trong "Điều hương đại sư", ý đồ tìm lại những tri thức tồn lưu trong đầu có thể trợ giúp Tô Hử, buổi tối nói tiếp cho hắn nghe, lại nói bóng nói gió đem chính mình thể ngộ nói cho Tô Hử, chờ sau khi Tô Hử hoàn thành bước đầu phối phương, lại một lần nữa không chút khách khí tiến hành phê bình, xoi mói chỉ sợ một tia tì vết.
Nước hoa không phải đồ vật có thể tiến hành hợp tác sáng tác, nhà điều hương khác nhau, yêu thích khác nhau, thói quen khác nhau, lý giải khác nhau, dù là chỉ một chút, đều sẽ khiến chủ đề nước hoa hỗn loạn cùng phẩm chất giảm xuống, chỉ có những người ngoài nghề không biết sáng tác nước hoa mới có thể nhượng hai nhà điều hương cùng nhau hợp tác. Cho nên Ai Đức không tham dự vào sáng tác của Tô Hử, nó chỉ dùng tri thức mình từng học làm phong phú hơn tri thức căn bản của Tô Hử, lại dùng những bình luận chua ngoa cùng phê bình gay gắt để Tô Hử nhanh chóng phát hiện mình vẫn chưa đủ.
Hai người dùng phương thức này rèn luyện năng lực cùng tốc độ hoàn thành nhiệm vụ bậc hai, ban đầu, Tô Hử còn bởi vì áp lực cùng lý giải sai lầm tri thức mới mà dẫn đến nước hoa điều chế ra còn thấp hơn trình độ tự thân, bởi vậy tiến triển nhiệm vụ bậc hai cực chậm rãi, bất quá Tô Hử đã quay trở lại phong độ ban đầu, lại có một khoảng thời gian để hắn thông hiểu đạo lí, tốc độ thực mau tăng lên. Bỏ công mài dao đốn củi không lầm, Ai Đức cảm thấy phần thưởng chính mình rời khỏi không gian hẳn sẽ không may mắn như vậy đặt trong khen thưởng nhiệm vụ bậc hai, chỉ sợ phải hoàn thành thêm nhiều bậc nhiệm vụ nữa mới đạt được, một khi đã như vậy, không bằng lợi dụng nhiệm vụ bậc hai hảo hảo mài lưỡi dao Tô Hử, có như vậy thì mới tăng nhanh hiệu suất hoàn tành các tầng nhiệm vụ tiếp theo.
Trong không gian, Tô Hử như trước tiến hành rèn luyện dưới sự trợ giúp từ đạo sư gà mờ Ai Đức, mà ngoài không gian, Tô Hử nhân được thư mời từ Thượng Hoa, mời hắn làm nhà điều hương chuyên thuộc của thương hiệu "Thư nam".
Hiện nay, trên thế giới trừ bỏ Hermes, Chanel và một số ít thương hiệu có nhà điều hương chuyên thuộc, đại bộ phận đều đặt đơn hàng đến phòng thí nghiệm của các nhà điều hương nổi tiếng, mua các phối phương. Phục vụ cho nhiều xí nghiệp kiếm được nhiều hơn so với một, chỉ có Chanel thương hiệu lớn như vậy mới có khả năng chi trả đầy đủ cho nhà điều hương chuyên thuộc.
Tô Hử đồng dạng không ngoại lệ, lý tưởng của hắn không phải là cống hiến cho một xí nghiệp, mà là có một phòng thí nghiệm cho riêng mình, chính là vẫn còn quá sớm, danh khí hắn hiện tại không đủ để chống đỡ cho giấc mộng này, có thể thu được lời mời của "Thư nam" đã là cực kì may mắn. Bất quá hạn thuê trong hợp đồng chỉ có 5 năm, hắn tin tưởng mình 5 năm sau có thể cùng "Thư nam" đồng dạng nổi danh, đó chính là lúc thích hợp nhất để hắn suy xét về phòng thí nghiệm.
Theo Tô Hử nhận chức, hai người lại một lần nữa chuyển chỗ ở, từ huyện thành chuyển vào nội thành Bắc Kinh. Thượng Hoa hỗ trợ giải quyết vấn đề hộ khẩu cùng nhập học của Thẩm Gia Duệ, để Tô Hử không phải bận lòng mà toàn tâm tập trung vào công việc. Thượng Hoa không cho Tô Hử thời gian để thích ứng với công việc mới, nước hoa mới cho mùa thu năm nay đã được lên kế hoạch, ngày đầu tiên nhận chức Tô Hử liền lấy được bản điều tra cùng kế hoạch khai phá sản phẩm từ bộ phận marketing, bắt đầu bắt tay vào chế tác nước hoa chủ đề "Thu săn".
Hết thảy đều đi vào quỹ đạo.