Tô Hử muốn lợi dụng năng lực chế hương của mình để cải thiện tình trạng gia đình, nhưng tình huống hiện tại là hắn không có kinh nghiệm công tác hay bằng cấp đáng thuyết phục nào, nếu đi nhận lời mời làm điều hương sư, tuyệt đối sẽ bị người ta trực tiếp cự tuyệt ngoài cửa.
Cơm muốn một ngụm ăn một ngụm, cùng việc cải thiện tình trạng tài chính gia đình, cũng phải từng bước một mà làm, thế là hắn quyết định tạo quan hệ với nhà này: hắn tính toán phỏng chế một ít nước hoa đại bài, ở trong cửa hàng thuê một gian nhỏ để bán.
Một gian trong gian phô cho thuê cũng không có gì đáng quý, giữa trưa thừa dịp Thẩm Gia Duệ nghỉ ngơi Tô Hử có đi thăm dò, một gian tương đối dễ thấy, một tháng khoảng ba trăm đồng, yêu cầu trả trước 3 tháng tiền thuê, và nộp thêm 3% tiền lợi nhuận.
Tô Hử trong lòng suy nghĩ một phen, Tô gia tuy rằng đang trong giai đoạn nghèo khó, nhưng chín trăm đồng tiền vẫn có thể ra. Huống hồ hiện tại hắn có không gian bàng thân, bình đựng nước hoa không có nhãn hiệu, trung bình khoảng 50 hào, giá bán nước hoa ở trên mạng cũng khoảng 10-20 đồng tiền.
Phỏng chế các nước hoa nổi tiếng, đối với đời trước Tô Hử đã là một điều hương sư có thâm niên mà nói, không phải là việc khó. Đương nhiên, điều phối giống nhau như đúc là điều không có khả năng, phải biết phối phương của một loại nước hoa trong đó cao nhất cũng cả ngàn thành phần, cho dù biết thành phần, ở việc tỷ lệ điều chế khác nhau, sẽ cho ra kết quả khác nhau, phỏng chế nước hoa, cho dù phỏng chế lại tương tự, điều hương sư chuyên nghiệp chỉ cần ngửi qua cũng sẽ nhận ra sự khác biệt.
Nhưng đối với khách hàng, Tô Hử phỏng chế đến trình độ tương tự cũng đã đủ để họ không nhận ra được sự khác biệt. Huống hồ hắn dùng vật liệu đều là thuần thiên nhiên, không vì phí tổn mà sử dụng những tinh chất hóa học có hại. Nước hoa không có nhiều thành phần thiên nhiên, thời gian hương thơm lưu lại thập phần ngắn ngủi, hai ba tiếng đồng hồ liền bay sạch sẽ, hơn nữa ngửi lâu, còn gây ra cảm giác choáng váng đầu óc. Nước hoa Tô Hử tuy rằng là phỏng chế, nhưng có đầy đủ tiền trrung và hậu vị, tính chất ổn định, thời gian giữ lại có thể vượt qua hai mươi tư giờ, còn theo độ ấm mà phát sinh biến hoá, phí tổn so với đại bài nước hoa cũng không thấp, hoàn toàn có thể cùng chính phẩm so sánh.
Bất quá ở gian hàng nhỏ bán nước hoa phỏng chế, cho dù nguyên liệu dùng đến vô cùng xa hoa, nói đến cùng vẫn là gạt người, là sao chép thành quả của người khác. Tô Hử đời trước làm nên nhãn hiệu nước hoa cho công ty, đối với phỏng chế cùng giả mạo vô cùng thống hận, không thể nào nghĩ đến mình hiện tại lại làm sự tình ngày xưa mình chán ghét.
Chỉ là Tô Hử đến bằng cao trung cũng không có hơn một nửa được xem là mù chữ, một chút bằng chứng chứng minh năng lực cũng không, cơ hội xuất đầu không biết chờ đến khi nào. Chính là tính Tô Hử có thể nhẫn chịu khổ ở hiện tại, hạ lòng kiên nhẫn chờ kỳ ngộ đến, hắn cũng không đành lòng làm Thẩm Giá Duệ một hài tử mới mười hai tuổi theo hắn chịu khổ. Tô Hử chỉ có thể ở trong lòng an ủi chính mình đây là kế sách tạm thời, nói không chừng thực mau là có thể gặp được kỳ ngộ, làm lại nghề cũ, không bao giờ dùng lại loại hoạt động này.
Tô Hử phải chín giờ rưỡi tối mới có thể tan làm. Siêu thị mở từ 8h sáng đến 21h30 tối, chia làm 3 ca, có 4 lần được nghỉ giữa giờ mỗi lần khoảng 30 phút, muốn nhận được tiền lương căn bản thì làm ít nhất hai ca, mỗi lần nghỉ giữa giờ phải có tổ trưởng cho phép, nhưng cơ hồ là không cho phép nghỉ ngơi. Tô Hử giữa trưa xin nghỉ đón nhi tử lại đây ăn cơm, trước sau tốn hơn hai tiếng đồng hồ, công việc buổi sáng cũng là về sớm, thế nên chỉ có thể đáp ứng làm đến 21h30 tổ trưởng mới cho qua.
Chờ mấy ngày nữa Tô Hử hoàn thành chỉ tiêu nhập môn, hắn liền bắt đầu xuống tay làm nước hoa, những công việc đó đều phải hoàn thành trong không gian, bất quá khi hắn tiến vào không gian, thân thể liền rơi vào hôn mê, trừ phi là từ không gian đi ra, nếu không căn bản là kêu không tỉnh, mà hiện tại hắn không trong siêu thị, thì chính là ở nhà, hoàn toàn không có thời gian hoàn chỉnh để hắn công tác, cho nên Tô Hử tính toán tích cóp thời gian làm việc, đủ để xin nghỉ mấy ngày liên tục, rồi tìm đến địa phương không ai quấy rầy, an tâm trong không gian điều chế.
Thẩm Gia Duệ ở trường học dùng cả buổi chiều đọc tiểu thuyết, chờ đến 17h30 thì tan học, ngày trước còn cọ tới cọ lui chờ cho đến khi cổng trường đóng lại mới về nhà, bây giờ y trực tiếp xách cặp vọt ra ngoài, làm lão sư muốn dạy quá giờ giận đến phát khiếp.
Hà Nguyên Tĩnh làm phục vụ ở một quán ăn nhỏ, Thẩm Gia Duệ về vào đúng thời gian cao điểm mà mọi người dùng cơm chiều, nàng phải luôn công tác đến 20h mới về nhà, bởi vậy thời điểm sau tan học Thẩm Gia Duệ đều không có ai quản. Dĩ vãng Thẩm Gia Duệ sẽ ở trường lâu hết mức có thể, hoặc đến trường đại học phụ cận đọc sách, bất quá hôm nay y muốn đến tìm Tô Hử.
Hiện tại đúng là giờ cao điểm, không ít người đi làm thuận đường ghé siêu thị mua bữa tối, cho nên đây là thời điểm siêu thị bận nhất, Tô Hử luống cuống một phen. Hắn mới xuyên tới đây mấy ngày, thu tiền thì không sao, nhưng là thối tiền lẻ không được thuần thục, động tác so với người khác chậm gấp mấy lần, dẫn tới hàng người dài chờ trước quầy của hắn tức giận không thôi, thường thường nói những câu thúc giục và oán giận.
Tô Hử bị công kích đến chóng mặt nhức đầu, đột nhiên nghe tiếng "ba ba", hắn kinh ngạc hướng mắt nhìn về phía âm thanh phát ra, liền thấy Thẩm Gia Duệ đeo cặp đứng ở lối ra quầy thu ngân nhìn hắn.
Tô Hử tính mở miệng hỏi y như thế nào lại tới, thì khách hàng đang chờ thúc giục: "Đợi chút nói chuyện không được à? Trước tính tiền giỏ hàng của ta, đều đã chờ nửa ngày!"
Tô Hử vội xin lỗi liên tục, Thẩm Gia Duệ thấy thế liền nói: "Ba ba người cứ làm trước, con đến phòng thay đồ ngồi chờ chốc lát."
Thật vất vả mới chờ được tổ trưởng tuần tra đến, Tô Hử vội nhấc tay nói hắn muốn đi WC, thừa dịp chạy đến phòng thay đồ nhìn Thẩm Gia Duệ, vừa vào đến cửa thấy Thẩm Gia Duệ ngồi co trong góc đọc sách, cả người càng thêm nhỏ xinh, đem người ta làm cho đau lòng.
"Gia Duệ, tan học rồi sao không về nhà a?" Tô Hử bước nhanh qua ngồi xuống kế bên Thẩm Gia Duệ hỏi, đem y bế lên ngồi trên đùi chính mình.
Thẩm Gia Duệ ôm cổ hắn, mềm như bông nói: "Mụ mụ vẫn còn làm, sau 20h mới trở về nhà, con không muốn ngốc trong nhà một mình."
Tô Hử lại hỏi: "Ăn cơm chiều chưa?"
Thẩm Gia Duệ lắc đầu, nói: "Con không đói bụng, chờ ba ba tan tầm cùng nhau ăn."
Tô Hử thân thân trán hắn, nói: "Ba ba còn rất lâu mới tan tầm." Móc từ trong túi ra mười đồng dúi vào tay y, "Đi mua dĩa cơm ăn đi, đừng đói lả làm ba ba đau lòng. Không được giấu tiền, đến lúc đó nhớ đem hóa đơn cho ta xem."
Thẩm Gia Duệ do dự một chút, gật gật đầu đáp ứng, lại hỏi: "Ba ba đói thì làm sao?"
Tô Hử trong lòng một trận uất thiếp, ôm Thẩm Gia Duệ hung hăng hôn vài cái, mới nói: "Ba ba đói không sao, hơn nữa qua đoạn thời gian ba ba không làm công việc này nữa, đói vài lần cũng không quan hệ."
Biết có nhi tử chờ mình tan làm, thời điểm Tô Hử trở lại quầy thu ngân, liền cảm thấy chính mình đầu óc thanh tỉnh, giống như vừa uống thuốc kích thích, động tác nhanh không ít, tâm tình cũng hảo rất nhiều. Tổ trưởng đứng ở bên cạnh nhìn vài lần, thấy thái độ làm việc hắn không tồi, liền không tính toán cùng hắn nói chuyện nhi tử tùy ý ra vào phòng thay đồ nhân viên.
Qua hai mươi phút, Thẩm Gia Duệ ăn cơm xong, y không có quay lại phòng hay đồ, mà chui vào quầy thu ngân, đứng bên cạnh Tô Hử, trong tay cầm một hộp sushi, thừa dịp Tô Hử vừa tính tiền xong cho khách, thời điểm khách tiếp theo chất hàng hóa lên quầy, cầm một miếng sushi nhét vào miệng Tô Hử.
Quầy thu ngân là một nơi mẫn cảm, tình ngay lý gian, không thể để người không có phận sự tiến vào, miễn cho chọc phiền toái, Tô Hử không kịp dẫn nhi tử ra ngoài, liền phát hiện được nhét thứ gì đó.
Vị khách hàng hiện tại là một nữ nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, thấy nam hài nhi tinh xảo xinh đẹp kiểng chân uy viên thu ngân ăn bữa chiều, không khỏi hiểu ý cười, nói: "Đây là đệ đệ ngươi đi, thật ngoan a, còn biết chăm sóc người lớn công tác vất vả, không kịp ăn cơm chiều."
"Cảm ơn a di khích lệ, đây là việc cháu nên làm." Thẩm Gia Duệ lại đem một miếng sushi nữa đến bên miệng Tô Hử, ngọt ngào mỉm cười, nói: "A di, hắn không phải ca ca, là ba ba cháu."
Tô Hử này lớn lên khuôn mặt có chút nộn, nữ nhân trung niên xem qua hắn chỉ tầm hai hai hai ba tuổi, Thẩm Gia Duệ nhìn thế nào cũng đã mười tuổi, làm sao có thể liên tưởng đến quan hệ hai người là phụ tử, liền kinh ngạc nói: "Gạt người đi, tiểu bằng hữu, ngươi bao nhiêu tuổi?"
Thẩm Gia Duệ tiếp tục thiên chân vô tà mỉm cười nói: "A di, cháu mười hai tuổi a, ba ba cháu hai mươi hai a. Bất quá nhiều người nói ba ba nhìn không giống đã hơn hai mươi, đều cho rằng hắn là ca ca, lần trước có người còn hỏi ba ba có phải là sinh viên vừa học vừa làm không."
Nữ nhân trung niên đạt được đáp án mình muốn, lại nói thêm với Thẩm Gia Duệ vài câu, chờ Tô Hử tính tiền, liền xách túi rời đi, Thẩm Gia Duệ ngoan ngoãn hô một câu "A di hẹn gặp lại", xoay người lại lấy thêm sushi cho Tô Hử.
Tô Hử trong lòng cảm động, tay hắn cầm tiền nên không sạch sẽ, dùng mu bàn tay cọ cọ mặt nhỏ Thẩm Gia Duệ, tốc độ thật nhanh đem sushi ăn hết, bảo Thẩm Gia Duệ rời đi trước tổ trưởng tuần tra đuổi tới đây.
Thẩm Gia Duệ kiên trì chờ Tô Hử về chung, Tô Hử không lay chuyển được y, lại nói hiện tại đã là buổi tối, ngoài trời đều đã tối, Tô Hử cũng không yên tâm để y về một mình, chỉ đành gọi cho Hà Nguyên Tĩnh nói một chút. Chờ đến khi hai người về đến nhà, đã hơn 22h.
Thừa dịp Tô Hử rửa mặt, Hà Nguyên Tĩnh gọi Thẩm Gia Duệ vào phòng ngủ, trộm hỏi Tô Hử hôm nay đối xử với y như thế nào.
"Ba ba đối với con thật hảo, giữa trưa còn mang con đi ăn lẩu, gọi cho con hai phần thịt trâu, chính mình một ngụm cũng không ăn, tất cả đều cho con." Thẩm Gia Duệ đơn giản tổng kết nói.
Nhưng Hà Nguyên Tĩnh không chú ý đến nội dung y nói, nàng chú ý đến xưng hô "ba ba" của y.
"Ngươi như thế nào...... Ngươi như thế nào kêu hắn ba ba?" Hà Nguyên Tĩnh thanh âm run rẩy hỏi, một bộ dáng không tin nổi, "Có phải hay không...... Có phải hay không hắn bức ngươi......"
Thẩm Gia Duệ nhíu mày: "Hắn đối với con thực hảo, con muốn gọi hắn là ba ba."
"Không được dùng xưng hô này với hắn!" Hà Nguyên Tĩnh đè nặng giọng hô, gò má trở nên đỏ bừng, trên mặt đều là nước mắt, "Ba ba ngươi là...... Là...... ba ba ngươi là nam nhân xuất sắc nhất trên đời, người như vậy mới xứng làm ba ba ngươi! Tô Hử loại người này......"
"Hắn làm sao?" Thẩm Gia Duệ lạnh lùng nhìn Hà Nguyên Tĩnh, dùng cặp phượng nhãn không sai biệt mấy so với phụ thân mình nhìn nàng, làm Hà Nguyên Tĩnh phảng phất cảm thấy như trở về thời điểm mười hai năm trước, ở đại trạch Thẩm gia, Thẩm Thừa Tuyên cũng dùng ánh mắt như vậy, ngữ khí như vậy, ngữ khí lạnh băng ném cho nàng chi phiếu, muốn nàng đem hài tử bỏ đi. Hà Nguyên Tĩnh run run một chút, lui về phía sau một bước, đầu gối va vào giường, nàng lảo đảo ngồi xuống.
"Nam nhân ưu tú nhất xuất sắc trong miệng ngài bất quá là đùa giỡn với ngài thôi. Một người đùa bỡn ngài, sao có thể xứng làm ba ba con." Thẩm Gia Duệ bình tĩnh nói, "Từ hôm nay trở đi, ba ba con chỉ có một người là Tô Hử. Mụ mụ ngài hết hi vọng đi, người kia sẽ không trở về tìm ngài đâu, nếu có tìm, ta cũng sẽ không nhận hắn."
Nói xong, mặc kệ hà Nguyên Tĩnh vẫn còn ngồi trên giường lệ rơi đầy mặt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm "Không có khả năng, Tuyên ca hắn yêu ta a.......", Thẩm Gia Duệ rời khỏi phòng ngủ, vừa ra khỏi cử liền thấy Tô Hử đã rửa mặt xong từ nhà vệ sinh đi tới, trên mặt ướt dầm dề, tóc ở thái dương vẫn còn dính nước. Tô Hử nhìn đến Thẩm Gia Duệ liền thúc giục nói: "Nhanh lên đi ngủ, ngày mai còn phải đi học."
Thẩm Gia Duệ bước đến ôm lấy eo hắn, nhuyễn thanh nói: "Ba ba hôm nay người cũng cùng con ngủ đi, ngày mai chúng ta có thể cùng nhau đi làm."
Thẩm Gia Duệ làm nũng như vậy, Tô Hử tự nhiên không thể cự tuyệt, hai người thuận lý thành chương lại một lần nữa cùng chung chăn gối, từ nay về sau, Tô Hử liền không còn cơ hội ngủ một mình.
Mà mười mấy năm về sau, trong một lần cái vận động mồ hôi đầm đìa kia chấm dứt, bị Thẩm Gia Duệ ôm vào trong ngực Tô Hử mới đột nhiên nhớ tới ngày này, không khỏi căm giận bóp chặt cổ con riêng, hung tợn nói: "Thành thật khai báo, ngươi có phải hay không từ lúc ấy đã tính toán hết thảy!"
Thẩm Gia Duệ lúc này đã là tân quý nhân ở thương giới không nói lời nào, chỉ là lại một lần đem cha kế đè ở dưới thân, dùng hành động trả lời vấn đề này.