Giờ mướt mồ hôi như này thì ra vừa rồi lại cùng Chiêu Phàm luyện tập rồi.
"Ừ!" Nghiêm Khiếu lớn tiếng trả lời, bước ra ban công thay quần áo đổi giày.
Thẩm Tầm đảo mắt đánh giá anh hai lần, phát hiện trạng thái này của anh giống như phấn khởi quá mức.
Chuyện gì đã xảy ra ở tiệm thú cưng hôm nay?
Nhưng lúc này Hoàng Kiềm và Lưu Dần Thành đang ở trong phòng, Thẩm Tầm muốn hỏi cũng không tiện hỏi.
Cũng không phải để ý mặt mũi Nghiêm Khiếu, Nghiêm Khiếu không phải người của cảnh viện, nghỉ hè vừa kết thúc sẽ không ở chỗ này. Nhưng Chiêu Phàm còn phải lăn lộn trong viện cảnh sát. Sự tình liên quan đến tiền đồ của Chiêu Phàm, anh cần phải cẩn thận hơn.
Nghiêm Khiếu thay quần áo xong, trên mặt không khác gì bình thường, khuỷu tay đụng đụng Thẩm Tầm, lắc lắc cái chậu trong tay, "Đi giặt quần áo không?"
Ở viện cảnh sát, các nam sinh có ba hoạt động tập thể lớn - - hút thuốc, chơi bóng và giặt quần áo.
Thẩm Tầm không có quần áo để giặt, tiện tay cầm bao thuốc, "Đi thôi, tao đi với mày."
Vừa đến hành lang, vẻ mặt Nghiêm Khiếu liền thay đổi, tựa như lớp băng mỏng phủ trên mặt đột nhiên vỡ ra, hưng phấn giấu ở bên trong rốt cuộc không che giấu được nữa.
" Hôm nay hai đứa mày làm sao đấy? "Thẩm Tầm hỏi.
Nghiêm Khiếu nhướng mày, "Bọn tao có tiến triển!"
"Hôm qua mày cũng nói như vậy." Thẩm Tầm thở dài, "Lần này tiến triển lại là cái gì? Cùng nhau tắm chó? Chủng loại gì? "
"Xì, đấy mà là tiến triển gì!"
"Theo cách nói ngày hôm qua của mày, cùng nhau tắm chó đã là tiến triển không lường trước được rồi."
Nghiêm Khiếu đem chậu đặt xuống bồn rửa, xúc động nói: "Cậu ấy vì tao mà thức đêm; vì tao mà mất ngủ, vì tao mà lộn nhào, vì tao mà xuất hiện quầng thâm mắt! Quầng! Thâm!"
Thẩm Tầm: "... Con mẹ nó! "
Tiếng nước "ào ào" vang lên, Nghiêm Khiếu mạnh mẽ chà xát quần áo, chà xát đến mặt mày hớn hở.
Biểu tình kia tựa như đang nói - - tới hỏi tao chi tiết, hỏi đi tao liền nói cho mày biết!
Thẩm Tầm ho khan hai tiếng, giơ tay vỗ vỗ đầu Nghiêm Khiếu.
Chậc, tóc ngắn đâm tay thật.
"Làm gì? "Nghiêm Khiếu nghiêng mặt.
"Không làm gì, đoán trong đầu mày có nước, giúp mày khống chế." Thẩm Tầm thu tay về, lui về phía sau hai bước, tùy thời chuẩn bị nghênh địch.
Anh và Nghiêm Khiếu từ lúc mặc quần thủng đít đã cùng nhau chơi đùa, hiểu rõ lẫn nhau, tuy rằng đại đa số thời điểm là cùng nhau đánh người, nhưng cũng từng "nội chiến" qua, "luận bàn" qua, Nghiêm Khiếu đánh nhau là trình độ gì, anh rất rõ ràng.
" Trêu chọc thì đừng trốn. " Nghiêm Khiếu vươn bàn tay ướt sũng chỉ vào không trung," Chỉ là hôm nay Khiếu ca đây tâm tình tốt, không so đo với mày."
"Vậy nước trong đầu mày, tao lại giúp mày khống chế?"
Mày còn được voi đòi tiên?
Thẩm Tầm cười nói: " Còn vì mày mà thức đêm vì mày mà mất ngủ, mày không viết truyện nữa đổi nghề qua viết thơ à?"
Nghiêm Khiếu vặn vòi nước, "Mày không tin à?"
Thẩm Tầm: "Không có sức thuyết phục, tao có ngu đâu?"
Hai người nhìn nhau một lát, Nghiêm Khiếu đột nhiên thấp giọng cười.
"Cậu ấy đang đọc cuốn tiểu thuyết mà tao lấy cậu ấy làm hình mẫu. " Nghiêm Khiếu tựa hồ bình tĩnh một chút, ngữ khí cũng không phấn khởi như vừa rồi, hai tay chà xát quần áo, "Hôm nay tao mới biết, cậu ấy chỉ là không có dùng acc "Jiba" kia mà thôi."
Thẩm Tầm: "Cậu ta nói cho mày biết?"
Nghiêm Khiếu kể lại chuyện xảy ra hôm nay một lần, nửa đường phát hiện trí nhớ của mình tốt đến thần kỳ, chi tiết nhỏ đều nhớ rõ, hoàn toàn không thua gì học viên chuyên ngành chống khủng bố đã từng tiếp nhận huấn luyện trí nhớ chuyên nghiệp.
Ít nhất Chiêu Phàm không nhất định đều nhớ rõ như vậy.
"Hôm qua máy tính trong cửa hàng bị hỏng, cậu ấy không xe được chương mới nhất, hơn nửa đêm không ngủ được, chạy tới phòng máy tính -- cái này có tính là vì tao mà thức đêm mất ngủ hay không, hôm nay cậu ấy còn có quầng thâm ở mắt, còn nữa, cậu ấy vì cướp máy tính, lộn nhào trước cầu thang -- cái này có tính là vì tao mà lộn nhào không, nhưng mà cái này quá nguy hiểm, tao không cho cậu ấy lộn nữa." Nghiêm Tiêu nói, nhớ tới trước đó không lâu trên đường trở về, Chiêu Phàm nói thức đêm là vì đến phòng máy tính theo dõi cập nhật, trái tim lại vừa mềm vừa tê dại.
Đây quả thật là một tiến triển rất lớn, tiến triển lớn hơn so với ngày hôm qua. Thẩm Tầm tiêu hóa trong chốc lát, đột nhiên nhíu mày: "Mày không nói thật với Chiêu Phàm?"
Nghiêm Khiếu dừng tay giặt quần áo, "Tao tạm thời không biết nói thế nào."
"Vậy tình huống hiện tại của hai người là -- mày biết 'Jiba ' là Chiêu Phàm, cũng biết Chiêu Phàm đang xem tiểu thuyết mày viết, còn xem rất hăng say, nhưng Chiêu Phàm đối với mày hoàn toàn không biết gì cả, cậu ấy không biết 'Cuồng Nhất Khiếu' chính là mày, cũng không biết mình là nhân vật chính của "Sắc Đẹp Kinh Hồn", Thẩm Tầm nhanh chóng làm rõ quan hệ trước mắt của hai người, "Khiếu ca, cái này không đúng, mày đây là cố ý lừa gạt cậu ấy đúng không?"
" Tao không mở miệng được. " Nghiêm Khiếu rửa bọt trên tay. " Việc này đổi thành mày, mày có thể lập tức thẳng thắn nói với cậu ấy không? "
Thẩm Tầm không lập tức nói "Tao có thể".
Trên thực tế, chuyện tương tự đặt ở trên người bất cứ người nào, có lẽ đều có một khoảng do dự.
Người đứng xem là dũng sĩ, không sợ hãi, dũng cảm tiến tới. Người có thẩm quyền lại thường trở thành kẻ nhu nhược, nhìn trước ngó sau, lo được lo mất. Thẩm Tầm thử đặt trường hợp là mình rồi suy nghĩ một chút, nghĩ không ra một đáp án nào.
"Lần tiếp xúc đầu tiên của bọn tao không quá vui vẻ." Nghiêm Khiếu hít vào một hơi, "Cậu ấy hiện tại mặc dù đang theo dõi truyện của tao, nhưng tao nhìn ra được, cậu vẫn có chút khinh thường. Mày hiểu không, chính là cái loại -- mặc dù đang xem, nhưng thật ra là không để tâm lắm."
Thẩm Tầm gật đầu.
Cậu ấy nói với tao nhiều lần, "Cuồng Nhất Khiếu" là một học sinh tiểu học." Nghiêm Khiếu lại nói.
Thẩm Tầm vừa muốn cười, lại cảm thấy nên cho chừa mặt mũi cho người anh em, vì thế rất vất vả nhẫn nhịn.
"Đừng nhịn, muốn cười thì cười đi, chính tao cũng muốn cười. " Nghiêm Khiếu nói.
"Hai người lúc trước không phải đều cho rằng đối phương là học sinh tiểu học sao? " Thẩm Tầm thử trấn an," Đây coi như là duyên phận."
"Không giống." Nghiêm Khiếu mở vòi nước lần nữa, tiếp tục chà xát quần áo " Tao đối với cậu ấy vừa gặp đã yêu, tao có thể chấp nhận tất cả của cậu ấy - - bao gồm cả sự khinh thường đối với "Cuồng Nhất Khiếu". Nhưng cậu ấy không yêu tao từ cái nhìn đầu tiên, cho nên "duyên phận" vừa rồi mày nói, không phải giúp tao theo đuổi được cậu ấy mà là sự cản trở. "
"Vậy mà mày còn hớn hở như vậy." Thẩm Tầm nghĩ, mày vui đến mức bắt đầu làm thơ.
"Nhưng tao vẫn không nhịn được mà vui vẻ." Nghiêm Khiếu cong khóe môi, "Cậu ấy đang theo dõi truyện của tao, một chương không đọc liền ngủ không ngon, tao không thể kiềm chế được loại tâm tình hưng phấn này."
Thẩm Tầm vỗ vai Nghiêm Khiếu hai cái, " Tao hiểu mày mà. "
Lời này kỳ thật rất nghĩ một đằng nói một nẻo, anh không thể hiểu được, nhưng ít nhất có thể cho người anh em một chút an ủi.
Nhưng vừa dứt lời, một mảng nước liền tạt lên mặt anh.
"......"
" Mày hiểu cái rắm gì. " Nghiêm Khiếu cười nói " Cách của mày không dỗ nổi Thích Nam Tự đâu".
Thẩm Tầm lau nước, "Vậy sau này mày định làm thế nào? Bọn mày gặp nhau ngoài đời thực và cả trên mạng, sớm muộn gì Chiêu Phàm cũng sẽ biết mày chính là' Cuồng Nhất Khiếu'."
"Ừ." Nghiêm Khiếu vắt khô quần áo, giũ ra," Nếu như khi đó cậu ấy đối với tao đã có một chút tình cảm thì tốt rồi. "
"Nếu tao là cậu ấy, tao rất có thể sẽ tức giận." Thẩm Tầm nói," Mọi người đều chán ghét cảm giác bị lừa gạt. "
Nghiêm Khiếu qua một hồi lâu mới nói: "Trước kia không biết 'Jiba " là cậu ấy, cái tên 'Jiba' này đối với tao không có một chút cảm tình nào, còn muốn đánh 'Jiba' một trận. Về sau khi biết 'Jiba ' là cậu ấy, tâm tình liền lập tức thay đổi, thậm chí cảm thấy 'Jiba' có chút đáng yêu, ngay cả 'Jiba' viết đoạn dài thao thao bất tuyệt mắng tao - tao cũng cảm thấy thú vị."
" Yêu làm con người ta mù quáng. " Thẩm Tầm nghĩ thầm.
" Nền tảng của tất cả những điều này đều dựa trên tiền đề là ' tao thích cậu ấy'." Nghiêm Khiếu dừng một chút, " Không có 'thích', mọi thứ đều vô dụng. Vậy tương lai nếu cậu ấy thích tao một chút - - không cần giống như tao thích cậu ấy, có lẽ cậu ấy cũng có thể chấp nhận chuyện tao là" Cuồng Nhất Khiếu ". Tao không sợ cậu ấy tức giận, tao sợ cậu ấy không có cảm giác với tao."
Thẩm Tầm nhớ lại một chút, xác định chưa bao giờ thấy qua bộ dáng Nghiêm Khiếu như vậy.
Mấy năm nay Nghiêm Khiếu thoát khỏi sự quản giáo của Nghiêm Sách, càng ngày càng làm theo ý mình, không đi theo con đường mà Nghiêm Sách và các trưởng bối khác của Nghiêm gia đã trải sẵn, tự mình chạy đi thi vào một trường đại học danh tiếng. Theo lý thuyết, học tập chăm chỉ ở các trường đại học danh tiếng, tiền đồ cũng rất tươi sáng, nhưng Nghiêm Khiếu học được một nửa lại nói không có ý nghĩa gì, bắt đầu viết tiểu thuyết trên mạng.
Thi đại học và viết tiểu thuyết, là chuyện Nghiêm Khiếu làm tương đối để ý.
Thi đại học là vì đi một con đường không giống nhau, thoát khỏi sự khống chế của cha anh, viết tiểu thuyết là vì thăm dò tiền đồ.
Thẩm Tầm tự mình thi đậu vào học viện cảnh sát nhưng cũng không phải là không rõ tâm tư Nghiêm Khiếu.
Anh biết Nghiêm Khiếu vì "Tự do" mà cố gắng.
Nhưng Nghiêm Khiếu luôn có phương hướng của riêng mình,bất kể là hai năm trước thi đại học, hay là năm nay bắt đầu viết tiểu thuyết, đều có mục tiêu rõ ràng, chưa bao giờ xuất hiện tình huống luống cuống tay chân.
Chiêu Phàm đột nhiên xuất hiện là một biến số.
Trái tim Nghiêm Khiếu bị Chiêu Phàm làm rối loạn - - tuy rằng "đầu sỏ gây tội" căn bản không biết.
Thẩm Tầm rất muốn giảng đạo lý với Nghiêm Khiếu, nhưng cũng biết loại chuyện " vừa gặp đã yêu" căn bản không có bất kỳ đạo lý nào để nói, chỉ đành ở trong lòng chúc anh em may mắn.
" Giúp tao phơi quần áo." Nghiêm Khiếu vừa giặt đồ xong, đem cái chậu nhét vào trong ngực Thẩm Tầm.
Thẩm Tầm nhận lấy " Mày đi đâu vậy?"
Nghiêm Phàm chỉ chỉ " Đi ra ngoài."
Thẩm Tầm quả thực muốn đem một chậu quần áo ướt quăng ra ngoài, "Buổi chiều cùng nhau tắm chó, buổi tối cùng nhau rèn luyện, lúc này mới tách ra bao lâu, mày lại nhịn không được?"
"Tao bị trúng độc rồi." Nghiêm Khiếu dừng bước, xoay người lại cười," Nghiện, thật đúng là không nhịn được."
Thẩm Tầm bưng chậu về ký túc xá, lấy chân đạp cửa, Hoàng Kiềm nhìn ra ngoài cửa, "Sao Khiếu ca không về cùng mày?"
" Thằng đó..." Thẩm Tầm lấy ra móc treo quần áo, " Đi hút ' Jiba ' rồi "
"Cái gì?" Hoàng Kiềm không nghe rõ," Hút cái gì?"
"Không có gì." Thẩm Tầm nói:" Mày không hiểu đâu.''
•
"Phàm Nhi, đêm nay mày đừng có nửa đêm bò dậy nha." Tiễn khách đến thăm đi, mắt thấy sắp đến giờ ngủ, Lỗ Tiểu Xuyên ngáp nói, "Thật là, tối hôm qua mày doạ đến cha già này."
"Tố chất tâm lý của cha già thực sự đáng lo ngại." Chiêu Phàm đang bận lau chiếu -- cậu thích mát, trước khi ngủ phải dùng nước nóng lau chiếu một lần, lại cầm quạt thổi vào chiếu một hồi, chờ nước trên chiếu khô, nằm lên đó thật sảng khoái.
Nghiêm Khiếu đến chơi, ngồi ở trên chiếu của cậu, làm chậm trễ thời gian lau chiếu của cậu.
Kỳ thật Nghiêm Khiếu hình như cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ nói chuyện phiếm, vừa trò chuyện không chú ý thời gian, thoáng chốc đã qua nửa giờ.
Thời gian trôi qua nhanh, chứng tỏ ở chung rất thoải mái.
Chiêu Phàm cảm thấy ở cùng Nghiêm Khiếu thật thoải mái. Nghiêm Khiếu người này không khiến người ta chán ghét, không có cái rắm gì, bộ dạng cũng đẹp trai, rất có tiềm năng làm anh em tốt.
Lỗ Tiểu Xuyên nói: "Vậy mày phải đồng ý với tao, nửa đêm không chạy ra ngoài nữa."
"Đồng ý với mày, đồng ý với mày." Chiêu Phàm di chuyển để đầu quạt thổi đến giường của mình, nghĩ thầm đêm nay khẳng định không đi phòng máy tính.
Vì một học sinh tiểu học mà thức đêm đến vành mắt thâm quầng, việc này quả thực càng nghĩ càng xấu hổ.
Khi cậu đem chuyện này nói cho Nghiêm Khiếu, Nghiêm Khiếu cư nhiên cố nén không cười, còn lộ ra thần sắc ôn hòa, bao dung hơn bình thường.
Có thể thấy được Khiếu ca thật sự rất biết suy nghĩ cho người khác, thật sự rất hiểu lòng người.