Chiêu Phàm thực sự đã gầy đi rất nhiều. Nhìn từ xa, cậu chỉ có vẻ gầy gò, nhưng đến khi nhìn gần mới phát hiện ra rằng khuôn mặt cậu hốc hác, gần như không có chút máu. Mái tóc mềm mại rủ xuống, che khuất đôi mày anh khí,xương quai xanh cao cao, như muốn xuyên thủng lớp da thịt đầy thương tích.
Nghiêm Khiếu đau đớn trong lòng, nhưng nhớ lời dặn của bác sĩ Chúc, chỉ có thể cố gắng kiềm chế, cố gắng bình tĩnh lại, nở một nụ cười không đẹp lắm, CHỈ UP HỜ CHO TỤI RÌ UP bóp nhẹ ngón tay Chiêu Phàm, "Là anh đây."
Chiêu Phàm phản ứng hơi chậm, dường như không ngờ sẽ gặp nhau ở nơi này, anh rụt tay lại, có chút lúng túng nói: "Anh... anh đến đây làm gì?"
"Anh đến thăm em."