Cậu thả tay ra khỏi chuột máy tính, không tắt trang web mà lôi bịch giấy ướt vừa mua từ trong túi ra để lên bàn.
"Cuồng Nhất Khiếu" xuất hiện trở lại, hoặc là tiếp tục lấp hố, hoặc là viết một bộ truyện mới, chuyện này liền cứ thế là xong, mà có khi chưa lập tức bắt đầu viết thì cũng không sao cả. Không phải có câu nói "thời gian là liều thuốc tốt nhất" sao? "Cuồng Nhất Khiếu" trở lại có nghĩa là ít nhiều gì cũng đã nghĩ thông rồi, nói không chừng không lâu sau sẽ lại viết nhăng viết cuội cho coi.
Cậu không định quấy rầy "Cuồng Nhất Khiếu" nữa, cũng không cảm thấy chuyện này có gì mất mặt, giao diện web dừng ở giữa bài viết của "Cuồng Nhất Khiếu", lười đóng, dù sao vẫn phải quan sát "Cuồng Nhất Khiếu" thêm mà.
Nghiêm Khiếu tới gần, cười cười chào hỏi, "Lại gặp cậu rồi."
"Chúng ta thiệt có duyên nha." Chiêu Phàm vui vẻ nói, "Anh mang theo notebook?"
Người nói vô tình người nghe có ý, Nghiêm Khiếu dừng mãi ở câu "chúng ta có duyên", trong lòng như có một dòng nước ấm chầm chậm chảy qua.
"Ừ. Thẩm Tầm nói kí túc xá không lên mạng được, tôi chỉ đành bắt mạng ké chỗ này thôi." Anh đứng trước mặt Chiêu Phàm, chỉ có thể nhìn thấy phía sau màn hình máy tính.
"Các anh nghỉ hè phải làm bài tập à?" Chiêu Phàm ngả lưng ra ghế, cả người toát ra vẻ nhàn rỗi lười biếng, đầu hơi nghiêng về bên phải, cằm theo thói quen hếch nhẹ lên, đáy mắt đuôi mày đều mang theo ý cười thân thiện, "Lúc tôi mới tới đã nhìn thấy anh rồi, người tới đây không phảichơi game thì cũng là xem phim, anh nhìn lại chuyên chú lắm, hình như không phải đang chơi?"
"Cho nên cậu mới không kêu tôi?" Nghiêm Khiếu hơi nhướng mày, "Lo là sẽ quấy rầy tôi?"
"Anh đang làm bài tập thiệt à?" Chiêu Phàm "xùy" một tiếng, "Sao mà giống cái gì kia nhỉ..."
"Ừ?"
"Học sinh tiểu học mới phải lo làm bài tập chứ?"
Lần này mấy chữ "học sinh tiểu học" lọt vào đầu Nghiêm Khiếu xong đã không bay đi được, lần này còn từ chính miệng Chiêu Phàm nghe thấy chữ "học sinh tiểu học".
Thứ học sinh tiểu học âm hồn bất tán này!
Ánh sáng trong mắt Nghiêm Khiếu hơi thay đổi, biết là Chiêu Phàm đang nói đùa cho nên thuận theo, "Có chút thứ phải viết. Còn cậu thì sao? Tới phòng máy tính là..."
Nói được một nửa, Nghiêm Khiếu đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì nếu không ngừng, mấy chữ "để đọc truyện H à?" sẽ buột ra khỏi miệng.
Kì thực anh vẫn rất muốn biết Chiêu Phàm đang đọc cái gì, có phải thật sự đọc truyện H như lời Lỗ Tiểu Xuyên nói hay không. Đọc thật cũng không sao, tuổi này thì đầu ai không có chút "vàng khè" chứ, phim nọ phim kia đồ. Chiêu Phàm chỉ đọc chữ không coi phim đã là "thanh thuần" hơn vô số người rồi.
Có điều chỗ đang đứng không ổn lắm, nhích vài bước ngó màn hình người ta thì rất không lịch sự,
Anh không làm được cái chuyện "nhìn trộm" xấu xa kia đâu.
"Hả?" Chiêu Phàm ngồi thẳng người, trong mắt như có vài phần cảnh giác nhưng ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Sao mà nói được một nửa lại ngừng rồi?"
Nghiêm Khiếu để tay lên trên màn hình, nghĩ tới cảnh Chiêu Phàm đọc truyện H thì tự nhiên thấy rất mắc cười.
Cho nên anh không nhịn, cười luôn.
"Má!" Chiêu Phàm không nặng không nhẹ vỗ bàn một cái, hơi cà lơ phất phơ bảo, "Nghiêm ca, có phải anh cũng nghe được chút lời đồn về tôi không?"
Nghiêm Khiếu ngừng cười, "Lời đồn? Lời đồn gì?"
Chiêu Phàm không lộ vẻ tức giận gì, hai mắt rất sáng, "Anh nghe nói tôi đọc truyện H ở phòng máy tính à?"
Nghiêm Khiếu mím môi, khắc khổ nhịn cười.
"Thằng ngu Lỗ Tiểu Xuyên này." Chiêu Phàm nói rồi tự cười, "Cả ngày ăn bánh bao ông đây mua, còn bịa chuyện đồn đại về ông đây. Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại lan truyền vạn dặm. Lần này thì tốt rồi, sự tích Chiêu Phàm tôi đây đọc truyện H tới cả bạn học khác trường đều biết luôn rồi."
Nghiêm Khiếu hắng hắng giọng, an ủi nói, "Không sao, truyện kiểu đó có ai chưa đọc qua đâu?"
Cậu đọc cuốn nào á?
"Nhưng tôi không có mà!" Âm lượng Chiêu Phàm to hơn hẳn, lập tức đứng dậy túm lấy cánh tay anh, giống như gấp gáp chứng minh sự trong sạch của bản thân, dùng sức kéo, "Qua đây qua đây, anh coi coi tôi rốt cuộc là đang đọc cái gì? Truyện quân nhân đứng đắn! Gì mà truyện H! Nghe Lỗ Tiểu Xuyên nói bậy không hà!"
Cánh tay bị túm lấy, Nghiêm Khiếu vô thức cúi đầu nhìn.
Lực tay Chiêu Phàm rất lớn, nắm anh có hơi đau.
Cơ hội tới rồi! Trong lòng vang lên một giọng nói.
Mà chờ chút, truyện quân nhân đứng đắn?
Truyện quân nhân?
Chiêu Phàm đang đọc truyện quân nhân?
Lúc Nghiêm Khiếu bị kéo tới trước màn hình thì vẫn còn đang nghĩ, là truyện quân nhân mà anh quen thuộc á hả?
Nói xong "truyện quân nhân đứng đắn", Chiêu Phàm liền hơi ngại.
Trang web chưa kịp tắt, trên bài viết có mấy chữ bự chà bá:
- --Cuộc tình điên cuồng bá đạo của chiến thần lính đặc chủng
- --Thể loại: sảng văn
- --Tác phẩm của người mới đang hot "Cuồng Nhất Khiếu"
Truyện "Cuồng Nhất Khiếu" viết làm sao có thể gọi là truyện quân nhân đúng đắn!
Một giây phút nào đó, Chiêu Phàm nghĩ, thà nói mình đọc truyện H còn hơn.
Sau khi thấy gõ trên màn hình là giao diện "Thiết hán tình" quen thuộc, Nghiêm Khiếu mở to mắt, vẻ mặt hơi thay đổi, chỗ mình Chiêu Phàm túm lấy tựa như có vô số trái tim đang loi nhoi nhảy.
Ngàn lần không nghĩ tới, sẽ thấy Chiêu Phàm đang dùng máy tính đọc truyện nhảm nhí mình viết.
Cuộc tình điên cuồng của chiến thần lính đặc chủng...
Trước giờ không hề ý thức được cái tên này có thể đáng xấu hổ như vậy!
Sau lần trước bị Jiba làm nhục, bốn chữ "thể loại sảng văn" này liền được cố ý phóng bự lên! Mà chắc là phóng hơi quá, chiếm luôn một phần ba trang web rồi!
Mẹ nó!
Nghiêm Khiếu khô khốc nuốt xuống một ngụm, hai bên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Lại nghĩ, Chiêu Phàm đang đọc truyện mình viết? Còn hiểu cái kiểu truyện nhảm nhí này thành "truyện quân nhân đứng đắn?"
Này...
Này hơi sai nhỉ?
Thấy Nghiêm Khiếu không cử động gì cứ thế nhìn chằm chằm màn hình, một bộ dạng như vừa bị sét đánh, Chiêu Phàm càng ngượng ngùng hơn.
Vừa nãy kéo Nghiêm Khiếu qua nhìn, là vì gấp gáp chứng minh bản thân không phải đọc truyện H, nhất thời quên mất học sinh tiểu học ngu si "Cuồng Nhất Khiếu" kia viết ra mấy thứ cũng tám lạng nửa cân với truyện H thôi.
Không, còn không đáng cho vào mắt hơn truyện H!
Ít nhất truyện H nghiêm túc không dám xài cái tên chói mù mắt kiểu "cuộc tình điên cuồng của chiến thần lính đặc chủng" này!
Chiêu Phàm định thần xong, chú ý thấy mình vẫn còn nắm cánh tay Nghiêm Khiếu thì liền buông ra, mới phát hiện đã nắm đỏ tay người ta rồi.
Mình phải tìm cái bậc thang leo xuống thôi, nếu không thì quá ngại ngùng rồi; cậu nghĩ vậy, liền lấy bịch khăn giấy ướt vẫn đang để trên bàn.
Giấy ước còn chưa xé ra, là vừa nãy thấy Nghiêm Khiếu đi về phía mình mới lấy ra định trả cho Nghiêm Khiếu.
"Ầy Nghiêm ca, anh cầm cái này đi." Cậu đụng tay Nghiêm Khiếu, đưa gói giấy ướt qua, "Lần trước anh cho tôi một gói, xài khá ổn đó, tôi mua nhiều hơn chút, gói này trả cho anh. Anh nhìn anh đi, chảy mồ hôi cả rồi."
Nghiêm Khiếu hồi thần, nhìn nhìn bịch giấy ướt, lại nhìn nhìn Chiêu Phàm, trong mắt là sự phức tạp trước nay chưa từng có.
Tôi đổ mồ hôi rồi à?
Vậy mà không phát hiện ra nha.
Giờ tắt trang web thì đã trễ rồi, Chiêu Phàm quyết định khỏi tắt luôn, cứ vậy để Nghiêm Khiếu nhìn, mình thì dựa vô bàn làm bộ như hoàn toàn không để ý, giải thích, "Tôi không đọc truyện H, tôi là đọc truyện đứng... truyện quân nhân. Anh biết diễn đàn này không? "Thiết hán tình", diễn đàn cho fan quân đội lớn nhất trong nước. tôi á, hồi nhỏ muốn làm lính đặc chủng, không làm được nên rảnh rỗi sẽ thích lên "Thiết hán tình" dạo một chút. Bên trong có nhiều bài thảo luận về chuyện quân sự, truyện cũng có."
Nói tới đây, cậu giơ tay gãi gãi cái đầu đinh, tiếp tục nói, "Có điều không có nhiều truyện có thể đọc lắm, ờ, đều là truyện nhảm nhí, tổng tài bá đạo đồ. Anh nói xem, một lính đặc chủng thì làm sao có thể giống tổng tài bá đạo được chứ? Chậc chậc, thật ra tôi cxung không thích đọc cái này lắm, nhưng chẳng phải đang được nghỉ sao, nhìn chút chơi, giết thời gian. Vừa nãy tôi nhất thời lỡ miệng, nói sai rồi, này đều không phải truyện đứng đắn gì về quân nhân, đều khá thô tục. Anh xem cái tên này đi, cuộc tình điên cuồng của chiến thần lính đặc chủng, cái tên chết dẫm gì zậy! Có điều người viết là một học sinh tiểu học, học sinh tiểu học tranh thủ thời gian nghỉ hè để viết truyện chút cũng không có gì sai, nhưng đừng học theo học sinh tiểu học nha hahahah..."
Bên kia Chiêu Phàm nói tới vui vẻ, bên này Nghiêm Khiếu lại như đứng giữa giông bão bị mưa tán bốp bốp lên mặt.
Chiêu Phàm bô bô nói một hơi, anh liền bắt được vài câu có tính mấu chốt.
- --Lính đặc chủng làm sao có thể giống tổng tài bá đạo?
- --Cuộc tình điên cuồng của chiến thần lính đặc chủng, cái tên chết dẫm gì đây?
- --Tác giả là một hsth.
Tổng tài bá đạo? Học sinh tiểu học?
Trong đầu Nghiêm Khiếu đột nhiên hoảng loạn.
Anh tuyệt đối không thể quên được, học sinh tiểu học Jiba kia lúc đầu dùng điệu bộ tuyên truyền, giác ngộ mà chất vấn anh, Lính đặc chủng làm sao giống tổng tài bá đạo được?
Vì sao Chiêu Phàm cũng hỏi câu hỏi này?
Chiêu Phàm tiếp tục nói, "Ầy anh đừng nhìn cái tag thể loại sảng văn này, thực ra truyện này khá thuần khiết, không có mấy thứ miêu tả nọ kia đâu, nhân vật chính nhảm nhí thiệt, nhưng tác giả vẫn trẻ người non dạ, học sinh tiểu học mà, không có kinh nghiệm, không viết ra được nam chính nên như thế nào. Anh đừng nghe Lỗ Tiểu Xuyên nói nhảm, tôi thật sự không đọc truyện H..."
Trong đầu Nghiêm Khiếu chợt lóe lên, chưa kịp cãi cọ với Chiêu Phàm thì chợt nghĩ tới một khả năng rất vô lý.
Người anh em này vẫn khá bảo thủ nhể? Chiêu Phàm nói như bắn súng liên thanh, vừa nói vừa để ý vẻ mặt Nghiêm Khiếu, phát hiện ra nét mặt đối phương càng lúc càng ngưng trọng, không biết là vì đó giờ chưa thấy truyện nhảm nhí nên bây giờ bị dọa sợ, hay là thấy truyện nhảm nhí còn thô tục hơn truyện H..
Ể, đến mức này sao?
Chiêu Phàm nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy chắc là tới mức đó luôn. Dù sao thì người ta tới thăm anh em, còn mang theo notebook bên người để làm bài tập. Trình độ tiếp nhận của sinh viên trường học bình thường có thể so với sinh viên Cảnh viện sao?
Có khi vậy ha.
Hiếm được một lần Chiêu Phàm cau mày, lại đụng Nghiêm Khiếu một cái, định kết thúc chủ đề này, "Nghiêm ca anh đừng nghĩ nhiều nữa. Cầm giấy ướt lau mồ hôi đi nè."
Nói xong thì định đóng luôn trình duyệt web.
"Đợi đã!" Nghiêm Khiếu nhanh tay lẹ mắt, nhích người về phía trước, lưu loát nắm lấy bàn tay đang cầm chuột của cậu.
"Ồ?" Chiêu Phàm nghiêng đầu, "Anh còn muốn xem?"
Hể, có hứng thú rồi à?
Giờ phút này tim Nghiêm Khiếu đập khá nhanh, nhưng không phải vì tiếp xúc thân thể với Chiêu Phàm.
Diễn đàn "Thiết hán tình" này rất phiền phức, trang chủ không hiển thị số/tên tài khoản, nhất định phải vào một trang chuyên biệt mới tháy được ID.
Kết hợp mấy câu như sấm rền "lính đặc chủng làm sao giống tổng tài bá đạo" được, còn có Chiêu Phàm vừa nãy bi bô nói nói nói, Nghiêm Khiếu có một loại dự cảm mãnh liệt...
Di chuyển chuột, ngón trỏ bấm chuột trái.
Trang web thay đổi, nhảy qua trang thông tin người dùng.
Ánh mắt Nghiêm Khiếu như dao, quét nhanh cả màn hình.
Ở đây, anh thấy được một cái ID quen thuộc.
- --Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm Phàm
Anh giơ ngón tay ra, hệt như lần đầu, để ngón tay lên từng chữ "Phàm" một mà đếm.
Tám chữ phàm.
Tám chữ phàm, gọi tắt là Phàm tám, bỏ nét ở giữa của chữ Phàm đi, liền được Jiba.
Ngón tay anh vịn lên bàn, quay đầu nhìn Chiêu Phàm.
Chiêu Phàm, "Ừ?"
Nghiêm Khiếu đỡ trán, đột nhiên nói không nên lời.
./. Hết chương 9./.
Editor: bớt lười gõ nhanh cho mọi người đỡ chờ nàooo