Theo cô, động tác này gần gũi như việc thì thầm bên tai.
Tiêu Đạc rõ ràng không gần gũi như vậy với bất kỳ ai, và đó chính là điều khiến cô khó chịu nhất.
Vùng môi bị anh chạm vào như bừng cháy, cô vô thức lùi lại một chút, muốn tránh khỏi cảm giác nóng bỏng ấy.
“Để tôi tự làm là được.” Cô nuốt trái cây trong miệng xuống, đưa tay loạn xạ lau môi, Tiêu Đạc từ từ rút tay về, ngồi bên cạnh nhìn cô.
“Hết chưa?” Kiều Nhụy Kỳ giả vờ hỏi, trời biết cô còn tâm trí nào để lo lắng về kem trên khóe miệng.
Ánh mắt Tiêu Đạc luôn dõi theo khuôn miệng của cô, mặc dù không có tiếp xúc trực tiếp, nhưng chỉ với ánh nhìn thôi cũng đã khiến Kiều Nhụy Kỳ cảm thấy khó chịu.
Cô từng nghe người ta mô tả rằng có những người chỉ cần nhìn nhau cũng đủ để hôn nhau.
Giờ đây, cô đã tin điều đó.
Ngọn lửa đã bùng cháy không chỉ ở môi cô, mà trong lòng dường như cũng có một ngọn lửa vô hình đang cuộn trào. Kiều Nhụy Kỳ không chờ Tiêu Đạc trả lời, đã lấy một miếng trái cây cho vào miệng, hy vọng có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng.
“Trên mặt đã sạch rồi.” Tiêu Đạc lúc này mới đáp cô, cuối cùng anh cũng rời ánh mắt khỏi khuôn mặt cô và tự mình lấy một ly nước.
Kiều Nhụy Kỳ thấy ly nước lạnh của anh, ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Có thể cho tôi một ly không?”
Tiêu Đạc ngước nhìn cô, trong mắt anh thoáng hiện một cảm xúc khó diễn đạt, khiến Kiều Nhụy Kỳ càng thêm xấu hổ, chỉ có thể ho một tiếng một cách gượng gạo và nói: “Tôi hơi khát.”
Tiêu Đạc cười khẽ, đứng dậy lấy một cái ly sạch, cho vào đó hai viên đá: “Em muốn nước lọc hay nước chanh?”
“Nước chanh, cảm ơn anh.”
Tiêu Đạc cầm bình nước chanh, rót một ít vào ly rồi đặt trước mặt Kiều Nhụy Kỳ.
“Cảm ơn anh.” Kiều Nhụy Kỳ lại nói một câu, cầm ly lên uống liên tiếp mấy ngụm.
Quả nhiên, cảm giác dễ chịu hơn nhiều.
Cảm thấy nhiệt độ của mình đã giảm xuống, Kiều Nhụy Kỳ trở nên điềm tĩnh và thanh lịch hơn nhiều so với lúc nãy.
Cô đang nghĩ rằng hôm nay có lẽ nên dừng lại ở đây, để tránh việc trời tối khiến bản thân khó kiểm soát hơn.
Khi cô định đứng dậy từ biệt, chiếc điện thoại của chuông cửa doorbell (là chuông cửa kèm điện thoại hai chiều và xem được hình ảnh) được lắp đặt trong phòng khách bỗng vang lên.
“Tôi đi xem sao.” Tiêu Đạc đứng dậy trước, đi về phía cửa.
Kiều Nhụy Kỳ nhân cơ hội đó lại uống thêm hai ngụm nước, ly nước chanh đã gần cạn.
“Có chuyện gì vậy?” Tiêu Đạc đã nhấc điện thoại lên, nhìn màn hình với vẻ mặt không có cảm xúc.
“Thưa anh Tiêu,” nhân viên quản lý có vẻ rất khó xử, miệng rõ ràng hơi cứng nhưng vẫn cố cười, “Người lần trước, ông Hứa, ông ấy lại đến rồi.”
Tiêu Đạc nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng hơn nhiều so với lúc nãy: “Không phải đã bảo các người là tôi không quen biết ông ta sao?”
“Chúng tôi cũng đã nói theo lệnh của anh, nhưng…” Nhân viên quản lý nhận thấy Tiêu Đạc đang tức giận, người chủ nhà nào sống ở đây, không ai có thể đắc tội, đặc biệt là người họ Tiêu này, nhìn một cái là biết không dễ đối phó, nhưng vẫn phải cắn răng nói tiếp, “Nhưng ông ấy nói ông ấy là bố của anh.”
Âm thanh từ chiếc điện thoại có hình ảnh không lớn cũng không nhỏ, vì trong phòng rất yên tĩnh, Kiều Nhụy Kỳ ngồi trên sofa, nghe rõ ràng câu nói này.
May mắn thay, cô đã nuốt xong ngụm nước chanh cuối cùng, nếu không bây giờ chắc chắn sẽ phun ra ngoài.
Cô vẫn cầm cốc trong tay, người đã quay về hướng cửa.
Sau khi nhân viên quản lý nói xong, vẻ mặt Tiêu Đạc càng trở nên khó coi hơn, đôi mắt anh lạnh lẽo như băng, khiến cho trái tim nhân viên quản lý cũng lạnh theo.
Anh thậm chí đã nghĩ sẵn về công việc tiếp theo mình sẽ làm.
“Tôi nói lại lần nữa, tôi không quen biết ông ta, bảo ông ta rời đi ngay.”
Có lẽ chính thái độ kiên quyết của Tiêu Đạc đã kích thích Hứa Thế Hành đang đứng chờ bên cạnh, ông quên mất sự điềm tĩnh và phong độ của người đại diện cho gia đình Hứa, trực tiếp chen vào giật lấy điện thoại của bảo vệ, đứng trước ống kính: “Tiêu Đạc, đừng quá đáng như vậy! Con nghĩ rằng cứ mãi trốn tránh không gặp bố thì vấn đề sẽ được giải quyết sao?”
Tiêu Đạc, người trước đó luôn nhíu mày, lúc này lại nới lỏng vài phần. Anh nhìn vào gương mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm trên màn hình, từ tốn nói: “Nhưng hiện giờ cần giải quyết vấn đề là ông, không phải tôi.”
Hứa Thế Hành bị anh chặn họng đến mức không thể nói được gì. Đúng vậy, hiện tại vấn đề đang ở công ty của ông, không phải là công ty của gia đình họ Tiêu.
Công nghệ game là dự án mà nhà họ Hứa đầu tư trọng điểm, họ cũng đã đạt được một số thành tựu, trong khi đó, những năm qua gia đình họ Tiêu cũng đang đẩy mạnh lĩnh vực này. Nhìn bề ngoài, hai nhà dường như đang ngang sức ngang tài, nhưng Hứa Thế Hành tự biết rằng, thị phần của họ đang dần bị Tập đoàn Tiêu Thị ăn mòn.
Đặc biệt là lần hợp tác với hàng không thành phố A, chính Tiêu Đạc đã tự tay giành lấy.
“Tiêu Đạc, bất kể con có thừa nhận hay không, chúng ta đều là người thân, máu mủ ruột rà, con thật sự muốn đối xử với người thân của mình như vậy sao?”
Tiêu Đạc dường như đã mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Hứa, trên thương trường, ông không cần phải tạo mối quan hệ với tôi. Hơn nữa đây là nhà riêng của tôi, không phải công ty. Ông đã làm phiền tôi quá nhiều rồi. Nếu ông không rời đi, tôi sẽ phải gọi cảnh sát.”
Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại mà không do dự.
Trước mặt Kiều Nhụy Kỳ, Tiêu Đạc luôn nói năng và hành động một cách lịch sự và dịu dàng, khi ở bên cô, anh càng thể hiện sự chu đáo và quan tâm hơn.
Vì vậy, những lúc anh lộ ra tính cách khác, khiến Kiều Nhụy Kỳ cảm thấy bất ngờ.
Tuy nhiên, so với mặt khác của Tiêu Đạc, lúc này Kiều Nhụy Kỳ lại quan tâm hơn là vị Tổng giám đốc Hứa.
Người bình thường ngay cả khi có quan hệ cũng không nói mình là bố của đối phương… vì vậy, theo suy đoán của cô, người này thật sự là bố của Tiêu Đạc?
Cô nhìn Tiêu Đạc đi về phía mình, do dự không biết có nên hỏi anh hay giả vờ như không nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi.
“Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.” Tiêu Đạc quay lại ngồi trên sofa, lại rót cho mình một ly nước lạnh, ngửa đầu uống một ngụm.
Kiều Nhụy Kỳ cảm thấy hơi ngại vì mình không giấu được tâm tư, nhưng cô thật sự rất để tâm, vì vậy vẫn hỏi: “Người vừa rồi là ai vậy?”
“Hứa Thế Hành, Tổng giám đốc tập đoàn Hứa Thị.” Tiêu Đạc nói đến đây thì dừng lại, “Cũng là người bố sinh học của tôi.”
“Ồ…” Kiều Nhụy Kỳ từ từ gật đầu, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.
Tiêu Đạc họ Tiêu, là theo họ mẹ, và luôn sống ở thành phố S, rất có thể cha mẹ anh đã ly hôn từ lâu.
Hơn nữa, người sai trái lại là bên nhà trai.
Kiều Nhụy Kỳ chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nghĩ ra những lỗi lầm mà tổng giám đốc Hứa có thể đã mắc phải. Cô không tiếp tục truy hỏi, nhưng cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
Tiêu Đạc nhìn có vẻ không cần những lời an ủi. Nếu là cô, giờ đây bên cạnh có Diêu Tinh Vũ, cô có thể cùng cô ấy chửi vài câu, nhưng đổi sang Tiêu Đạc… có vẻ không hợp lắm.
“Bố mẹ ly hôn khi tôi tám tuổi.” Kiều Nhụy Kỳ không hỏi, nhưng Tiêu Đạc đã tự mình kể. “Vì Hứa Thế Hành ngoại tình, đứa con riêng lúc ấy cũng đã hơn ba tuổi.”
“……” Quả nhiên, điều này hoàn toàn không bất ngờ.
“Lúc đó mẹ tôi rất suy sụp, cãi vã một trận với bố, cuối cùng họ chia tay không vui vẻ.” Anh uống cạn ly nước lạnh, quay sang nhìn Kiều Nhụy Kỳ bên cạnh, “Xin lỗi, để em phải chứng kiến cảnh này.”
“Không không, đây cũng không phải lỗi của anh.” Kiều Nhụy Kỳ không giỏi an ủi người khác, nhưng cô rất có kinh nghiệm trong việc an ủi bản thân, “Khi tâm trạng không tốt, tôi thường làm những việc mình thích, chẳng hạn như chơi game, xem phim. Tốt nhất là vừa ăn ngon vừa xem phim.”
Cô cầm lấy miếng bánh còn nguyên trên bàn trà, mỉm cười đưa cho Tiêu Đạc bên cạnh: “Khi không vui, ăn đồ ngọt sẽ cảm thấy cuộc sống không còn đau khổ nữa.”
Tiêu Đạc nhìn miếng bánh trong tay cô, ánh mắt chợt dậy sóng, nhưng nhanh chóng lại trở về bình tĩnh.
“Cuộc sống của Kiều tiểu thư, cũng có khổ đau sao?” Anh tiếp nhận miếng bánh từ tay Kiều Nhụy Kỳ, dùng thìa nhẹ nhàng xúc một miếng.
Kiều Nhụy Kỳ nghe anh hỏi, liền bắt đầu trút bầu tâm sự: “Ai mà có cuộc sống màu hồng? Không khổ ở chỗ này thì lại khổ chỗ khác. Nhà tôi tuy không thiếu tiền, nhưng tôi là người làm nghệ thuật, anh biết cảm giác không thể vẽ mà đầu còn rụng hết tóc không?”
Tiêu Đạc khẽ mỉm cười, nhìn mái tóc dày của cô: “Tôi thấy tóc của em rất nhiều, không giống như đã trải qua nỗi khổ trong nghệ thuật.”
“Đó là do gen di truyền tốt, rụng nhiều nhưng cũng mọc lại nhanh!” Kiều Nhụy Kỳ khinh thường trước lời nói của Tiêu Đạc, “Khi không thể vẽ, không chỉ rụng tóc, còn lo lắng, mất ngủ, tự nghi ngờ bản thân, kinh nguyệt không đều nữa!”
“……” Tiêu Đạc cầm miếng bánh trong tay, từ từ gật đầu, “Thật sự là đau khổ.”
“Và tôi còn không thể kể khổ với người khác, họ chỉ biết nói, cô Kiều không thiếu tiền, không vẽ được cũng có thể kế thừa gia sản mà!”
“……” Dù Tiêu Đạc cảm thấy câu nói này có phần chạm đến ý của mình, nhưng anh vẫn không nhịn được cười nhẹ, “Câu này cũng không phải không có lý, ít nhất em còn có lối thoát.”
“Hừ, người khác nói thì được, còn tổng giám đốc Tiêu nói vậy thì không thấy ngại sao?” Kiều Nhụy Kỳ hơi ngẩng cằm, nhìn người đối diện, “Gia sản của anh còn lớn hơn, chẳng lẽ anh không có lối thoát?”
Ánh mắt Tiêu Đạc trở nên trầm lặng, thìa vô tình chọc vào miếng bánh trong đĩa: “Thật sự là tôi không có lối thoát.”
“…… Hả?” Kiều Nhụy Kỳ ngẩn người.
Tiêu Đạc không nói thêm gì, Kiều Nhụy Kỳ nhìn anh một hồi, đột nhiên nói ra: “Không sao, tôi có thể làm lối thoát cho anh.”
Bàn tay Tiêu Đạc bỗng khựng lại.
Kiều Nhụy Kỳ lúc này mới nhận ra mình nói gì, cảm thấy ngượng ngùng đến mức muốn chui xuống đất. Nhưng lời đã nói ra, không thể thu lại, cô chỉ có thể nhanh chóng nghĩ cách sửa lại: “Ý tôi là, studio của tôi bây giờ phát triển khá tốt, nếu tổng giám đốc Tiêu không thể làm việc ở nơi khác, có thể đến chỗ tôi làm việc.”
Câu này nghe có vẻ thật kỳ quái, nhưng chính cái cảm giác kỳ quặc này mới có thể như một trò đùa để giải tỏa sự ngượng ngùng của cô lúc này.
Tiêu Đạc nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng hơn trước. Kiều Nhụy Kỳ dưới ánh mắt chăm chú của anh, ngọn lửa vừa bị nước đá dập tắt lại dễ dàng bùng lên.
Cô đưa tay, định lấy chiếc cốc trên bàn để rót cho mình thêm một ly nước lạnh. Nhưng bàn tay Tiêu Đạc đã nhanh chóng phủ lên, khéo léo nắm lấy cả bàn tay của cô trong lòng bàn tay mình.
Anh không siết chặt, nhưng lại mang theo hơi thở muốn hòa tan cô vào trong xương máu của mình.
Nhịp tim Kiều Nhụy Kỳ không còn kiểm soát được nữa, cô thở ra một hơi, nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Đạc.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, cô suýt chút nữa bị ánh nhìn của Tiêu Đạc thiêu đốt.
Tiêu Đạc khóa chặt ánh mắt vào cô, trầm giọng nói: “Em nói vậy, tôi sẽ xem là thật.”