“Em có thể ngồi ghế của anh, ghế này có chức năng massage, thoải mái hơn ngồi trên sofa.” Tiêu Đạc vừa nói vừa đi đến bàn làm việc lớn, đặt tập tài liệu trên tay lên bàn, “Còn có thể dùng máy tính, không phải em đang xem phim sao?”
“…” Dùng máy tính ở văn phòng Tổng giám đốc để xem phim thật sự không vấn đề gì chứ?
Cô theo sau Tiêu Đạc đến bàn làm việc, liếc nhìn máy tính của anh: “Máy tính của anh chắc có nhiều tài liệu mật lắm nhỉ? Anh không sợ em lấy cắp tài liệu à?”
Tiêu Đạc khẽ cười, ngồi xuống ghế: “Tất cả tài liệu mật đều được mã hóa, không dễ để em lấy cắp đâu.”
“Vậy thì em cũng nên chủ động tránh hiểu lầm, hơn nữa em đâu biết mật khẩu máy tính của anh.”
Tiêu Đạc dựa lưng vào ghế, ngước mắt nhìn cô: “Là năm sinh của anh, cộng với tháng ngày sinh của em, hôm nay anh vừa đổi xong.”
Kiều Nhụy Kỳ: “…”
Khó mà đánh giá được, trông Tổng giám đốc Tiêu thật sự có vẻ giống một người bị chi phối bởi tình yêu.
Không trách được mẹ anh lại lo lắng.
Điện thoại nội bộ trên bàn reo lên hai tiếng, Tiêu Đạc tiện tay nghe máy, Vệ Chiêu ở đầu dây bên kia lắp bắp nói: “Tổng giám đốc Tiêu, phu nhân đang tới văn phòng anh, sắp đến cửa rồi.”
“Biết rồi.” Tiêu Đạc ngắt máy, bình thản nhìn Kiều Nhụy Kỳ, “Mẹ anh đến đây rồi, sắp vào cửa.”
“Cái gì?!” Kiều Nhụy Kỳ kinh hãi, lúc ăn trưa hôm nay, mẹ Tiêu Đạc – Tiêu Tư Dĩnh còn giúp cô nói chuyện, cô còn tưởng mối quan hệ giữa hai người đã cải thiện, nếu bị bà bắt gặp mình ở trong văn phòng của Tiêu Đạc…
Đó chính là vi phạm quy tắc tối cao rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót, bây giờ ra ngoài thì không kịp nữa, Kiều Nhụy Kỳ vội cầm lấy túi xách của mình trên bàn, cúi người trốn dưới bàn làm việc.
Tiêu Đạc: “…”
Bàn làm việc của anh rất lớn, không gian bên dưới bàn cũng khá rộng rãi, không chỉ đủ chỗ cho một mình Kiều Nhụy Kỳ mà còn có thể chứa cả hai người bọn họ mà vẫn thoải mái.
Chỉ là góc nhìn này…
Tiêu Đạc ngồi trên ghế, cúi mắt nhìn Kiều Nhụy Kỳ đang trốn dưới gầm bàn, ánh mắt anh trở nên sâu lắng.
Ngay lúc đó, cửa phòng làm việc vang lên hai tiếng gõ cửa. Tiêu Đạc thu lại ánh nhìn, quay sang cửa: “Vào đi.”
Tiêu Tư Dĩnh đẩy cửa bước vào, khi đi ngang qua sofa, ánh mắt bà lướt qua tách cà phê còn dang dở trên bàn trà một cách kín đáo.
“Mẹ tìm con có chuyện gì không?” Tiêu Đạc bình thản ngồi sau bàn làm việc, khuôn mặt không biểu lộ điều gì khác thường.
Tiêu Tư Dĩnh bước từng bước đến gần anh, tiếng bước chân càng lúc càng gần khiến Kiều Nhụy Kỳ nắm chặt túi xách trong tay.
Khi đến bên bàn làm việc, tiếng bước chân dừng lại. Tiêu Tư Dĩnh đứng ở phía đối diện, nhìn Tiêu Đạc: “Trọng điểm sắp tới của công ty là hợp tác với tập đoàn Trang Thị. Nhà họ Trang và nhà họ Hứa đều ở thành phố A, đừng để Hứa Thế Hành nắm cơ hội này trước.”
“Con biết rồi. Trước đó, con đã gặp Trang Yến vài lần, giai đoạn đầu của dự án đang tiến triển ổn định.”
“Con biết là tốt.” Tiêu Tư Dĩnh hơi nghiêng người, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên tách cà phê chưa uống hết, “Vậy mẹ không làm phiền con nữa. Nếu Hứa Thế Hành có liên hệ với con…”
“Yên tâm, con sẽ không gặp ông ta.” Tiêu Đạc nói, xoay nhẹ cây bút trong tay, “Vả lại, con trai ông ta cũng không muốn ông ta gặp con.”
“Hừ, chỉ là những kẻ thiển cận.” Con trai của Hứa Thế Hành sợ Tiêu Đạc trở về nhà họ Hứa để tranh giành gia sản, nhưng Tiêu Tư Dĩnh không chỉ muốn gia sản của nhà họ Hứa, bà muốn nhà họ Hứa phá sản.
“Vậy thôi, mẹ đi trước.” Tiêu Tư Dĩnh quay người, rời khỏi văn phòng của Tiêu Đạc.
Khi nghe tiếng cửa văn phòng đóng lại, Kiều Nhụy Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Đạc đẩy ghế lùi lại một chút, cúi đầu nhìn Kiều Nhụy Kỳ dưới bàn: “Người đi rồi, em ra đi.”
“Vâng.” Kiều Nhụy Kỳ chui ra từ dưới bàn, định đứng dậy nhưng bị tê chân nên lại ngồi xuống.
Để giữ thăng bằng và không ngã, cô vô thức đưa tay ra, nắm vào… quần của Tiêu Đạc.
Cô dùng lực khá mạnh, cộng thêm quán tính, khiến quần của Tiêu Đạc bị kéo xuống một đoạn.
Nếu không phải chất lượng quần tốt và thắt lưng được cài chắc chắn, có lẽ Kiều Nhụy Kỳ đã kéo tuột quần của anh xuống rồi.
“…” Kiều Nhụy Kỳ có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn quên không buông tay đang nắm lấy quần của Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn cô, hơi nheo mắt lại: “Em cố tình phải không?”
“Không, tuyệt đối không.” Kiều Nhụy Kỳ lập tức giữ vẻ mặt hết sức nghiêm túc, “Là do em ngồi lâu quá nên chân hơi tê.”
“Ồ.” Tiêu Đạc chống tay lên đầu, nhìn cô với vẻ trêu chọc, “Dù em có cố tình cũng không sao, anh có thể phối hợp với em.”
Kiều Nhụy Kỳ: “…”
Người đàn ông này rõ ràng chẳng có ý định tốt đẹp gì, nhưng nếu anh nói cô cố tình… thì cô cũng có thể cố tình một chút.
Cô nửa ngồi nửa đứng, bàn tay đang nắm lấy quần tây của Tiêu Đạc từ từ di chuyển lên, bắt đầu tháo thắt lưng của anh.
“…” Tiêu Đạc nhìn thẳng vào cô vài giây, yết hầu bất giác di chuyển lên xuống. Thời gian như bị kéo dài ra, mỗi động tác của Kiều Nhụy Kỳ dường như được phóng đại, những va chạm nhẹ nhàng khiến anh không khỏi nín thở.
“Đủ rồi.” Cuối cùng, anh đưa tay kéo Kiều Nhụy Kỳ đứng lên khỏi chỗ nấp.
Kiều Nhụy Kỳ dựa vào bàn làm việc phía sau, nhìn thấy mặt Tiêu Đạc rõ ràng đang ửng đỏ, khóe môi cô cong lên: “Giả bộ tiếp đi, sao lại không tiếp tục nữa?”
“… Em gan hơn anh tưởng.” Tiêu Đạc kéo lại thắt lưng, đứng lên khỏi ghế và tiến lại gần, vây cô vào giữa bàn và thân mình anh. “Nếu em thật sự thích ở trong văn phòng, thì…”
Nói đến đây, anh dừng lại, đôi môi hơi hạ xuống, rồi đặt lên môi Kiều Nhụy Kỳ một nụ hôn.
Phòng làm việc của Tiêu Đạc nằm trên tầng cao nhất, nhân viên bình thường không lên đây, nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không có ai vào phòng anh.
Kiều Nhụy Kỳ không ngờ anh lại hôn cô ngay trong văn phòng, hơn nữa còn là một nụ hôn sâu.
Nụ hôn này kéo dài mãi không dứt, tay của Tiêu Đạc đặt trên eo cô với hơi ấm rõ rệt, nếu cứ tiếp tục như vậy, mọi thứ sẽ trở nên khó kiểm soát.
Tim cô đập loạn nhịp chưa từng có, vừa lo sợ có người bất ngờ bước vào, vừa lo lắng Tiêu Đạc thật sự sẽ làm điều đó ngay trong văn phòng… Cô đẩy vào ngực anh, nhưng thân hình anh chẳng hề lay chuyển, chỉ có thể chuyển từ đẩy sang gõ, nắm tay lại và đấm nhẹ vào ngực anh vài cái.
Lực của cô đối với Tiêu Đạc chẳng khác nào gãi ngứa, anh giữ lấy tay cô, rồi cắn nhẹ lên môi cô một cái trước khi chậm rãi buông môi cô ra.
Hai người đều có chút thở dốc, nhưng Tiêu Đạc vẫn không rời xa Kiều Nhụy Kỳ, chạm nhẹ vào mũi cô bằng chóp mũi mình: “Em có vẻ khá căng thẳng, cơ thể còn run nhiều hơn bình thường.”
“… Đây là văn phòng.”
Tiêu Đạc cười nhẹ: “Anh biết. Chẳng phải em thích cảm giác kích thích sao?”
“… Cũng khá kích thích, nhưng mọi người bên ngoài vẫn chưa tan làm.”
“Ồ, anh hiểu rồi. Ý em là muốn đợi đến tối khi mọi người tan làm hết rồi mới quay lại?”
“…,” Kiều Nhụy Kỳ im lặng một lúc, cố gắng tỏ ra thoải mái, “Rõ ràng là anh muốn, còn chẳng biết bình thường anh xem cái gì nữa.”
Tiêu Đạc bật cười khẽ, nhìn cô nói: “Em chắc cũng không xem ít đâu nhỉ?”
Kiều Nhụy Kỳ: “…”
Là người trưởng thành, xem chút cũng có sao đâu?
Điện thoại nội bộ trên bàn lại reo lên, Tiêu Đạc cầm ống nghe, tay còn lại nhẹ nhàng lau đi vết son dính trên khóe môi Kiều Nhụy Kỳ: “Có chuyện gì?”
Vệ Chiêu đầu dây bên kia nói: “Tổng giám đốc Tiêu, tập tài liệu vừa rồi ngài đã ký xong chưa ạ?”
Tiêu Đạc mở tài liệu ra, cầm bút ký tên mình lên: “Xong rồi, vào lấy đi.”
“Vâng, thưa ngài.” Sau khi cúp máy, Vệ Chiêu cố ý đợi nửa phút rồi mới đến cửa văn phòng Tiêu Đạc, gõ nhẹ: “ Tổng giám đốc Tiêu.”
“Vào đi.”
Vệ Chiêu đẩy cửa bước vào, thấy Kiều Nhụy Kỳ đứng bên bàn, cách Tiêu Đạc một khoảng ngắn. Thấy anh vào, cô gật đầu mỉm cười với anh.
Tiêu Đạc ngồi trên ghế, đưa tập tài liệu vừa ký cho anh: “Cầm đi.”
Đôi môi của Tiêu Đạc có màu đỏ hơn bình thường, quần áo cũng hơi nhăn, khiến người khác suy nghĩ xa xôi.
Khoảng cách có vẻ cố ý giữ gìn giữa tổng giám đốc Tiêu và cô Kiều chỉ càng thêm chút giả tạo mà thôi.
Nhưng Vệ Chiêu là một nhân viên biết điều, anh sẽ không vạch trần ông chủ của mình.
Anh đưa tay nhận tập tài liệu, không để lộ biểu cảm gì: “Cảm ơn tổng giám đốc Tiêu.”
Tiêu Đạc gật đầu không nói gì thêm. Vệ Chiêu mở tài liệu kiểm tra, rồi nói: “Xe đến nhà hàng đã chuẩn bị sẵn sàng, phòng riêng cũng đã đặt xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
“Tôi biết rồi.”
“Vậy tôi đi trước.” Vệ Chiêu ôm tài liệu trong tay, không ngoái đầu lại mà đi ra ngoài.
Tiêu Đạc đứng dậy, chỉnh lại bộ vest, điều chỉnh lại cà vạt cho ngay ngắn: “Đi thôi, đi ăn.”
“Được.” Kiều Nhụy Kỳ xách túi, sánh bước cùng anh đi ra ngoài: “Vừa rồi Vệ Chiêu chắc không nhận ra gì đâu nhỉ?”
Trước khi Vệ Chiêu vào, cô đã cố tình thoa lại son môi, còn lau sạch vết son trên môi Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc nghiêng đầu nhìn cô, trầm ngâm đôi chút: “Cậu ta chỉ giả vờ như không phát hiện mà thôi.”
Kiều Nhụy Kỳ: “…”
Thôi cũng được, coi như ai nấy đều là người trưởng thành lịch thiệp.
“Còn mẹ anh, vừa rồi chắc không nhận ra em ở trong văn phòng anh chứ?” Dù gì trợ lý Vệ cũng giữ thể diện, chắc chắn sẽ không kể lại, hơn nữa còn gọi điện nhắc nhở họ trước.
Tiêu Đạc im lặng một lúc, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt: “Không rõ, nhưng bà ấy đã liếc nhìn chiếc cốc cà phê em để trên bàn tới hai lần.”
Kiều Nhụy Kỳ: “…”
Quả là sơ suất! Cô lại để lại một dấu vết rõ ràng như vậy!
“Sao bà ấy không nói gì nhỉ?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Tiêu Đạc nói: “Vì bà ấy cũng là người biết giữ thể diện.”
Kiều Nhụy Kỳ: “…”
Lần trước, khi bà ở studio giáo huấn cô, nào có giữ thể diện gì cho cam.
Quay lại công ty của mình, bà lại lịch thiệp như vậy.
Cô nghĩ mãi về chuyện vừa rồi cho đến khi thang máy dừng lại, nhóm người định vào thang máy đều đứng cứng lại bên ngoài.
Kiều Nhụy Kỳ ngước nhìn ra, rồi cũng đứng cứng ngắc bên cạnh Tiêu Đạc.
Trời ơi, quá đỗi ngượng ngùng, còn ngượng ngùng hơn cả lúc cô đi cùng Vệ Chiêu lên đây!
“Chào, chào tổng giám đốc Tiêu.” Nhân viên bên ngoài cũng rất biết giữ thể diện, thấy Tiêu Đạc và Kiều Nhụy Kỳ cùng trong thang máy, họ đứng bên ngoài không bước vào: “ Tổng giám đốc đi trước đi ạ, chúng tôi sẽ đợi chuyến sau.”
“Ừm.” Tiêu Đạc đáp một tiếng, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Trong không gian kín lại chỉ còn Kiều Nhụy Kỳ và Tiêu Đạc, cô thở ra một hơi, rồi quay sang hỏi: “Sao anh không có thang máy riêng cho tổng giám đốc nhỉ?”
“…” Tiêu Đạc im lặng vài giây, nhìn cô: “Em cũng thích ở trong đó à?”