Kiều Nhụy Kỳ và Tiêu Đạc ăn tối xong ở nhà, về đến studio thì đã gần mười giờ.
Tiêu Đạc còn công việc cần xử lý, nên Kiều Nhụy Kỳ một mình lên lầu ngủ trước. Nửa đêm cô tỉnh giấc, phát hiện Tiêu Đạc vẫn chưa ngủ. Cô cầm điện thoại bên cạnh giường lên, nhìn qua giờ, chỉ còn năm phút nữa là bốn giờ sáng.
Để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, Tiêu Đạc đã làm việc dưới lầu. Kiều Nhụy Kỳ mở WeChat, gửi cho anh một tin nhắn: “Chưa ngủ sao?”
Tiêu Đạc đang họp trực tuyến với đối tác nước ngoài, nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, liền lướt ngón tay qua màn hình. Nhìn thấy tin nhắn của Kiều Nhụy Kỳ, anh vừa nghe báo cáo vừa nhắn lại: “Sắp xong rồi.”
Kiều Nhụy Kỳ đặt điện thoại xuống và tiếp tục ngủ. Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được có người ôm mình từ phía sau. Cô lẩm bẩm điều gì đó mà Tiêu Đạc nghe không rõ, rồi anh khẽ nhắm mắt, ngủ thiếp đi không bao lâu thì trời đã sáng.
Dưới lầu, tiếng mèo và chó bắt đầu rục rịch, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng sủa. Kiều Nhụy Kỳ mở mắt, nhận ra mình đang tựa vào một lồng ngực rắn chắc, vòng tay ai đó đang ôm ngang hông cô. Cô trở mình, nhìn Tiêu Đạc đang nằm bên cạnh.
Có vẻ anh ngủ không ngon giấc, chân mày khẽ nhíu lại. Cảm nhận được động tác của cô, dù mệt mỏi, anh vẫn hỏi: “Em dậy rồi à?”
“Chưa, còn có thể ngủ thêm chút nữa.” Kiều Nhụy Kỳ vòng tay qua eo anh, tựa đầu vào ngực anh, “Gối ôm hình người này thật dễ chịu.”
Dễ chịu hơn bất kỳ chiếc gối ôm nào cô từng mua. Khóe môi Tiêu Đạc như cong lên, anh ôm cô chặt thêm một chút. Kiều Nhụy Kỳ nhắm mắt lại, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lần thứ hai tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn. Khương Kha chắc đã đến, bên dưới mơ hồ truyền lên vài tiếng động. Kiều Nhụy Kỳ ngáp dài, nhìn Tiêu Đạc. Anh vẫn hơi nhíu mày, không biết là do gặp ác mộng hay ngủ không thoải mái.
“Anh sao thế?” Kiều Nhụy Kỳ đưa tay chạm vào chân mày đang nhíu lại của anh.
Tiêu Đạc khẽ thở dài, mắt nhắm khẽ nói: “Không sao, chỉ là dạ dày hơi đau.”
Kiều Nhụy Kỳ nhíu mày: “Sao tự dưng đau dạ dày? Anh ăn gì vậy?”
“Ừm…” Tiêu Đạc lẩm bẩm, vẫn chưa mở mắt, “Ăn giống em hết mà.”
“…” Cô im lặng, đúng là vậy.
Kiều Nhụy Kỳ vốn có đường ruột khá nhạy cảm, nên lúc nào cũng chuẩn bị sẵn các loại thuốc dạ dày. Dạo này họ ăn uống khá điều độ, cũng không đụng đến đồ ăn kích thích, ngay cả cô cũng không gặp vấn đề gì, vậy mà sao Tiêu Đạc đột nhiên lại đau dạ dày?
“Em nghĩ anh bị vậy là do mệt quá,” cô đưa ra kết luận, “trước đây em thức khuya vẽ tranh cũng thường xuyên đau dạ dày.”
Tiêu Đạc quả thực bận rộn liên tục, đặc biệt dạo gần đây để dành thời gian cho Kiều Nhụy Kỳ, anh thường dồn công việc lại rồi xử lý một lần.
“Không sao đâu, lát nữa uống thuốc là ổn…”
Thấy anh không có ý định tự dậy, Kiều Nhụy Kỳ liền bò dậy: “Để em đi tìm thuốc cho anh, em còn nhiều thuốc dạ dày lắm.”
“Ừ.”
Sau khi rửa mặt nhanh, Kiều Nhụy Kỳ khoác áo ngoài rồi đi xuống lầu. Quả nhiên Khương Kha đã đến, đang cho mèo và chó ăn. Thấy cô xuống, Khương Kha đứng lên chào hỏi: “Chị Rich, em chuẩn bị bữa sáng nhé?”
“Ừ.” Cô gật đầu, bước đến tủ thuốc, tìm thuốc dạ dày, “Tiêu Đạc bị đau dạ dày, em nấu ít cháo sữa bò nhé.”
“Vâng, em làm ngay.” Khương Kha lấy hộp sữa từ tủ lạnh, quay lại hỏi Kiều Nhụy Kỳ: “Tổng giám đốc Tiêu đau dạ dày nặng không ạ? Có phải bị viêm dạ dày không ạ?”
“Chắc là không, cứ để anh ấy uống thuốc trước, nếu không đỡ thì mới đi khám.” Kiều Nhụy Kỳ chọn loại thuốc nhẹ rồi rót một cốc nước ấm, mang lên lầu.
Tiêu Đạc gần như thức trắng đêm, tuy có mệt mỏi nhưng cơn đau dạ dày cứ đau nhói khiến anh ngủ không yên. Kiều Nhụy Kỳ đặt thuốc và nước lên tủ đầu giường, gọi nhẹ: “Tiêu Đạc?”
Tiêu Đạc khẽ chớp mi, cuối cùng cũng chịu mở mắt.
Kiều Nhụy Kỳ mỉm cười, ngồi xuống giường đỡ anh dậy: “Uống thuốc rồi ngủ tiếp nhé. Em bảo Khương Kha làm cháo sữa bò, chút nữa đói thì anh có cái ăn.”
“Ừ.” Tiêu Đạc nhận lấy thuốc từ tay cô, uống nhanh rồi nhăn mặt: “Đắng quá.”
“…” Kiều Nhụy Kỳ im lặng một lúc, đặt cốc nước sang bên, “Hôm ở biệt thự của ông Khâu, anh uống thuốc mà không cần nước, khi ấy cũng chẳng kêu đắng.”
“Lúc đó khác.” Tiêu Đạc dựa vào đầu giường, ngước lên nhìn cô, “Kêu đắng cũng chẳng ai dỗ.”
Kiều Nhụy Kỳ sững người, đưa tay nhéo má anh: “Thế bây giờ là cố tình làm nũng sao?”
Tiêu Đạc nắm lấy tay cô, giữ trong lòng bàn tay mình.
Anh dường như rất thích tay cô.
Kiều Nhụy Kỳ dùng đầu ngón tay cào nhẹ lòng bàn tay anh, ghé lại đặt một nụ hôn lên khóe môi anh: “Giờ không thấy đắng nữa chứ?”
Khóe môi Tiêu Đạc bất giác cong lên, anh siết tay cô chặt hơn, như không có ý định buông ra.
“Anh ngủ thêm chút đi, cháo vẫn có thể ninh từ từ, anh dậy là có thể ăn ngay.”
“Được.” Không biết do uống thuốc, hay nụ hôn của Kiều Nhụy Kỳ như thần dược, mà Tiêu Đạc cảm thấy dạ dày mình đã dễ chịu hơn nhiều.
Lần này, Tiêu Đạc nằm xuống là ngủ sâu một giấc.
Thời gian anh ngủ cũng không lâu. Sau khi Kiều Nhụy Kỳ ăn sáng, tưới hoa, và dắt Nguyên Soái đi dạo một vòng, Tiêu Đạc cũng vừa từ trên lầu bước xuống.
“Anh thấy đỡ hơn chút nào không?” Kiều Nhụy Kỳ tháo dây xích của Nguyên Soái rồi tiến lại gần anh.
Nguyên Soái dường như cũng nhận ra Tiêu Đạc không khỏe, liền xán lại, cọ cọ vào chân anh.
Tiêu Đạc cúi xuống xoa đầu Nguyên Soái, rồi nói với Kiều Nhụy Kỳ: “Đỡ rồi, giờ anh thấy hơi đói.”
“Cháo vẫn đang ủ nóng trong nồi, để em lấy cho anh.” Kiều Nhụy Kỳ vào bếp múc một bát cháo sữa bò cho anh, ra ngoài thì thấy Tiêu Đạc đang tựa người vào sofa, mắt nhắm lại nghỉ ngơi.
“Có cần đi khám không?” Kiều Nhụy Kỳ đặt bát cháo lên bàn trà rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Tiêu Đạc mở mắt, nhìn cô lắc đầu: “Không cần đâu, ngồi thế này thấy thoải mái hơn.”
“Vậy ăn chút gì trước nhé?”
Nhìn bát cháo trên bàn, nửa người Tiêu Đạc nằm dài trên sofa: “Anh không có sức cầm bát.”
Kiều Nhụy Kỳ: “…”
Bình thường anh nâng tạ chẳng chớp mắt, bây giờ lại không nhấc nổi cái bát nhỏ này.
Chẳng phải đây chính là “khi người đàn ông giả vờ yếu đuối” trong truyền thuyết sao?
Cô cầm bát lên, mỉm cười nhìn anh: “Vậy giờ phải làm sao đây? Em chỉ còn cách đút cho anh thôi?”
Tiêu Đạc yếu ớt gật đầu: “Làm phiền em rồi.”
Kiều Nhụy Kỳ: “…”
Cô thực sự muốn chụp lại dáng vẻ này của anh rồi đăng lên vòng bạn bè.
Vì cháo còn hơi nóng, cô múc một thìa, thổi nhẹ, rồi mới đưa tới miệng Tiêu Đạc: “Cẩn thận nóng đấy.”
Tiêu Đạc đáp lại một tiếng, há miệng nhận lấy thìa cháo cô đút.
Thực ra anh cũng không có cảm giác thèm ăn gì mấy, nhưng bát cháo được Kiều Nhụy Kỳ đút dường như có công hiệu đặc biệt, ăn xong một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa.
“Ngon không?” Cháo này buổi sáng Kiều Nhụy Kỳ cũng đã ăn, nếu không phải để dành phần cho Tiêu Đạc, cô đã ăn hết sạch, “Khương Kha nấu rất ngon đấy.”
Tiêu Đạc gật đầu: “Thật sự rất ngon, nhưng tay nghề của Khương Kha chỉ chiếm một nửa thôi.”
“Ồ? Vậy còn nửa kia là gì?”
Đôi mắt đen sâu của Tiêu Đạc nhìn cô chăm chú: “Dĩ nhiên nửa còn lại là em.”
Kiều Nhụy Kỳ tặc lưỡi, mỉm cười: Miệng anh quả thật ngọt ngào, đây chẳng phải là cách anh dụ cô đút cháo cho mình sao?
Bát cháo gần như đã cạn, ban đầu Kiều Nhụy Kỳ ngồi bên cạnh Tiêu Đạc để đút cháo cho anh, không biết từ lúc nào đã ngả vào lòng anh.
Khương Kha giả vờ như không thấy cảnh thân mật của đôi tình nhân, tập trung vào công việc của mình.
Điện thoại bàn trên bàn reo lên, Khương Kha đi tới và nhấc máy: “Xin chào, đây là studio của Kiều Nhụy Kỳ.”
“À, Tiểu Khương, tôi là Ngụy Chiêu đây.”
Giọng Ngụy Chiêu vang lên, khiến Khương Kha có chút ngạc nhiên: “Trợ lý Ngụy? Anh muốn gặp Tổng giám đốc Tiêu sao?”
Nhưng không đúng lắm, nếu muốn gặp Tổng giám đốc Tiêu, sao anh ấy lại gọi vào số của studio?
Ngụy Chiêu nói: “Không, tôi đang ở bên ngoài vườn thực vật, bảo vệ yêu cầu gọi điện xác nhận để cho tôi vào.”
Khương Kha còn ngạc nhiên hơn: “Anh đến thành phố H rồi à?”
“Đúng vậy, phiền cô nói với bảo vệ cho chúng tôi vào nhé.”
“Vâng vâng.” Khương Kha xác nhận với bảo vệ qua điện thoại rồi Ngụy Chiêu mới cúp máy.
“Chị Rich, Tổng giám đốc Tiêu, trợ lý Ngụy tới rồi.” Mặc dù không muốn phá rối đôi tình nhân, nhưng Khương Kha vẫn thông báo với họ.
Lông mày Tiêu Đạc hơi động, có vẻ như anh có chút ngạc nhiên: “Ngụy Chiêu đến rồi?”
“Vâng, đã ở cổng.”
Tiêu Đạc không nói gì. Ngụy Chiêu chưa từng nói với anh là hôm nay sẽ đến, sao lại đột ngột đến studio? Kiều Nhụy Kỳ nhìn thấy anh nhíu mày, liền đút thìa cháo cuối cùng đến miệng anh: “Ăn xong bát cháo đã nhé.”
“Được.” Tiêu Đạc há miệng, ăn thìa cháo cô đút.
Xe của Ngụy Chiêu nhanh chóng dừng trước cửa studio, Khương Kha đã chờ sẵn ở đó, thấy xe dừng lại liền tiến lên chào đón.
Vừa nãy Ngụy Chiêu đã nói “chúng tôi” qua điện thoại, Khương Kha tưởng anh đi cùng trọ lý Lý, nhưng người bước xuống xe lại là một phụ nữ mặc bộ đồ công sở cao cấp.
Khương Kha chưa từng gặp người đó, không rõ thân phận, nhưng thấy Ngụy Chiêu còn mở cửa xe bà ấy, chắc chắn địa vị của bà ấy không hề thấp.
Không dám hỏi nhiều, Khương Kha nhận ra ánh mắt của Ngụy Chiêu ám chỉ rằng cô nên vào thông báo cho Tiêu Đạc và Kiều Nhụy Kỳ.
Khương Kha hiểu ý, định đi trước vào, thì người phụ nữ kia lên tiếng: “Cô ở ngoài chờ đi.”
“…” Khương Kha nhìn sang Ngụy Chiêu, thấy anh mặt không mấy vui nhưng vẫn gật đầu với cô.
Khương Kha đành đứng ngoài vườn, không tiếp tục theo vào. Người phụ nữ xa lạ này chắc không phải là một cổ đông của công ty chứ?
Trong phòng, bát cháo trong tay Kiều Nhụy Kỳ cuối cùng cũng được ăn sạch.
Nhưng trên mặt Tiêu Đạc không được sạch sẽ lắm, đầu mũi anh vô tình dính một chút cháo.
Kiều Nhụy Kỳ nhìn thấy dáng vẻ của anh mà bật cười, nhưng cố ý không nhắc nhở.
Tiêu Đạc để ý thấy, kéo cô vào lòng hơn: “Em đang cười thầm cái gì đấy?”
“Không có gì.” Kiều Nhụy Kỳ cố nhịn cười, lắc đầu, quyết không nói cho anh biết.
Tiêu Đạc khẽ nhướn mày, chạm nhẹ vào chỗ cô nhột: “Những chỗ nhạy cảm của em, anh biết rõ từng điểm.”
Kiều Nhụy Kỳ rất nhột, chỉ cần Tiêu Đạc động tay là cô chịu không nổi, đầu hàng ngay: “Em sai rồi, haha đừng chạm vào đó.”
Ngụy Chiêu vừa bước vào cửa: “…”
Giữa ban ngày ban mặt, Tổng giám đốc đang chơi gì vậy!!!
“Ồ, xem ra con ở đây vui vẻ lắm, khó trách con chẳng muốn về nhà.”
Giọng phụ nữ bất ngờ vang lên khiến Tiêu Đạc khựng lại. Anh buông Kiều Nhụy Kỳ ra, ngước mắt nhìn lên.
Là mẹ anh.