• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến đây, Mộ Tử Duyệt nhìn qua sa trướng của Thụy vương phủ, vừa vặn thấy Hạ Diệc Hiên cũng đang đi về phía nàng. Nàng vừa định gật đầu chào đã thấy hắn lướt qua nàng, đi đến cạnh Hạ Vân Khâm.

Không biết trong sa trướng hai người nói gì, một lát sau, Hạ Vân Khâm thấp giọng kêu: "Tử Duyệt, ngươi vào đây."

Mộ Tử Duyệt đoán có lẽ Hạ Diệc Hiên đã bẩm báo chuyện bị tập kích hôm qua, quả nhiên, nàng vừa vào đã thấy Hạ Vân Khâm xót xa nói: "Ngươi bị thương sao không nói với trẫm? Nếu hoàng huynh không cho trẫm biết, ngươi tính ở bên ngoài đứng suốt một ngày à?"

"Thần phụ thánh ân, xác thực nên bị phạt, đừng nói đứng một ngày, cho dù là bệ hạ đánh thần mấy trượng cũng là trừng phạt đúng tội." Mộ Tử Duyệt mỉm cười nói, "Diệc Hiên huynh, ngươi nhiều chuyện."

Hạ Diệc Hiên hừ một tiếng nói: "Mất nhiều tâm tư như vậy để chuẩn bị thưởng xuân yến, tất nhiên ta muốn quân thần thoải mái vui vẻ, mọi người đều phụng phịu còn có cái gì vui?"

"Được rồi được rồi, mọi người đừng nói nữa," Hạ Vân Khâm có chút khổ sở, "Là trẫm chuyện bé xé ra to, thôi quên đi. Tử Duyệt bồi trẫm ăn nhiều bữa tối như vậy, thiếu đêm qua cũng không có gì. Chỉ là mấy ngày nay Tử Duyệt quá bận rộn, không có thời gian tiến cung bồi trẫm, trẫm vốn tưởng rằng đêm qua có thể cùng ngươi thoải mái tâm tình, ngủ chung..."

"Thần đêm qua cùng Thẩm đại nhân tán gẫu rất tận hứng nên lỡ quên, lần tới bệ hạ trực tiếp sai Tiểu Khánh Tử đến triệu thần là được."

"Nói vậy là Tử Duyệt ngươi không để trẫm ở trong lòng, nếu không thì thời thời khắc khắc đều nhớ đến lời mời của trẫm, làm sao quên được?" Hạ Vân Khâm có chút buồn bực.

Mộ Tử Duyệt đành phải dỗ nói: "Thần về sau vạn vạn không dám, nhất định mỗi ngày đều nhớ đến bệ hạ, không dám lại quên."

Hạ Vân Khâm sắc mặt rốt cuộc cũng tốt lên chút đỉnh, bảo Tiểu Khánh Tử đem thêm một chiếc ghế đến bên cạnh hắn.

Mộ Tử Duyệt hưng trí bừng bừng nói: "Bệ hạ chờ một chút, thơ thưởng xuân thần còn chưa làm, chờ thần làm xong, thỉnh bệ hạ đến bình luận vài câu."

Hạ Vân Khâm gật đầu cho phép, Mộ Tử Duyệt liền vội ra ngoài, Hạ Diệc Hiên theo sát phía sau, hừ một tiếng, trào phúng nói: "Tử Duyệt, hôm nay ta mới biết, thì ra ngươi là loại người đa tình, ngay cả bệ hạ cũng dám ném đi phong lưu khoái hoạt, bội phục bội phục. Chỉ là người trong lòng ngươi có vẻ cũng không phải là thiện lương gì, cẩn thận kẻo lật thuyền trong mương."

Mộ Tử Duyệt làm như không có gì, tươi cười đáp: "Diệc Hiên huynh còn chưa đi? Bộ không thấy các giai nhân đang kiễng chân ngóng chờ, mong được thấy Thụy vương kinh tài tuyệt diễm."

"Trong đầu ngươi tối ngày cũng chỉ có những thứ phong hoa tuyết nguyệt đó!" Hạ Diệc Hiên hậm hực.

"Diệc Hiên huynh đang xem thường ta phải không? Lát nữa đừng kinh ngạc đến rơi tròng mắt ra nhé." Mộ Tử Duyệt nghiêm mặt nói, "Bổn vương cũng sẽ trổ tài cho ngươi thấy."

"Ngươi lại tính làm gì?" Hạ Diệc Hiên nghi hoặc hỏi.

Mộ Tử Duyệt thần bí cười cười, vẻ mặt tự đắc đi vào sa trướng của mình.

Một lát sau, thơ tranh được bày ra xếp thành một hàng, mặc hương tỏa ra từng trận, rất có ý cảnh.

Hạ Vân Khâm cùng hai vị thái phi thong thả bước đến, mọi người dự tiệc cũng đến gần. Cho dù không được Thụy vương nhìn trúng, tại thưởng xuân yến được lộ diện trước mặt hoàng đế cũng tốt.

"Bệ hạ, bức này không tệ, trên lá cây óng ánh giọt nước, đem ý nhị của cơn mưa xuân vẽ ra hết." Lệ thái phi chỉ vào một bức tranh, khen không dứt miệng.

"Xuân sơn mới sau cơn mưa, quỳnh lộ lục thượng lưu. Hay, rất nổi bật, đúng là huệ chất lan tâm," Thụy thái phi cũng rất vừa lòng, "Đây là cô nương nhà ai?"

Một thị nữ đi lên thì thầm vài câu, Thụy thái phi liền nhìn qua sa trướng của Lỗ Tề Thắng.

"Quả nhiên là hổ phụ vô khuyển nữ." Hạ Vân Khâm cũng liên tục gật đầu, "Xem này, câu thơ này cũng hay không kém. Xuân phong liễu thượng diêu mới lục, mục đồng mạch đầu thổi sáo ngọc. Xem chữ viết này, hẳn là của Dao nhi."

An Ninh công chúa đứng ở phía sau che miệng bật cười, nhỏ giọng nói: "Hoàng huynh, xem ra Dao nhi đối với Nghiễm An vương... vẫn chưa từ bỏ ý định."

"Nói bậy bạ gì đó, ngươi đừng góp thêm phiền, không lại làm cha mẹ người ta sầu trắng đầu." Lệ thái phi trừng mắt nhìn nàng.

Mọi người vừa đi vừa thưởng tranh, chỉ chốc lát sau đã đi tới phần dự thi của nam, phong cách thơ họa nhất thời biến đổi, ý thơ mang theo vài phần hào khí.

Hạ Vân Khâm dừng trước một bức họa, quan sát một lát, mới tán thưởng nói: "Vân hà rời núi ánh rạng đông sơ, khô thụ sườn bạn vạn mộc xuân. Ý cảnh sâu xa, thơ hay, thơ hay! Đây nhất định là tác phẩm xuất sắc của Thẩm ái khanh."

Thụy thái phi cũng miễn cưỡng tán thưởng một câu: "Thẩm đại nhân là nho lâm thế gia, tài học hơn người, tất nhiên là không thể kém."

Lệ thái phi cười nói: "Bệ hạ tới nhìn bức này đi? Thật sự là khí thế hơn người, rất có khí chất của một đại tướng quân."

Mọi người nhìn qua. Trên sa mạc mênh mông vô cùng tận phất phơ mấy bụi cỏ đón gió, vài tướng sĩ đang nằm, mặc dù mỏi mệt nhưng trong mắt mang theo vô hạn khát khao, xa xa có thể thấy ngọn cờ đang tung bay. "Duy thừa nhất chi xuân, đổi lấy tinh kỳ triển." Hai câu thơ tuy đơn giản nhưng hừng hực khí thế, nét chữ cứng cáp, làm người ta tán thưởng.

Thụy thái phi cố gắng che giấu ý cười nơi khóe miệng, rụt rè nói: "Tỷ tỷ quá khen, Hiên nhi thường ngày chỉ thích múa thương lộng kiếm, ta không nghĩ nó sẽ làm thơ."

"Văn võ song toàn, muội muội khéo sinh dưỡng một người con ưu tú." Lệ thái phi cười nói.

Bỗng nhiên, mọi người dừng trước một bức họa, đi tới đi lui nhìn chằm chằm hai lần, Hạ Vân Khâm thật sự buồn cười không chịu nổi, ha ha phá lên cười: "Cái này... Ai vậy... Trẫm muốn thưởng hắn!"

Chỉ thấy giữa giấy tuyên thành vẽ một nam tử, chỉ với vài vài nét bút ít ỏi đã phác thảo sống động vẻ lạnh lùng ngạo nghễ của hắn, vừa thấy liền biết người này chính là Thụy vương Hạ Diệc Hiên; vây quanh hắn là bốn năm nử tử đang oanh oanh yến yến, nữ tử như ẩn như hiện, có thanh lệ, có xinh đẹp, có đoan trang...

Minh tiền hạ chưa đến, diệc có xuân báo lại,

Hiên Viên kiếm vừa ra, người nào cùng tranh phong!

Dưới là một hàng chữ nhỏ: Thụy vương xuân tâm nảy mầm, mỹ nhân như mây.

Bức họa này tuy rằng không có kết cấu, không có ý cảnh, chữ viết không tiêu sái, câu cũng không tính là lưu loát, nhưng vừa có thể dùng kiểu thơ năm chữ đem tên của Hạ Diệc Hiên khảm nhập vô trong đó, vừa đem bối cảnh của thưởng xuân yến vẽ bật ra.

Lệ thái phi cũng nhìn đi nhìn lại bức họa, phấn khởi nói: "Đáng thưởng, đáng thưởng, muội muội, xem ra tâm nguyện của muội có thể thành."

Thụy thái phi mừng thầm, rốt cuộc cũng nhịn không được nụ cười nơi khóe miệng: "Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ bệ hạ."

Mọi người ở các sa trướng gần đó nghe vậy cũng nhướng mình lên xem, xem xong đều cười ha ha, ngay cả Phương Vu Chính xưa nay nghiêm túc cũng nhịn không được nở nụ cười.

Hạ Diệc Hiên hậm hực tức giận từ trong sa trướng đi ra, hắn vẫn luôn lưu ý Mộ Tử Duyệt, sợ nàng như con thiêu thân đến trêu đùa hắn, lại không thể ngờ người này vô sỉ như vậy, cư nhiên vụng trộm vẽ ra một bức họa như vậy!

Không nói hai lời, hắn túm lấy góc trên bức họa giật xuống, trong tích tắc, những người đang đứng ở đó bị hắn dọa sợ tới mức ngây người.

Mộ Tử Duyệt nãy giờ trốn trong sa trướng cũng đi ra: "Ôi chao, Diệc Hiên huynh bị làm sao vậy? Thơ hay tranh đẹp tất nhiên phải để mọi người cùng thưởng thức, một mình ngươi độc chiếm làm gì?"

"Mộ Tử Duyệt, ngươi suốt ngày trong đầu chỉ có phong hoa tuyết nguyệt, thật sự là thẹn với tiên đế phong cho ngươi danh hiệu Nghiễm An vương!" Hạ Diệc Hiên cả giận nói.

"Diệc Hiên huynh nói vậy không đúng, ngươi không thấy khi Thụy thái phi nhìn bức họa mừng rỡ đến miệng không khép lại được sao? Tâm nguyện của từ mẫu, ngươi phận làm con sao có thể làm như không thấy? Huống chi, đây không chỉ là tâm nguyện của Thụy thái phi, mà còn là tâm nguyện của bệ hạ." Mộ Tử Duyệt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

"Hoàng huynh không cần tức giận, Tử Duyệt cũng là vì tốt cho huynh. Như vầy đi, nếu huynh không thích, trẫm liền thu hồi." Hạ Vân Khâm khuyên nhủ.

Hạ Diệc Hiên kiên quyết lắc đầu: "Không cần, đây là bức họa của ta, ta muốn chính mình thu lại." Nói xong cũng không quay đầu lại, đi thẳng về sa trướng của mình.

Sắc mặt Thụy thái phi thoáng chốc thay đổi, cuống quít xin lỗi: "Bệ hạ thứ tội, Diệc Hiên tính tình nóng nảy, ta bảo nó thỉnh tội với người."

Hạ Vân Khâm lắc đầu, khoan dung nói: "Lần đầu tiên trẫm thấy hoàng huynh tức giận như vậy, thật là khó gặp. Không sao, mọi người tiếp tục xem tranh, trẫm ở đây một lát."

Thụy thái phi cùng Lệ thái phi đi rồi, Mộ Tử Duyệt bám theo Hạ Vân Khâm, châm ngòi thổi gió: "Bệ hạ, Thụy vương này cũng quá kỳ cục, trước mặt người lại xé tranh bỏ đi, quả thực là trong mắt không có quân vương."

"Một bức họa mà thôi, Tử Duyệt không cần chuyện bé xé ra to." Hạ Vân Khâm lơ đễnh.

"Đê dài ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến, hôm nay hắn vì một bức họa trở mặt với người, ngày nào đó sẽ vì bệ hạ không cho phép chuyện khác mà làm ra việc đại nghịch bất đạo. Bệ hạ thân là ngôi cửu ngũ, cần bóp chết mầm móng tai họa từ trong trứng nước, thần không có khả năng vĩnh viễn theo hầu bên cạnh bệ hạ, bệ hạ hãy nhớ!" Mộ Tử Duyệt thấp giọng nói.

Hạ Vân Khâm rùng mình. Đây cũng là lời hôm qua Lỗ Tề Thắng đã nói với hắn trong lúc hắn giận dữ. Hắn yên lặng nhìn Mộ Tử Duyệt, liếc mắt một cái, lại nhìn bóng dáng Hạ Diệc Hiên ở xa xa, không nói.

Mộ Tử Duyệt rất vừa lòng với kết quả này, lại cùng hắn hàn huyên vài câu, sau đó trở về lều trướng của mình. Vừa mới vào trong, nàng đã thấy Thẩm Nhược Thần ngồi chờ.

Mộ Tử Duyệt nhất thời không biết nên đối mặt người này như thế nào. Sự việc tối qua bày ra rõ ràng, mười phần là có liên quan đến người này. Nhưng một trích tiên khiêm tốn nhã nhặn như vậy, làm sao có thể làm ra loại chuyện âm hiểm giả dối như vậy? Huống chi, nàng đối với Thẩm Nhược Thần hết sức chân thành, từ đầu tới cuối cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với hắn, càng không có ý hại hắn, hai người tương giao cũng không phải ngày mộ ngày hai, không lý gì hắn lại mang ác ý với nàng như vậy!

Cho dù một người là thanh quan, một người là quyền thần, chính kiến không hợp, nhưng trong kỳ thi mùa xuân, nàng cũng chẳng qua là hợp thời thế kéo chân Lỗ Tề Thắng, đối với triều chính có nhiều lợi ích, Thẩm Nhược Thần đâu lý gì mà bất mãn với nàng. Chẳng lẽ sự việc đêm qua chỉ là trùng hợp mà thôi?

Việc này cứ xoay tới xoay lui trong đầu nàng, thật là đau đầu.

"Tử Duyệt, tay ngươi sao rồi?" Thẩm Nhược Thần thân thiết hỏi.

Mộ Tử Duyệt không muốn làm hỏng cảnh tượng hoà thuận vui vẻ hiện giờ, cười nói: "Vết thương nhỏ này có là gì? Nhớ ngày đó còn ở trong quân Chinh Tây, ta bị tên bắn thủng vai, còn có thể huy đao lấy đầu kẻ địch."

Thẩm Nhược Thần thán phục: "Thật muốn nhìn thấy bộ dáng của ngươi khi chinh chiến sa trường. Ngươi thoạt nhìn gầy yếu như vậy mà có thể thống lĩnh ba quân, đúng là làm người ta sợ hãi."

"Ta mà gầy yếu?" Mộ Tử Duyệt thiếu chút nữa đập bàn, "Nhược Thần ngươi có bị hoa mắt không?"

Thẩm Nhược Thần đứng lên bên cạnh nàng: "Ngươi so với ta còn thấp hơn nửa cái đầu? Khung xương cũng nhỏ nhắn tinh tế, nếu là mặc trang phục nữ..."

Nói đến một nửa, hắn bỗng nhiên khựng lại: lần đầu tiên cách Mộ Tử Duyệt gần như vậy, hơi thở hai người quanh quẩn lẫn nhau, làn da tinh tế màu mật ong giống như mỹ ngọc, lông mi cong vút, ánh mắt sáng rực trong trẻo, làm cho người ta không tự chủ được mà nhịp tim gia tốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK