Hắn trời sinh tính kiên nhẫn, lại thêm chấp niệm sâu nặng, không chịu bỏ cuộc. Hôm qua là ngày giỗ Mộ Tử An, Mộ Tử Duyệt những năm gần đây, ngoại trừ tiết thanh minh, vào thời gian này đều sẽ đến Mộc Tề Sơn bái tế, bất chấp mưa gió. Hạ Diệc Hiên đã sớm ẩn núp ở khu mộ của Mộ gia, chờ đợi hai ngày hai đêm không chợp mắt.
Thế nhưng, lòng tràn đầy chờ đợi, đổi lấy vẫn là nỗi đau như đao cắt vào tim, làm lòng người tan nát.
Tiếng ca của Hạ Diệc Hiên cao vút mà thê lương, quanh quẩn ở trong phòng. Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên nhìn hắn, cũng không dám chen ngang. Hai tiểu nhị quay mặt nhìn nhau, rất muốn cắn răng tiến lên nhắc nhở một câu: khách quan, nơi này là tửu quán, không phải ca quán!
"Xoảng" một tiếng, sau hậu viện dường như có cái gì bị đánh nát, tiểu nhị rốt cuộc không còn tâm tình quản Hạ Diệc Hiên ca hát, xoay cái bụng béo phệ đi vào hậu viện.
Hạ Diệc Hiên càng hát càng cao hứng, từ trong ngực áo lấy ra một cây sáo ngọc toàn thân xanh biếc, chính là cây sáo Mộ Tử Duyệt đã nhìn trúng ở Huệ Châu. Lúc đó hắn ghen tị Mộ Tử Duyệt trong mắt chỉ có Thẩm Nhược Thần, ngay khi sáng sớm rời Từ phủ liền đi ép mua cây sáo này.
Chỉ là, giờ đây nhìn cây sáo này, hắn mới giật mình nhận ra: cho dù hắn muốn ghen tị, cũng không còn người có thể khiến hắn ghen tị nữa.
Tiếng sáo du dương vang lên, âm điệu nguyên bản là vui vẻ, thế nhưng từ trong miệng Hạ Diệc Hiên lại trở thành thê lương ly biệt.
"Đây... Đây không phải là khúc 《Tận Trời Điều》 sao?" Điền tú tài ở một bên nghe, có chút hồ đồ, "Huynh đài đây là có chuyện gì thương tâm? Đến nỗi biến một thủ khúc hay như vậy thành hỏng mất."
Hạ Diệc Hiên làm như không nghe thấy. Hắn sao không biết khúc này phần nửa trước có giai điệu vui đến thế nào? Hắn sao không muốn thổi ra giai điệu vui vẻ đó? Khúc này hắn đã thổi bốn năm, mỗi âm mỗi nốt đều nhuần nhuyễn như thấm vào tim. Chỉ là... hắn làm sao còn có thể thổi ra giai điệu vui vẻ đó nữa? Chỉ sợ... chỉ sợ cả đời này cũng không thể!
Gương mặt Mộ Tử Duyệt quẩn quanh trong tâm trí hắn, cõi lòng hắn thê lương, khúc không thành điệu, cuối cùng, mặc cho sáo kia kề bên miệng cũng không buồn thổi nữa.
Hắn hạ sáo ngọc xuống, nắm trong tay, cúi đầu thở dốc, hai tay vận chút lực, sáo ngọc "Xoạt" một tiếng bị chẻ làm hai đoạn!
Hậu viện truyền đến một tiếng thét kinh hãi, tiểu nhị hoảng hốt xông ra hậu viện. Điền tú tài có chút sốt ruột, da mặt dày đến quầy hỏi thăm: "Không có việc gì chứ? Cô nương không sao chứ? Chu đại phu trong trấn là bạn thân của ta, không bằng ta mời hắn qua đây?"
Hồi lâu sau, tiểu nhị mới từ hậu viện đi ra, không buồn liếc nhìn Điền tú tài, chỉ hướng đến mọi người trong phòng nói: "Mọi người dùng bữa thế nào? Tiểu quán đã đến giờ đóng cửa, mọi người xin ngày mai lại đến vậy!"
Vừa dứt lời, mành cửa lại rung lên, một người đi vào tửu quán. Người này áo trắng hơn tuyết, dáng người tao nhã tuyển tú, đôi mắt trong trẻo ôn nhuận phảng phất bầu trời xanh thẳm, duy nhất đáng tiếc là thần sắc có bệnh, làm dung nhan trích tiên pha thêm vài phần khói lửa nhân gian.
"Thì ra là ngươi... Tử Duyệt vẫn luôn tìm người thổi sáo... Thế mà lại là ngươi..." Tiếng nói của hắn trầm thấp, mang theo vài phần bi thương.
Hạ Diệc Hiên chậm rãi đặt đoạn sáo gãy trong tay lên bàn, lưu luyến ve vuốt, hờ hững nói: "Từ nay về sau không còn người thổi sáo dưới Mộc Tề Sơn nữa."
Người nọ ngây người như tượng gỗ một lúc, bỗng kịch liệt ho khan, hơi thở dồn dập, cứ như ngay sau đó sẽ tắt thở.
Mọi người trong phòng đều nhìn hắn với vẻ đáng tiếc: không ngờ một vị công tử như trích tiên vậy mà mắc bệnh lao! Thật đáng tiếc!
Một tùy tùng từ phía sau hắn lập tức đi lên, nhanh chóng lấy ra một lọ thuốc, người nọ vội vàng bắt lấy uống một ngụm rồi cầm khăn tay che miệng, tiếng ho khan mới dần dịu bớt.
Tùy tùng nọ vừa nhẹ nhàng vuốt lưng hắn vừa thấp giọng trách: "Đại nhân, bệnh của người ngại nhất là bị cảm lạnh. Trong núi đầu xuân vẫn còn se lạnh, người lại một mực đòi đến làm gì?"
Người nọ cười khổ một tiếng, đi tới cạnh Hạ Diệc Hiên: "Có tin tức gì không?"
Hạ Diệc Hiên chau mày, hiển nhiên không muốn cùng hắn nhiều lời.
Người nọ lập tức khẩn trương, khuôn mặt ho đến trắng bệch hơi ửng hồng, nín thở nhìn hắn nói: "Có manh mối gì không? Ngươi vì sao không cho chúng ta cùng đi? Nhiều người thì nhiều chủ ý."
Hạ Diệc Hiên giễu cợt nhìn hắn: "Thẩm đại nhân, nói thẳng ra, Tử Duyệt nếu thấy ngươi, chỉ sợ sẽ chạy trốn còn nhanh hơn thỏ."
Người nọ đúng là đương triều lại bộ thượng thư Thẩm Nhược Thần. Sau sự kiện Phược Hổ Lao, hắn cầm khối binh phù đứng ở trong cung suốt một đêm, ngày thứ hai liền nhiễm phong hàn, ho ra máu nằm liệt giường hơn một tháng, bệnh tình cực kỳ hung hiểm. Đến khi bệnh vừa đỡ một chút, hắn liền không để ý mọi lời ngăn cản, dứt khoát từ quan.
Lúc đó trong triều hỗn loạn, Dư Thái Sư tuổi cao sức yếu, lại nhiều năm không để ý triều chính, gắng gượng nửa tháng thì sức cùng lực kiệt; hai người con trai của lão thì không đủ năng lực để lĩnh dẫn quần thần; Phương Vu Chính dù sao tư lịch còn thấp, chỉ có thể nắm giữ Ngự Sử Đài cùng một vài quan viên trẻ tuổi; biên cương Tây Bắc bắt đầu có dị động, hai quân Chinh Tây, Định Bắc thấp thỏm, các tướng quân mấy lần phái người phi ngựa thượng tấu, không hẹn mà cùng yêu cầu Nghiễm An vương tuần quân ổn định quân tâm; loạn Bình Lỗ vừa mới bắt đầu dẹp yên, còn rất nhiều chuyện phải làm, nếu ngay lúc này triều chính hỗn loạn sẽ là cơ hội tốt để Tề vương cháy nhà hôi của...
Hạ Vân Khâm, dưới sự thúc giục của quần thần, cuối cùng cũng lâm triều, chỉ là từ đó tính tình hắn đại biến, mỗi ngày đều nhìn xuống quần thần như nhìn thâm cừu đại hận, động một chút là phạt nghiêm hình. Hắn hận không thể đem tất cả thủ vệ cùng đại thần có liên quan đến cái chết của Tử Duyệt ra xử tử, càng hận không thể xử tử chính hắn là kẻ đầu sỏ gây nên sự việc, nhưng vì huyết thư của Tử Duyệt để lại mà phải đem tràn ngập hối hận cùng tức giận đèn nén dưới đáy lòng.
Mắt thấy triều đình Đại Hạ như ngôi nhà sụp mất một góc, người đẩy liền ngã, Hạ Diệc Hiên rơi vào đường cùng, đành phải đêm khuya đến Thẩm phủ, cùng Thẩm Nhược Thần nói chuyện suốt một đêm, cuối cùng có thể thuyết phục Thẩm Nhược Thần nhận trọng trách lại bộ thượng thư, lĩnh dẫn quần thần; sau đó, hắn giận đùng đùng xông vào hậu cung, đem bức huyết thư Mộ Tử Duyệt để lại ném vào mặt Hạ Vân Khâm, trách mắng hắn một trận.
Sau một ngày một đêm kinh tâm động phách đó, họ lại bắt tay vào chấn hưng triều chính, tất cả vì hoàn thành tâm nguyện trong di thư Mộ Tử Duyệt để lại: nguyện Đại Hạ ta, dân giàu nước mạnh.
Hôm qua là ngày giỗ bào muội Mộ tử Duyệt. Phương Vu Chính, Hạ Vân Khâm, Thẩm Nhược Thần đều biết thói quen này của nàng. Hơn nửa năm qua, bọn họ đều bị nỗi ân hận và niệm tưởng dày vò. Tuy rằng biết rõ Mộ Tử Duyệt khó có một tia hy vọng trốn thoát trong tình huống lúc đó, nhưng họ vẫn mong mỏi kỳ tích xuất hiện, ngóng trông Hạ Diệc Hiên có thể mang tin tốt trở về.
Thẩm Nhược Thần ngã ngồi trên ghế, sau một lúc lâu mới cười thảm một tiếng: "Thì ra ý trời đã định, ngay cả cơ hội chuộc tội cũng không chịu cho ta."
Hạ Diệc Hiên nhắm mắt, khi mở mắt ra, buồn bã trong đôi mắt đã bị thay bằng sự kiên định. Hắn hít sâu, lắc đầu nói: "Sẽ không, hắn sẽ không chết, hắn không phải người sẽ ngồi chờ chết, có rất nhiều sơ hở, chính là ta còn chưa tìm được điểm mấu chốt để xâu chuỗi mọi việc lại mà thôi."
"Kỳ thật, muốn biết hắn có thật sự... chết hay không... có một biện pháp." Ánh mắt Thẩm Nhược Thần đờ đẫn.
"Biện pháp gì?" Hạ Diệc Hiên trầm giọng hỏi.
Thẩm Nhược Thần trầm mặc một lát, lắc lắc đầu: "Trở về kinh thành rồi nói. Ngươi không thích hợp làm chuyện này. Loại chuyện này, ta làm là được rồi, để hắn ở dưới cửu tuyền hận ta tận xương đi."
Gã tiểu nhị đứng một bên càng lúc càng mất kiên nhẫn, mắt thấy thực khách đều đã về gần hết, hắn vung khăn trong tay ra, bước đến bàn bọn họ, cười hì hì nói: "Khách quan, ngại qua, trong nhà có sự, ngày mai thỉnh lại đến."
"Mới vừa qua giữa trưa, đóng cửa gì chứ?" Hạ Đao lạnh lùng chất vấn.
"Quy củ quán này, vừa qua giữa trưa liền đóng cửa, thiên vương lão tử đến đây cũng vậy thôi." Tiểu nhị vô lại cười cười.
Điền tú tài còn chưa đi, thấy vậy vội tiến lên hoà giải: "Các vị từ vùng khác đến nên không biết, tiệm rượu Mộc Phong vốn là như vậy. Đúng rồi, vị gia này, ngài thấy rượu thế nào? Dễ uống không?"
Hạ Diệc Hiên nhíu mày, chép chép miệng. Vừa rồi vừa phẫn nộ vừa đau lòng, hắn căn bản không có tâm tình phẩm rượu, bây giờ bị hỏi như vậy mới bắt đầu cảm thấy dư hương rượu kia đọng lại trong cổ, chỉ là... chỉ là vị này sao quen thuộc...
Hắn bỗng nhiên đứng bật dậy, trong cơn kích động vô tình đẩy ngã bàn ghế, chỉ vài bước đã đến trước mặt tiểu nhị, chộp lấy hai tay hắn. Tiểu nhị cả kinh, vội lùi về phía sau.
Hạ Diệc Hiên có chút bất ngờ, tay trái biến chiêu bắt lấy mạch môn của hắn, tay phải liền chụp lên ngực hắn.
Tiểu nhị lập tức nghiêng người, kịp thời né đi tay phải của Hạ Diệc Hiên, mạch môn bị chế trụ cũng khéo léo trượt ra khỏi tay hắn.
Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ mấy chiêu. Tiểu nhị kia hiển nhiên không phải đối thủ của Hạ Diệc Hiên, vội vàng hét lớn: "Ngươi ỷ mình là vương gia, ỷ thế hiếp người! Chúng ta buôn bán lương thiện, phạm tội gì!"
Hạ Diệc Hiên ngừng tay, vung tay lên, Hạ Đao hiểu ý, lập tức ra ngoài phân phó thân binh bao vây toàn bộ tiệm rượu Mộc Phong.
"Rượu này là từ đâu tới đây? Ngươi là ai? Vì sao một thân võ nghệ lại ở trong này làm tiểu nhị?" Đôi mắt Hạ Diệc Hiên gắt gao nhìn chằm chằm tiểu nhị, hưng phấn khác thường.
"Rượu này làm sao? Không trộm không cướp, chúng ta tự mình ủ, phạm điều vương pháp nào?" Tiểu nhị căm giận nói.
"Hương vị rượu này... rất giống rượu Thấm Nguyên Các... là Tử Duyệt thích nhất..." Hạ Diệc Hiên thì thào nói, lòng đột nhiên chấn động, "Gọi lão bản các ngươi ra đây, cả người ủ rượu nữa!"
"Dựa vào cái gì? Ngươi tính làm gì? Ngươi muốn chúng ta ra thì chúng ta liền ra sao! Chẳng lẽ ngươi muốn giết người liền giết người à!" Tiểu nhị tức giận, mắt thấy những người này cũng không dễ đối phó, lòng hắn có chút bồn chồn.
Điền tú tài ở một bên phát hoảng, há miệng run rẩy tiến lên khuyên can: "Vị gia này, bọn họ quả thực đều là người an phận làm ăn, bà chủ quán cũng tốt lắm, chỉ là tính tình hơi quái..."
Ánh mắt Thẩm Nhược Thần sáng lên: "Quái thế nào?"
"Chính là... chính là nàng thích... thích người khác khen rượu của nàng uống ngon." Điền tú tài ấp a ấp úng nói.
Tay Hạ Diệc Hiên run lên, yết hầu khô khốc, cơ hồ nói không ra lời, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm mành che phía sau quầy.
Một lát sau, mành che được vén lên, một bàn tay mảnh khảnh đưa ra, sắc nâu đen của mành càng làm nổi bật bàn tay trắng bệch, một người mặc áo vải bố màu xanh chậm rãi từ sau mành đi ra.