Hạ Diệc Hiên không lay chuyển được nàng, đành phải tùy tiện hái một ít lá cây làm nón. Ngựa cũng chỉ có một con, Mộ Tử Duyệt không còn cách nào khác đành phải cùng Hạ Diệc Hiên cưỡi chung một ngựa.
Hạ Diệc Hiên một tay nắm dây cương, một tay tự nhiên đặt ngang hông Mộ Tử Duyệt. Nàng ngưng thần nín thở, thời thời khắc khắc trong tư thế sẵn sàng, nếu cái tay đó hạnh kiểm xấu, nàng sẽ khiến cho chủ nhân của nó nếm thử lợi hại.
Đáng tiếc Hạ Diệc Hiên không cho nàng cơ hội đó. Hai người bình an vô sự một đường mà đi, trong mưa lại không nhìn rõ phương hướng, chỉ có thể ngẫu nhiên chọn một hướng rồi để ngựa phi nước đại đi thẳng, ước chừng qua gần nửa canh giờ sau thì thấy phía trước có một quán trọ nhỏ.
Lúc này đã gần giờ Dậu, sắc trời dần tối. Quán trọ này cơ hồ rỗng tuếch, trong hành lang chỉ có một hai người đang dùng bữa, cực kỳ vắng lặng.
Tiểu nhị thấy Mộ Tử Duyệt ra tay rộng rãi, vừa mở miệng đã gọi hai gian phòng thượng hạng, lập tức nhiệt tình tiếp đón, biết gì nói đó, không giấu giếm điều gì.
"Đem đến ba bộ quần áo sạch, đun hai thùng nước ấm, chuẩn bị một bàn thức ăn và rượu." Mộ Tử Duyệt phân phó.
Hạ Diệc Hiên như có chút suy nghĩ nhìn nàng, sau đó đi thẳng về phòng mình. Chỉ chốc lát sau, quần áo và nước ấm được đem lên, Mộ Tử Duyệt thong thả tắm rửa. Làm nàng đau đầu nhất chính là dây buộc ngực. Sau khi thay ra, nàng vo dây thành một cục, tìm nơi kín đáo giấu đi, sau đó tìm cơ hội thiêu hủy.
Quần áo một bộ thay, một bộ khác nàng xé ra rồi vội vội vàng vàng khâu lại làm bộ buộc ngực tạm thời. Xem trước ngó sau một hồi, Mộ Tử Duyệt cảm thấy không có gì sơ hở, liền nghe được tiểu nhị ở ngoài kêu to: "Công tử, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong! Ngài dùng đi cho nóng."
Hạ Diệc Hiên đã thu xếp xong, lúc này cũng bước ra. Tuy chỉ là một bộ y phục thường dân, nhưng khi mặc trên người hắn vẫn toát ra một cỗ sát khí lạnh lẽo dọa người.
Tiểu nhị cũng nhìn ra người này không dễ hầu hạ nên chỉ vây quanh Mộ Tử Duyệt. Tiểu nhị này biết ăn nói, chỉ chốc lát sau đã thân thiện nói chuyện cùng Mộ Tử Duyệt.
"Công tử, nơi này gần phủ Huệ Châu, gần đây trời mưa đến phát sầu, đúng lý ra tiểu điếm làm ăn cũng không đến nỗi nào, thương nhân lui tới đều đến trọ khá đông, nhưng tình hình hiện giờ càng ngày càng đi xuống, tiểu điếm sợ là cũng phải đóng cửa." Tiểu nhị thở dài.
"Nghe nói Dương Trạch ngay kế bên bị thiên tai, các ngươi nơi này thế nào?" Mộ Tử Duyệt thích ý nhấp một ngụm rượu, cảm thấy cả người đều thoải mái hơn.
"Đâu phải chỉ có Dương Trạch bị thiên tai, chúng ta nơi đây cũng bị thiên tai, các thôn xóm ven sông đều bị phá hủy. Ta có người thân ở trong thành, nghe nói ngoài thành có nhiều lều trại chẩn tai được dựng lên, phú hộ trong thành thay phiên phát gạo cứu đói." Tiểu nhị thao thao bất tuyệt, "Có phải công tử từ Dương Trạch đến đây? Nghe nói Dương Trạch sắp chống đỡ không nổi, không giống chúng ta nơi này. Từ đại nhân của chúng ta thật là một vị quan tốt, chỉ cần một Hồng Môn Yến (*) đã có thể buộc một đám phú hộ ngoan ngoãn đem lương thực tồn đọng ra chẩn tai."
(*) Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm. Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 trước công nguyên (TCN)tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. (Nguồn: wiki)
"Hồng Môn Yến?" Mộ Tử Duyệt cùng Hạ Diệc Hiên liếc mắt nhìn nhau, nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy," hai mắt tiểu nhị sáng lên, vẻ mặt sùng bái, rõ ràng đối với vị Từ đại nhân này thật lòng ngưỡng mộ, "Từ đại nhân mời phú hộ trong thành đến phủ nha dùng cơm, liên tục trong ba ngày chỉ chiêu đãi một món cháo trắng dưa muối, cũng không thả người ra, bọn họ chịu không nổi, một đám đều ngoan ngoãn nghe lời."
Một chiêu này quả thật đủ ngoan độc, Hạ Diệc Hiên trầm mặc một lát nói: "Giống ngươi."
Mộ Tử Duyệt từ trong miệng phun ra một ngụm rượu, trừng mắt liếc hắn: "Phi, chỉ toàn nói bậy."
Nói xong, nàng quay sang tiểu nhị: "Quan phụ mẫu Huệ Châu các ngươi xem ra rất thú vị, mong có dịp mời hắn uống rượu nói chút chuyện bát quái."
Tiểu nhị được khen, lại đắc ý: "Đúng vậy, Từ đại nhân chúng ta không giống các vị quan khác. Ngài ấy là người phóng khoáng, hài hước, không câu nệ tiểu tiết, cho nên nhiều khi vô duyên vô cớ đắc tội nhiều người, đến giờ vẫn chưa được thăng quan. Nhưng như vậy cũng tốt, ngài ấy vẫn còn là quan phụ mẫu của chúng ta, chúng ta cũng luyến tiếc không nỡ để ngài ấy đi."
"Hắn đắc tội với ai?" Mộ Tử Duyệt ngạc nhiên hỏi.
"Xa thì có... cái gì Nghiễm An vương, cái gì thừa tướng đại nhân, gần thì có..."
Hạ Diệc Hiên ngồi một bên nhịn không được bật cười, Mộ Tử Duyệt cảm thấy mất mặt không chịu được: "Hắn đắc tội Nghiễm An vương khi nào? Ta nghe nói Nghiễm An vương kia cũng là người không câu nệ tiểu tiết, hẳn là cùng hắn phẩm tính hợp nhau mới đúng."
"Chắc chắn là bởi vì Từ đại nhân không thích thói xu nịnh, mà người nào làm quan lớn mà không thích nghe lời bùi tai, thu lễ vật? Nghe nói Nghiễm An vương quyền khuynh thiên hạ, vàng bạc tài bảo trong quý phủ chồng chất, Từ đại nhân chỉ là một thư sinh, đương nhiên không có cách nào xu nịnh đặng với cành cao, mà ngài ấy cũng không thích làm những việc ấy." Tiểu nhị mặt mày hớn hở nói.
"Từ đại nhân... Có phải tên là Từ Phúc Tài?" Mộ Tử Duyệt nhịp nhịp ngón tay, chợt nhớ đến một người.
Tiểu nhị liên tục gật đầu: "Đúng vậy, công tử đừng thấy tên của ngài ấy quê mùa thô kệch mà xem thường, ngài ấy lúc còn trẻ vốn là một tài tử phong lưu phóng khoáng."
Mộ Tử Duyệt rốt cuộc nhớ ra. Nàng đối với người này có chút ấn tượng, bởi vì tên của hắn và con người của hắn thật sự không tương đồng. Người này có thể coi là nửa môn sinh của Lỗ Tề Thắng, làm quan nhiều năm vẫn chỉ giữ chức quan địa phương. Hơn một năm trước hắn hồi kinh báo cáo công tác, từng đến Lại bộ cùng Lỗ Tề Thắng qua lại mấy lần, bày tỏ mong muốn được điều trở lại kinh thành.
Mộ Tử Duyệt từng ở Lại bộ gặp hắn hai lần, trong ấn tượng của nàng hắn thập phần câu nệ, cùng với lời miêu tả của tiểu nhị kém khá xa.
"Thì ra là hắn, trước kia ta và hắn từng có duyên gặp mặt vài lần, xem ra hai năm nay hắn thay đổi không ít." Mộ Tử Duyệt cười nói.
"Trước kia tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ biết là hiện tại dân chúng toàn Huệ Châu đều nhớ đến ngài ấy như một vị quan tốt. Ngài ấy vì phát lương chẩn tai, ngay cả đồng liêu cũng đành đắc tội, làm cho quan nha trong phủ hai ngày nay bận bịu đến tối tăm mặt mày."
Mộ Tử Duyệt giật mình: "Có mở kho lúa không?"
Tiểu nhị lắc lắc đầu, hạ giọng thần bí nói: "Công tử, chuyện này ngài đừng nói ra ngoài, chúng ta nghe nói kho lúa rỗng không, quan phủ không có lương thực dự trữ."
Hạ Diệc Hiên ngẩn ra, lạnh lùng nói: "Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, cẩn thận bị tội chém đầu."
Tiểu nhị rụt cổ, bồi cười nói: "Đúng đúng đúng, đều là tiểu nhân nói hươu nói vượn, công tử coi như nghe một câu chuyện cười đi."
Mộ Tử Duyệt trắng mắt liếc Hạ Diệc Hiên, trấn an tiểu nhị vài câu, còn muốn hỏi hắn một số chuyện nữa. Tiểu nhị chỉ che miệng, sợ sệt nhìn Hạ Diệc Hiên, không dám nói gì, giúp bọn họ châm một ít rượu rồi mượn cớ trốn mất.
Hạ Diệc Hiên yên lặng nhìn nàng, hồ nghi hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi thống khoái nhận lệnh đến Bình Lỗ, ta cảm thấy trong đó nhất định có ẩn tình."
Mộ Tử Duyệt gắp thức ăn, trả lời không đâu vào đâu: "Không thể tưởng được địa phương nho nhỏ như vầy mà thức ăn hương vị cũng không kém đầu bếp trong phủ, mau ăn mau ăn, bằng không ta sẽ ăn sạch."
Hạ Diệc Hiên bực mình, không nói tiếng nào tự đơm một chén cơm, nhanh chóng ăn hết. Hắn đặt chén xuống, nói một câu "Chậm dùng" rồi dợm bước ra ngoài.
Mộ Tử Duyệt theo bản năng gọi tên hắn, nhưng lại không biết tiếp theo nên nói gì. Hắn và nàng đã có thể thẳng thắn thành thật đối đãi với nhau đến mức đó sao?
"Tử Duyệt, tin tưởng ta khó như vậy sao?" Hạ Diệc Hiên thấp giọng hỏi, cũng không chờ nàng trả lời, bước ra khỏi phòng.
Mộ Tử Duyệt ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, vô thức gắp thức ăn trên bàn, vừa rồi còn rất ngon miệng mà sao bây giờ không còn thấy mùi vị gì.
Nếu không thể quay lại Dương Trạch trong thời gian ngắn, Mộ Tử Duyệt quyết định đi Huệ Châu trước quan sát tình hình. Theo lời tiểu nhị nói, nơi đây rất gần Huệ Châu, ra roi thúc ngựa bất quá cũng chỉ mất nửa ngày. Vì thế Mộ Tử Duyệt dậy thật sớm, ngựa đã sớm phân phó tiểu nhị chuẩn bị, tiền thuê phòng cũng thanh toán xong. Nàng đứng trước cửa phòng Hạ Diệc Hiên do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định không gõ cửa cáo biệt.
Ra khỏi quán trọ là một quan đạo (*) thẳng tắp, hai bên quan đạo cây cối xanh um, dọc đường ngẫu nhiên có thể thấy vài hộ gia đình đang chậm chạp di chuyển. Mộ Tử Duyệt dừng lại hỏi vài câu, thì ra đều là nạn dân trong thôn gặp thiên tai, nghe nói trong thành có phát cháo và bánh bao nên muốn vào thành xem thế nào.
(*) quan đạo: đường sá do triều đình, nhà nước làm ra để dân chúng dùng
Nạn dân Huệ Châu không giống với nạn dân Dương Trạch, trong lời nói đều tràn ngập hy vọng. Nghe nói quan phủ đã phái người trấn an, thông báo mưa không quá hai ngày sẽ tạnh, đến lúc đó sẽ phân phát hạt giống và lương thực, đến thời điểm thu hoạch vụ hè cũng sẽ thượng tấu khẩn cầu thiên tử giảm miễn thuế, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.
Mộ Tử Duyệt không khỏi hiếu kỳ, Từ Phúc Tài này rốt cuộc là một người như thế nào, nạn tai nguy kịch mà không hoảng hốt rối loạn, Lỗ Tề Thắng sao lại có mắt như mù, không thu nhận một nhân tài như vậy về phe hắn?
Đi được khoảng mười dặm, Mộ Tử Duyệt có chút mệt mỏi, chưởng thương phía sau lưng ẩn ẩn đau. Nàng giảm tốc độ ngựa, kìm lòng không được quay đầu nhìn, quán trọ đã khuất tầm mắt, quan đạo không một bóng người.
"Con heo lười ngu ngốc." Mộ Tử Duyệt cáu kỉnh lầm bầm, trong lòng có chút chán nản, sức lực trong người dường như bị rút đi vài phần.
Phía trước truyền đến tiếng ngựa kêu, Mộ Tử Duyệt chăm chú nhìn lên, chỉ thấy phía trước có một sườn núi nhỏ, trên nền đất vàng xen lẫn cỏ dại mọc xanh um, một con ngựa đen cao to đang ăn cỏ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên "Tuy thưa" kêu vài tiếng.
Mộ Tử Duyệt nheo nheo mắt, cơ hồ không thể tin được, nàng thúc vào bụng ngựa, phi nhanh đến chỗ con ngựa kia, xoay người xuống, đi đến vỗ vỗ đầu chú ngựa đen: "Uy, Tiểu Hắc, sao ngươi lại ở đây? Chủ nhân của ngươi đâu?"
Chú ngựa khẽ nâng cằm, khinh thường nhìn nàng, rõ ràng đối với cái tên "Tiểu Hắc" phi thường bất mãn.
"Đừng nói với ta là ngươi lén chuồn đến đây." Mộ Tử Duyệt vô cùng thân thiết vuốt bờm nó, nó khẽ lồng lên, cào cào chân sau.
Mộ Tử Duyệt tìm xung quanh, cuối cùng tìm thấy một bóng người áo đen đang đứng trên sườn núi, khóe miệng nàng bất giác nhếch lên, cao giọng cười nói: "Diệc Hiên huynh thức dậy thật sớm a."
Bóng đen kia chậm rãi đi xuống, nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, đứng trước mặt nàng nói: "Thức dậy sớm mới có thể săn được hồ ly giảo hoạt."
Mộ Tử Duyệt cười trừ một tiếng nói: "Diệc Hiên huynh nói đùa, ta chẳng qua muốn hít thở khí trời tươi mát lúc sáng sớm, không ngờ ngươi cũng có sở thích này, chúng ta thật sự là hợp nhau một cách thú vị a."
Hạ Diệc Hiên tìm trong ngực áo lấy ra một lọ nhỏ ném cho nàng: "Đây là thuốc trị liệu nội thương lấy từ tiệm thuốc, ngươi chịu khó dùng tạm."
Nói xong, hắn đi đến con ngựa của Mộ Tử Duyệt: "Ngươi cưỡi ngựa của ta, Ô Kim chạy khỏe, dùng rất ổn."
Da mặt Mộ Tử Duyệt dù dày hơn nữa lúc này cũng chống đỡ không nổi, cảm kích nói: "Diệc Hiên huynh, ngươi thật đúng là phúc tinh của ta."
Hạ Diệc Hiên nhìn nàng, ánh mắt như kìm nén, chợt xoay người lên ngựa của nàng, thản nhiên nói: "Ngươi không cần trong lòng mắng ta bám riết không buông, yên tâm, chờ thủ hạ của ngươi tìm được ngươi thì ta sẽ đi, sẽ không vô duyên vô cớ chọc ngươi chán ghét."