• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Nhạc Nhạc ngồi vào trong xe, nhìn về phía trước, lại nhìn thoáng qua Địch Nam, Địch Nam thì chuyên tâm lái xe. Cô lại chuyển nhìn phía trước, lại nhìn về phía Địch Nam, không ngừng lặp lại hành động này, trong mắt tràn ngập dấu chấm hỏi.

“Thầy Địch, sao em lại có cảm giác…thầy đang lừa dối em?” Mộ Nhạc Nhạc càng nghĩ càng không được tự nhiên, chẳng lẽ thật sự là mình hiểu lầm rồi tức giận sao?

“Tôi qua lại với Phương Dung hơn năm năm, một năm trước đã chia tay rồi.” Địch Nam cười nhạt.

Mộ Nhạc Nhạc gật gật đầu, vẫn không hiểu: “Nhưng cứ cho là em nghe lén không hết đi, nhưng mà nhưng mà thầy quả thật đã nói muốn kết hôn với cô ấy, lúc đó em thực sự rất đau lòng.”

“Còn rất xúc động nữa…” Anh nói.

“Aizz, đúng, có cảm giác bị lừa gạt, tuy rằng số người lừa em không phải ít…” Mộ Nhạc Nhạc vuốt vuốt tóc: “Em cảm thấy áp lực rất lớn vì Phương Dung khá đẹp…”

Địch Nam liếc mắt: “Em là em, cô ấy là cô ấy, chẳng có gì phải so sánh hết.”

Mộ Nhạc Nhạc chớp chớp mắt: “Đương nhiên nếu muốn so sánh, em còn chưa nói xong, em trẻ tuổi hơn cô ấy, hắc hắc.”

Địch Nam cười trừ: “Em đang thường xuyên nhắc nhở tôi chênh lệch giữa chúng ta lớn đến thế nào đấy.”

Mộ Nhạc Nhạc véo véo mặt: “Kém có tám tuổi thôi mà, thầy đừng có nhất định phải kích em mới thoải mái như thế…” Cô khoanh tay trước ngực, hầm hừ.

Cô vươn một ngón tay ra, nói, “Em quyết định rồi! Sau này trong lúc không có người ngoài, nếu vui sẽ gọi thầy là ‘ông xã’, nếu không vui sẽ gọi thầy là ‘Địch Nam’, dù sao cũng sẽ không gọi thầy là thầy!”

“…” Quyết định không tệ.

Lại nói ngay lúc này chính là lúc bốn bề vắng lặng, Mộ Nhạc Nhạc hếch cằm, vì cảm xúc hiện tại có phần vui buồn lẫn lộn nên cô liền gọi thế này…“Ông xã Địch Nam, anh muốn đưa em đi đâu?”

“…” Địch Nam cũng chưa nghĩ ra đi đâu, lái xe không có mục đích thôi.

“Em muốn đi đâu?”

Mộ Nhạc Nhạc gãi gãi trán, thời gian bây giờ còn sớm, chi bằng…“Xem phim! Phim “con sói xám hớn hở dữ”.”

Địch Nam nhíu mày, chỉ nghe tên phim đã thấy đủ ngây thơ.

Trước cửa rạp chiếu phim, bố mẹ dẫn theo con cái sôi nổi tiến vào, chỉ có Địch Nam cao gầy dễ bị chú ý hơn nữa người mà anh dắt theo lại là bà xã.

Mộ Nhạc Nhạc tâm trạng vui vẻ, cầm tiền của ông xã mua vé xong tay cầm bỏng, một hộp rất lớn, hớn hở chạy về.

Địch Nam nhìn màn hình, thật sự không muốn chen chúc xem phim hoạt hình với toàn các bà mẹ.

“Không xem được không?”

“Đây không phải một bộ phim hoạt hình, đây là một bộ phim có ý nghĩa giáo dục về tình yêu.”

“Như thế nào?”

“Xem xong anh sẽ biết, phải xem chăm chú, em sẽ nghiệm thu cảm giác sau khi xem.” Trong mắt Mộ Nhạc Nhạc thoáng loé lên chút gì đó gian xảo.

“…” Địch Nam một tay đút túi quần, ngón tay ở trong túi quần giãy dụa vặn vẹo.

Người xem lục tục tiến vào, cùng với tiềng ồn ào của trẻ con là tiếng dặn dò của cha mẹ. Mộ Nhạc Nhạc ngồi bên cạnh Địch Nam, vẻ mặt thỏa mãn, hẹn hò thích thật, vui quá đi.

Địch Nam nhìn quét một vòng, coi như vào nhà trẻ.

Bắt đầu chiếu không đến mười phút, trên màn hình nhảy ra một con cừu hay dê gì đó, trên mặt Địch Nam đã xuất hiện cảm giác vô lực. Anh vịn một khuỷu tay vào tay vịn, hai mắt lơ đãng.

Mộ Nhạc Nhạc lại thấy rất hay, há miệng hút đồ uống,“lộp bộp lộp bộp” ăn bỏng.

“Roạt…” Cô đột nhiên đưa tay ra, giơ một nắm bỏng lên trước mắt Địch Nam.

Địch Nam chớp mắt, đẩy ra.

Mộ Nhạc Nhạc vươn thẳng cổ, nói nhỏ:“Xem phim mà không ăn bỏng là một hành vi không lý trí.”

“Tôi quả thật không đủ lý trí, nếu không sao lại ngồi ở đây được chứ.”

“…” Mộ Nhạc Nhạc mím môi, nhét một nắm bỏng vào trong miệng, loáng cái đã nhai hết.

Trong rạp chiếu phim khi thì truyền đến tiếng cười non nớt của trẻ con, trong đó còn kèm theo tiếng cười ngây ngô của Mộ Nhạc Nhạc. Địch Nam không cười nổi lấy một lần và càng không hiểu, có buồn cười gì đâu?

Phim hoạt hình dài đến nửa giờ rốt cục cũng hết.

“Buồn cười quá, ha ha…” Mộ Nhạc Nhạc vẫn chưa cười xong, cô nhìn sang Địch Nam “mặt xám như tro tàn”: “Ông xã, cảm giác sau khi xem.”

“…” Địch Nam day day huyệt Thái Dương: “Trò khôi hài của một con sói ngu và một đàn dê ngốc.”

“…” Nụ cười của Mộ Nhạc Nhạc méo xệch:“Anh không thấy con sói xám rất đáng yêu sao? Bây giờ đang thịnh hành một câu nói, sói xám lập gia đình làm đương gia, rốt cục là anh có chú ý xem không thế hả…”

Địch Nam không nói nổi nữa, thật sự không rút ra được cái gì gọi là “chân lý” tình yêu.

“Sói xám rất thương vợ, nếu không bắt dê cục cưng sẽ nấu cơm cho vợ ăn.” Mộ Nhạc Nhạc công bố đáp án.

“…Tôi không nấu cơm.” Địch Nam đưa ra một đáp án vô tình.

“Không sao, em có thể nấu cho anh ăn, em đóng vai sói xám, anh là sói hồng, ai da…” Mộ Nhạc Nhạc còn chưa nói dứt lời đã không cẩn thận bị đám đông đẩy về phía trước. Địch Nam vội kéo cổ tay cô, kéo đến bên cạnh mình.

Mộ Nhạc Nhạc chăm chú nhìn bàn tay to đang cầm cổ tay mình, thẹn thùng cắn môi.

Địch Nam ít khi xuất hiện ở nơi chật chội, không khí  hỗn tạp làm hô hấp bị đè nén.

Anh đứng im trước Mộ Nhạc Nhạc, chờ đợi dòng người đi hết mới bước đi.

Mộ Nhạc Nhạc tránh ở phía sau bóng dáng cao lớn của Địch Nam, hai tay che miệng, cười đến run rẩy hết cả người. Đúng đúng, cứ như vậy, càng chật chội càng tốt, hãy để cho dòng người xô đẩy càng mạnh thêm nữa đi!

“Đêm nay em ngủ ở đâu?…”

Địch Nam lưng cứng đờ: “Không về chỗ bố mẹ em sao?”

“Xuất viện sớm nhất định sẽ bị mẹ mắng chết. Còn bên ký túc xá phải đổi ra giường, nhưng em, khụ khụ… không khoẻ.” Mộ Nhạc Nhạc phá hỏng hai con đường trước sau, ý đồ tương đối rõ ràng.

Địch Nam suy nghĩ một lát, thở dài: “… Đi cùng tôi vậy.”

“Vâng!” Hai mắt Mộ Nhạc Nhạc sáng lên, tinh thần cao gấp trăm lần.

Trên đường lái xe, Địch Nam gọi một cuộc điện thoại.

“Quản gia Lí, đêm nay tôi về, dọn dẹp một gian phòng khách đi.”

Mộ Nhạc Nhạc ngẩng đầu, một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách còn thuê cả quản gia? Phô trương lãng phí!

“Thật ra tự em có thể dọn dẹp, anh cũng sắp từ chức rồi, đừng vung tiền lung tung…” Mộ Nhạc Nhạc thân là vợ cần phải ngăn chặn thói quen tiêu tiền như nước của ông xã.

Địch Nam cười không nói gì, tăng tốc đi về phía biệt thự.

Một giờ sau

Mộ Nhạc Nhạc ngẩng đầu 45°, há nửa miệng nhìn lên biệt thự to lớn đồ sộ, hoa lệ thanh lịch.

“Hoan nghênh thiếu gia về nhà.” Quản gia Lí tây trang chỉnh tề, đứng ở trước cửa biệt thự tươi cười đón chào.

Mộ Nhạc Nhạc chậm chạp nhìn thẳng phía trước, nhìn chằm chằm vào quản gia Lí.

“Vị tiểu thư này là?…”

“Vợ của tôi. Mộ Nhạc Nhạc.” Địch Nam đi thẳng vào phòng khách.

“…” Quản gia Lí quả nhiên là tinh anh đã trải qua huấn luyện, giây tiếp theo đã thích ứng được, ông cúi thấp đầu :“Hoan nghênh thiếu phu nhân về nhà.”

Mộ Nhạc Nhạc lập tức cúi đầu 90° đáp lễ, dưới sự dẫn dắt của quản gia Lí mà ngơ ngác ngây ngốc đi vào bên trong biệt thự. Cô ngước nhìn đèn thủy tinh có ánh sáng ngọc, phong cách trang hoàng châu Âu, sô pha da thật xa hoa, không thể tin được tất cả trước mắt là thật.

Hai chân cô mềm nhũn, tê liệt ngồi trên sô pha. Người giúp việc lập tức bước lên, quỳ bên chân Mộ Nhạc Nhạc định giúp cô cởi giầy.

Mộ Nhạc Nhạc co hai chân lại, vẻ mặt kinh hoảng: “Chị, chị chị chị làm cái gì vậy?”

Người giúp việc nghi hoặc ngẩng đầu: “Giúp thiếu phu nhân đổi dép lê ạ.”

“Không cần không cần, tôi tự làm được.” Nói xong, Mộ Nhạc Nhạc luống cuống tay chân thay dép lê.

Có thể tiết kiệm một đồng tốt một đồng. Mộ Nhạc Nhạc chưa từng gặp hoàn cảnh thế này, nơi tốt nhất cô từng đi chính là tiệm cơm Tây trước cửa nhà. Ăn có một chút cơm cũng tốn hơn ba trăm, mẹ đau lòng ba ngày ăn không ngon. Đây đây đây, thầy Địch ngày thường khiêm tốn thế mà còn xa hoa lãng phí gấp trăm lần so với trong tưởng tượng của cô. Sớm biết vậy thà về nhà ở còn hơn, hu hu…

“Ông xã, anh thuê biệt thự này rồi mời nhiều người hầu như vậy, một ngày phải tốn bao nhiêu tiền…”

Địch Nam nhấp ngụm cà phê, không để ý đến cô.

Quản gia Lí bước lên, cung kính hỏi: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, bây giờ có thể mang đồ ăn lên chưa ạ?”

Địch Nam đáp lời, đứng dậy đi về phía phòng ăn. Mộ Nhạc Nhạc vội bước theo sát, sợ chỉ bất cẩn một chút sẽ bị lạc đường trong biệt thự.

Từng đĩa thức ăn đẹp mắt được dọn lên, Mộ Nhạc Nhạc lại “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”, bữa cơm này ít nhất cũng phải tốn một ngàn ấy chứ?

Mà cảnh tượng ăn cơm càng đáng sợ, có mấy người hầu đứng thẳng ở phía sau. Địch Nam tư thế ngồi tao nhã cắt miếng thịt bò, thản nhiên như không.

Mộ Nhạc Nhạc cầm lấy dao nĩa, lại buông, hai tay xoa xoa toát mồ hôi: “Sao anh không để ý tới em, em muốn khóc…”

Địch Nam còn chưa mở miệng, quản gia Lí đã ân cần nói:“Làm sao vậy thiếu phu nhân, không hợp khẩu vị sao? Nếu không hợp khẩu vị thì có thể đổi lấy món ăn mới bất cứ lúc nào.”

“…” Mộ Nhạc Nhạc nhìn quản gia đang trưng ra khuôn mặt tươi cười hiền lành, cảm giác đằng sau miệng cười này cất giấu vẻ mặt của gian thương. Một miếng còn chưa ăn đã đòi đổi đồ ăn, mấy người định cướp tiền à!

Cô nuốt nuốt nước miếng:“Chú ơi, cháu không có tiền, cháu nhát gan…”

Quản gia Lí vẻ mặt nghi hoặc: “Thiếu phu nhân đang nói gì ạ?”

“Đi xuống hết đi, để tôi giải thích với cô ấy.” Địch Nam vốn định sau khi ăn xong sẽ nói tình hình thực tế cho cô biết nhưng trước mắt xem ra, nếu không giải thích rõ ràng, Mộ Nhạc Nhạc sẽ “ăn ngủ không yên”.

Quản gia Lí và người hầu lặng yên rời khỏi phòng ăn. Mộ Nhạc Nhạc vỗ vỗ ngực, vội vàng uống hết một cốc nước khoáng lớn.

“Biệt thự này là bất động sản đứng tên tôi, bây giờ cũng thuộc về em.” Địch Nam lời ít mà ý nhiều nói.

“…” Mộ Nhạc Nhạc ngây ra trong nháy mắt: “Xin lỗi, em nghe không hiểu…”

Địch Nam tay chống má, không nhanh không chậm mở miệng:“Nếu có người cho em một biệt thự lớn, trong biệt thự có mười mấy người hầu tùy em sai bảo lại không cần em trả một đồng nào, em có nhận không?”

“Đương nhiên nhận. Kẻ ngốc mới không cần!” Mộ Nhạc Nhạc trả lời chắc như đinh đóng cột.

“Vậy em còn lo sợ cái gì?”

“Em em em… Phần thưởng lớn nhất mà em đã từng rút thăm được là một cục tẩy…” Mộ Nhạc Nhạc lau mồ hôi.

Địch Nam nhếch môi cười mà như không. Lúc trước anh không nói về gia tài vì cho rằng không quan trọng, hơn nữa Mộ Nhạc Nhạc còn đang đi học, sợ cô chỉ biết hưởng lạc, không làm việc đàng hoàng. Nhưng theo như anh quan sát thì cuộc sống của Mộ Nhạc Nhạc dù ở trong bất kỳ loại điều kiện vật chất nào cũng đều rất thoải mái, có sao dùng vậy.

“Nơi này chính là nhà em, em là nữ chủ nhân của ngôi nhà này. Gian khổ cần tôi luyện nhưng hưởng phúc thì không cần.”

Mộ Nhạc Nhạc đờ đẫn ba phút, hai khóe miệng thong thả cong lên, trời ơi, đây không phải mơ! Cô vậy mà lại trở thành người giàu có rồi?!

“Anh có tiền như vậy, sao trước khi kết hôn không nói cho em biết…”

“Tôi không tính là kẻ có tiền.” Địch Nam nhẹ nhàng nói bâng quơ.

“…” Ở biệt thự, đi xe thể thao mà còn không tính là kẻ có tiền sao? Vậy kẻ có tiền thật sự có phải là cần dùng nhân dân tệ trải giường dát chiếu hay không?

Nói xong, Mộ Nhạc Nhạc tâm trạng tốt hẳn, lá gan cũng lớn, xắn tay áo, bắt đầu ăn!

“Em sẽ không tiêu tiền bừa bãi, em rất tiết kiệm.” Mộ Nhạc Nhạc lầm bầm tự khoe.

Ăn chưa đến ba miếng, Mộ Nhạc Nhạc đột nhiên đứng lên, đi đến chỗ cửa sổ, hai tay tạo thành chữ thập, thành kính bái lạy… Cám ơn các đại thần đã phù hộ cho Mộ Nhạc Nhạc con, mới vừa rồi, con suýt đã ly hôn!

“Ta rang… ta rang… Ta rang ta rang ta rang…”[ tiếng chuông di động ‘báo hồng tinh nghịch’ vang lên ]

Mộ Nhạc Nhạc lau tay, cười tủm tỉm nhận điện thoại.

“Alô… Ai đó?” Cô lâng lâng hỏi.

“Nhạc Nhạc, sao cô lại xuất viện?” Trong giọng nói Hàn Tư Viễn lộ ra một chút lo lắng.

Khoé miệng Mộ Nhạc Nhạc cứng đờ, theo bản năng liếc nhìn Địch Nam một cái, sau đó đứng lên, lúc thì ngẩng đầu lúc thì nhìn đất: “A? Alô alô?… Tín hiệu không rõ… Chờ một chút…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK