• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc xe giảm tốc độ, Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy phía trước là một tòa nhà nhấp nháy đủ mọi ánh đèn xanh đỏ tím vàng. Khi Hàn Tư Viễn dừng xe trước tòa nhà đó, mặt Mộ Nhạc Nhạc méo xệch lại.

“Anh dẫn tôi đến sàn nhảy?”.

“Ừ, đi thôi”. Hàn Tư Viễn khoác vai cô, vừa mới bước đến cầu thang đã bị bảo vệ chặn lại.

“Thưa cô, tôi nghi ngờ cô chưa đủ mười tám tuổi, xin mời xuất trình giấy chứng minh thư”. Người bảo vệ có nhiệm vụ chặn các thanh thiếu niên lại, bởi buổi biểu diễn đêm nay rất “đặc biệt”.

Mộ Nhạc Nhạc cũng không định vào. Ai muốn đến sàn nhảy chứ, huống hồ bây giờ cô không có tâm trạng nhảy nhót, “Tôi không mang”.

Hàn Tư Viễn ra hiệu ông ta chờ, rồi ló đầu vào bên trong vẫy tay, “Tiểu Phi, ra đón bạn anh”.

Một cô gái ăn mặc nóng bỏng, khói thuốc phập phù đi ra. Cô ta thấy rõ người gọi mình là ai thì mừng rỡ kêu lên: “Ồ, chẳng phải Hàn Tư Viễn đây sao? Dạo này anh biến đi đâu vậy?”.

Hàn Tư Viễn vén cổ áo da lên, ung dung cười: “Bệnh viện”.

Cô em sexy sửng sốt trợn tròn mắt, khẽ thầm thì: “Em đã bảo anh bao nhiêu lần là đừng làm tình một đêm, giờ bị lây bệnh rồi đúng không?”.

“…”. Hàn Tư Viễn méo miệng, nghiêm mặt gắt lên: “Bậy nào, anh giữ mình rất trong sạch. Cô ấy không mang chứng minh thư, em châm chước đi”.

Cô em sexy nhún vai, liếc sang cô nữ sinh bên cạnh Hàn Tư Viễn: “Vừa nhìn đã biết là vị thành niên, anh làm thế này thì khó cho em quá. Đêm nay có biểu diễn, em không thể làm hư trẻ con được”.

Hàn Tư Viễn day day thái dương. Mộ Nhạc Nhạc tưởng hắn đau đầu, vội lấy thẻ sinh viên từ túi quần ra. Cũng có thể do cô tò mò không biết biểu diễn gì mà lại làm hư trẻ con.

Cô em sexy cầm lấy xem, rồi mới sai bảo vệ cho qua: “Đi thôi Tư Viễn, em tìm cho anh một chỗ ngồi tốt”.

Hàn Tư Viễn ném cho Mộ Nhạc Nhạc một cái nhìn quở trách. Mộ Nhạc Nhạc cười gượng, theo bọn họ vào lối đi sáng đèn neon.

“Hàn Tư Viễn, bạn anh đấy à?”. Mộ Nhạc Nhạc chỉ vào cô em eo nhỏ. Ăn mặc mát mẻ quá!

“Ừ, bạn bè bình thường thôi”. Hàn Tư Viễn nhấn mạnh.

“Chờ đã, anh bảo chúng ta là bạn bè bình thường?”. Cô em thính tai nhếch môi.

Hàn Tư Viễn cố ý đẩy vành mũ xuống, lén trừng mắt nhìn cô ả, cảnh cáo cô ta câm miệng.

Cô ta có vẻ sợ, miễn cưỡng quay người đi trước, rầu rĩ than: “Haiz, người ta có mới nới cũ, đau lòng quá đi. Đêm nay tôi phải tìm vài anh đẹp trai an ủi mới được…”.

Mộ Nhạc Nhạc kéo tay áo Hàn Tư Viễn, “Cô ấy là bạn gái cũ của anh à?”.

Hàn Tư Viễn không tránh được đành phải thừa nhận: “Say rượu làm bậy thôi”.

Mộ Nhạc Nhạc đang định nói gì đó, Hàn Tư Viễn đã sấn tới trước mặt cô, nghiêm túc nói: “Nhưng tôi đã bỏ rượu rồi”.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc ngốc ngếch gật đầu lia lịa, “Ừ, uống rượu hại sức khỏe, bỏ là tốt, bỏ là tốt”.

Trong sàn nhảy, người người hò hét điên cuồng, múa may nhảy nhót, khói thuốc phì phèo. Thật ra Mộ Nhạc Nhạc chưa từng đến sàn nhảy lớn kiểu này bao giờ, nhiều nhất cũng chỉ đi hát karaoke một, hai lần mà thôi. Buổi chiều đi hát karaoke là hợp nhất, vừa được giảm giá vừa có đồ uống miễn phí. Hẹn vài đứa bạn đi hát liền mấy tiếng, chia ra mỗi người chỉ mất độ dăm ba chục đồng.

Nhưng nơi này không giống vậy. Tiếng nhạc xập xình đã át đi mọi âm thanh khác. Tất cả chỉ còn nước “rỉ tai” nhau nói chuyện. Dù quen biết hay không, trò chuyện trong chốc lát cũng có thể trở thành “người yêu”.

Mộ Nhạc Nhạc túm chặt góc áo Hàn Tư Viễn, ở đây đông người làm cô thấy ngạt thở. Hàn Tư Viễn cầm tay cô đút vào túi áo da mình.

Cô em sexy thấy thế bèn lườm Nhạc Nhạc một cái, ánh mắt hằn học. Mộ Nhạc Nhạc biết cô ta hiểu lầm, nhưng đông người thế này, cô chỉ có thể bám theo Hàn Tư Viễn.

Cô em sexy đưa bọn họ đến ghế lô[1] ở tầng hai. Ghế lô cách âm rất tốt, có một mặt tường bằng thủy tinh đen nên nhìn rất rõ sàn nhảy và sân khấu. Trong ghế lô có một dàn karaoke loại xịn.

“Đây là chỗ ngồi tốt nhất của sàn nhảy, uống gì lấy tự nhiên”.

“Cảm ơn”. Hàn Tư Viễn lịch sự mỉm cười.

Mộ Nhạc Nhạc úp mặt vào trước tấm thủy tinh, vô tình nhìn thấy phía dưới sàn nhảy: “Wow! Hàn Tư Viễn, anh đến đây xem này. Bên dưới sàn nhảy giấu rất nhiều người…”

“Ừm, sàn nhảy đó có thể nâng lên hạ xuống, lát nữa sẽ có màn biểu diễn đặc biệt”. Hàn Tư Viễn kiên nhẫn giải thích.

“Wow… Rất hiện đại, rất đẹp!”. Mộ Nhạc Nhạc hớn hở vỗ tay. Muốn nhảy thì nhảy, muốn hát thì hát, thật tiện biết bao.

“Người bên ngoài có thể thấy tôi không?”.

“Không, cô muốn nhìn ai thì nhìn”.

“Ha ha, thiết kế này tuyệt quá…”.

Hàn Tư Viễn giơ tay xoa tóc cô, miệng mỉm cười.

Cô em sexy trợn mắt đóng cửa bỏ đi. Chán ngắt, không hiểu Hàn Tư Viễn lôi đồ cổ lỗ sĩ này từ đâu ra. Hàn Tư Viễn cũng trở thành người ngoài hành tinh mất rồi. Nếu trước đây mà hắn gặp đồ nhà quê này thì đã đá từ lâu chứ đâu còn tâm trạng mà giải thích?

“Thưa ngài, đây là menu rượu ngài muốn”. Phục vụ gõ cửa đi vào.

Hàn Tư Viễn vừa chọn xong thì Mộ Nhạc Nhạc đột ngột quay đầu lại, “Hàn Tư Viễn! Anh vừa bảo bỏ rượu cơ mà”.

“…”. Ngón tay Hàn Tư Viễn đang chỉ vào menu rượu đành dịch xuống bên dưới, chán nản đọc: “Nước dưa hấu ép, nước chanh ép, hoa quả, hạt điều,…”. Hắn quăng menu rượu cho phục vụ, phất tay, “Chọn đi, không chứa cồn là được…”.

Hắn ngả người lên sofa, rút bật lửa ra…

“Hàn Tư Viễn! Anh vừa làm phẫu thuật xong, không được hút thuốc!”.

“…”. Hàn Tư Viễn cầm thuốc lá ngửi một cái, ném vào gạt tàn.

Không cho uống rượu, không được hút thuốc, nhóc con trong phòng không được tán. Vậy hắn đến đây làm gì? À đúng rồi, hôm nay hắn sắm vai mỹ nam trị thương.

“Rốt cuộc là biểu diễn gì vậy?”.

“Múa thoát y”.

“Hả?!…”. Hai mắt Mộ Nhạc Nhạc lóe sáng. Cô vội cầm bịch khoai tây chiên trên bàn, bưng một ly nước dưa hấu, chạy đến ngồi trước cửa sổ, trán dán vào lớp thủy tinh, mắt mở to nhìn chằm chằm sân khấu đang từ từ nâng lên.

Hàn Tư Viễn biết cô sẽ thích. Dù là nam hay nữ thì cũng đều hứng thú với bộ phận được che dưới lớp quần áo ấy.

“Anh không xem à? Bắt đầu rồi”. Mộ Nhạc Nhạc vẫy hắn, mắt dán chặt vào nhóm mỹ nữ trên sân khấu.

Hàn Tư Viễn ngả người vào sofa chơi game trên di động: “Không xem, dễ bị kích thích”.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc mồm ngậm miếng khoai, nghiêng đầu, “Tại sao đàn ông có thể lên giường với người phụ nữ mình không yêu?”.

“Cô có biết não bộ đàn ông cấu tạo thế nào không?”.

“Chẳng phải đều giống nhau sao”.

Hàn Tư Viễn chỉ vào trán, “Ham muốn tình dục chiếm 55%. Tính mệnh, không có tính (chỉ tình dục) thì không có mệnh. Đây là cấu tạo sinh lý không thể thay đổi được”.

Mộ Nhạc Nhạc chớp chớp mắt. Suýt thì quên Hàn Tư Viễn là sinh viên ngành y, chắc hắn nói không sai.

“Vậy có thể kiềm chế không?”.

“Đương nhiên, đàn ông đâu phải cầm thú. Nhưng kiềm chế sẽ rất khó chịu”.

“Ừm, vậy nếu không kiềm chế thì chứng tỏ rằng người nam yêu người nữ phải không?”.

“Đương nhiên không phải, vừa nói với cô cả đầu đàn ông đều là tình dục còn gì, sao cô hỏi mãi thế?”. Hàn Tư Viễn mất kiên nhẫn. Hắn hiểu Mộ Nhạc Nhạc muốn xác nhận một việc. Nhưng sự thật là sự thật, đàn ông có thể lên giường với bất kỳ người phụ nữ nào.

Mộ Nhạc Nhạc mếu máo, đầu dán vào tấm thủy tinh. Thôi quên đi, ngắm thân hình mấy cô gái kia vậy.

Hàn Tư Viễn thấy cô ỉu xìu, bất đắc dĩ thở dài, “Địch Nam không tùy tiện vậy đâu. Khả năng tự chủ của anh ta rất mạnh”.

“Tôi đâu có nói là thầy Địch…”. Mộ Nhạc Nhạc làm bộ không hiểu, nhưng ánh mắt lại dấy lên tia hy vọng, hăng hái cắn khoai rôm rốp.

Hàn Tư Viễn không muốn thấy cô khổ sở, đành phải nói tốt cho Địch Nam, chứ thực ra hắn đâu muốn. Haizz.

※ ※

Lúc Mộ Nhạc Nhạc đang say sưa xem múa thoát y, Địch Nam liên tục gọi cho cô. Anh nhận được điện thoại của mẹ Mộ Nhạc Nhạc, cô không nghe điện thoại nên bác rất lo lắng.

Địch Nam đến ký túc xá, bảo vệ bảo bạn cùng phòng xác nhận từ lúc tan học Mộ Nhạc Nhạc vẫn chưa về.

Anh nhớ tới cậu nam sinh theo đuổi Mộ Nhạc Nhạc, cầm áo khoác lao ra khỏi ký túc xá.

Bây giờ là nửa đêm, Địch Nam đi vào ký túc xá nam, dựa vào trí nhớ miêu tả hình dáng nam sinh đó cho bảo vệ, nhưng những nam sinh giống vậy rất nhiều. Bảo vệ thấy sắc mặt Địch Nam lo lắng, chui ra khỏi ổ chăn ấm áp, cầm đèn pin đi tìm nam sinh đó cùng Địch Nam.

“Thầy Địch, anh chắc chắn cậu học sinh kia ở ký túc xá à?”.

“Vâng, khoảng chín giờ cháu có gặp một lần”. Địch Nam trả lời chắc nịch. Bởi vì trường học có quy định học sinh không được ở lại trường quá tám giờ. Những nhóm học buổi tối cũng là do học sinh ở ký túc xá mở ra.

“Ồ, vậy cậu học sinh đó mắc lỗi gì? Trộm đề thi?”.

“Việc cơ mật của trường”. Địch Nam buông một câu chặn ngang sự tò mò của bảo vệ.

Bảo vệ kinh hãi, chân bước gấp gáp, gõ vang từng cửa phòng một. Cứ học sinh nào ra mở cửa là đèn pin lập tức chiếu thẳng vào khuôn mặt đang hốt hoảng của cậu ta. Đêm hôm khuya khoắt nhưng ký túc xá nam sinh lại “náo nhiệt” lạ thường.

Địch Nam đi sát bên bảo vệ, mất nửa tiếng đồng hồ mới kiểm tra hết tầng một nhưng không thấy gì.

Điện thoại của anh được thiết lập quay số, liên tục gọi cho Mộ Nhạc Nhạc. Từng giây từng phút trôi qua càng khiến người ta lo lắng.

Ba tiếng sau

“Địch Nam… Tôi không cố được nữa…”. Bảo vệ ngáp liền mấy cái. Còn tận hai tầng, tìm đến sáng mất.

“Phiền bác quá, cháu tự đi tìm được”. Địch Nam cầm đèn pin của bảo vệ, bước nhanh lên cầu thang.

Đánh thức nam sinh vốn là một việc rất khó khăn, huống chi giọng Địch Nam không to. Anh chỉ còn cách gõ cửa liên tục, người trong phòng không chịu nổi sẽ giận dữ ra mở cửa.

Lại hơn nửa tiếng nữa mới tìm xong một tầng.

Địch Nam nhìn vào màn hình di động. Hỏng bét, hết pin rồi.

Anh mệt mỏi nhắm mắt. Chỉ còn một tầng thôi! Anh xốc lại tinh thần, tiếp tục tìm.

Tốt rồi, anh thở phào. Cuối cùng cũng tìm được nam sinh kia ở tầng trên cùng.

Nhưng cậu ta phủ nhận hoàn toàn. Từ lúc Địch Nam đưa Mộ Nhạc Nhạc đi, cậu chưa hề gặp cô. Bạn cùng phòng có thể làm chứng, cậu ta luôn ở trong ký túc xá.

Địch Nam nhìn qua cửa sổ về phía bầu trời tờ mờ sáng. Rốt cục Mộ Nhạc Nhạc đã đi đâu?

Một đêm không ngủ, lại quay về ký túc xá nữ sinh xác nhận. Bảo vệ lắc đầu, bởi vì qua mười hai giờ, cổng trường và cửa sổ ký túc xá đều đóng chặt, cả một con muỗi cũng khó mà lọt qua. Chỉ còn cách đợi sáu giờ rưỡi sáng hôm sau mở cổng trường.

Địch Nam nhìn đồng hồ, bây giờ là năm rưỡi sáng. Anh mượn điện thoại của bảo vệ gọi vào di động Mộ Nhạc Nhạc – Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.

Không về nhà, không về ký túc xá, không tới tìm anh, chẳng lẽ…

Địch Nam thở nặng nề, gọi cho Hàn Tư Viễn. Số điện thoại Hàn Tư Viễn rất dễ nhớ, đuôi toàn số sáu liền nhau.

“Ai đấy?…”. Hàn Tư Viễn dựa người vào ghế nghe điện thoại.

“Địch Nam”.

“Nói đi”. Hàn Tư Viễn nhìn Mộ Nhạc Nhạc đang ngủ ở ghế phụ, kẹp điện thoại vào đầu vai, đắp lại áo khoác cho cô.

Địch Nam biết Hàn Tư Viễn còn ở trong bệnh viện, tuy rằng khả năng rất thấp nhưng anh không thể bỏ qua bất kỳ một manh mối nào.

“Tối hôm qua có nhận được điện thoại của Mộ Nhạc Nhạc không?”.

Hàn Tư Viễn cười tinh quái, đang cân nhắc xem chọc tức anh thế nào thì Mộ Nhạc Nhạc bỗng mơ màng ngồi dậy, “Hàn Tư Viễn, sáu rưỡi chưa…?”

Địch Nam nghe rõ giọng nói Mộ Nhạc Nhạc, tay siết chặt ống nghe. Lo lắng tìm cô bấy lâu, thậm chí ngu ngốc tìm từng phòng ký túc xá một, vậy mà cô lại nhàn hạ ngủ bên cạnh người đàn ông khác?

“Tít” một tiếng, Địch Nam tắt điện thoại.

Hàn Tư Viễn ù tai, lầu bầu: “Chậc chậc, không phong độ gì hết”.

Mộ Nhạc Nhạc lau nước miếng, đổi tư thế, thuận miệng hỏi: “Ai mà gọi cho anh sớm vậy…?”.

“Địch Nam uống nhầm thuốc chứ ai”.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc ngồi bật dậy, “Anh bảo ai cơ?!…”.

“Địch Nam, chồng cô. Tìm cô”. Hàn Tư Viễn bất mãn trả lời.

Mộ Nhạc Nhạc tỉnh cả ngủ, mở cửa xe nhảy ra, vừa chạy về phía cổng trường vừa tạm biệt: “Xem múa thoát y rất hay. Cám ơn anh đã đi với tôi cả đêm, tôi đi trước”.

Hàn Tư Viễn nhìn Mộ Nhạc Nhạc xông về phía cổng trường, chưa vội khởi động xe, vì… Mộ Nhạc Nhạc ỉu xìu quay lại. Chưa đến sáu rưỡi bảo vệ nhất quyết không cho vào.

Mộ Nhạc Nhạc ngồi vào trong xe, cầm di động đã hết pin, bồn chồn không yên.

“Anh cho tôi mượn điện thoại một lát được không?”.

“Được, nhưng nếu cô dùng di động tôi gọi về thì Địch Nam sẽ nghĩ gì?”. Hàn Tư Viễn đưa điện thoại cùng một lon café nóng cho cô.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc nhíu mày. Tối hôm qua lúc cô gọi cho Hàn Tư Viễn vẫn còn đầy pin, sao loáng cái đã hết sạch rồi?

Làm sao bây giờ? Nếu thấy Hàn Tư Viễn, chắc chắn Địch Nam sẽ rất tức giận.

“Đều tại anh, bảo anh không đến mà anh cứ đến!”.

“Tiểu Bạch mắt sói, ai nói xem biểu diễn rất thích ấy nhỉ?”.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc cúi gằm mặt. Hu hu, đều tại ngực to, mông to làm hại.

_____________

Chú thích:

[1]: Ghế lô là ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK