• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Nhạc Nhạc thừa lúc Địch Nam không chú ý, tay cầm điện thoại nhanh như chớp chui vào nhà vệ sinh. Cô ngồi trên bồn cầu chia sẻ niềm vui với bạn thân, “Này, anh biết không, ha ha ha… Tôi nói cho anh nghe… Hi hi hi… Bạch mã của tôi… A ha ha… Xin lỗi, cho tôi ba phút ổn định cảm xúc đã…”.

Tiếng cười quái dị liên tục vang lên trong điện thoại, Hàn Tư Viễn lại nhìn vào màn hình, xem có phải số điện thoại này gọi nhầm hay không.

Mộ Nhạc Nhạc che miệng cười khúc khích, nhưng bỗng nhớ ra vấn đề quan trọng thì không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên cô liền ngậm miệng lại, nghiêm túc cầm điện thoại lên, hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”.

Hàn Tư Viễn nói: “Tôi muốn hỏi cô vì sao xuất viện sớm. Y tá nói lúc cô ra viện tâm trạng có vẻ chán nản”.

Bệnh viện là một trung tâm tin tức lớn, bất cứ chuyện nhỏ nào cũng được lan truyền đi với tốc độ ánh sáng.

Mộ Nhạc Nhạc trề môi, “Ừ, cãi nhau rồi, nhẽ ra định ly hôn…”.

“Ly hôn?… Vậy là chuyện vui rồi”. Giọng điệu của Hàn Tư Viễn có vẻ hả hê. Sự thật chứng minh hai người họ không thể là một đôi.

Mộ Nhạc Nhạc thở dài, cho dù đã kết hôn, nhưng một số việc cô có thể tự dối mình được ư?

“Anh đoán xem, bạn gái của thầy Địch rốt cuộc là loại con gái như thế nào? Tôi không tự tin với bản thân mình lắm…”.

Hàn Tư Viễn im lặng trong giây lát, nghiêm túc nói: “Người thật sự có thể dẫn lối cho cô chính là bản thân cô. Hôn nhân cũng giống như một canh bạc, lo lắng đến thắng thua thì cần gì phải đánh cược?”.

Mộ Nhạc Nhạc chỗ hiểu chỗ không, cô trả lời: “Sau này mỗi ngày tôi sẽ đứng trước gương thôi miên, nói với bản thân rằng trên đời này mình chính là người vợ xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, chắc chắn sự tự tin sẽ trở lại…”.

Hàn Tư Viễn không nói tiếp, chỉ mỉm cười. Hôn nhân sẽ làm mỗi cô gái ngốc nghếch trở nên đa sầu đa cảm, yêu rồi lại muốn yêu sâu đậm, yêu sâu đậm lại sợ mất đi, từng bước rơi vào giữa vòng xoáy lo được lo mất.

Mộ Nhạc Nhạc cúp điện thoại, khi cô đang mở cửa nhà vệ sinh, Địch Nam đã đứng bên ngoài, khuôn mặt không rõ cảm xúc nhìn thẳng vào cô.

Mộ Nhạc Nhạc chột dạ chớp mắt, cô vừa mới đứng trước gương tự khích lệ mình, không phải Địch Nam nghe thấy rồi chứ?

“Ở trước mặt tôi không tiện nghe điện thoại sao?”. Địch Nam có thể dễ dàng tha thứ việc cô cố tình gây sự, nhưng lại không thể tha thứ người vợ không chung thủy. Khi anh cho rằng đã hoàn toàn quên đi khoảng thời gian cùng với Phương Dung, thì ngược lại trong trí nhớ của anh đã lưu lại một vết thương không thể phai mờ.

Nghĩ đến đây, Địch Nam chợt bừng tỉnh. Lúc trước quyết định lấy cô, bởi vì anh thấy trong mắt Mộ Nhạc Nhạc chỉ có mình anh, anh cũng không thể tưởng tượng được nơi đó lại chất chứa một tình yêu lạ thường đến như vậy.

Mộ Nhạc Nhạc không muốn Địch Nam tức giận, cô vân vê cái điện thoại di động, tự cho phép mình nói lời nói dối thiện ý, “Là bạn cùng phòng, bạn cùng phòng gọi đến mà…”.

Địch Nam nhìn cô không chớp mắt, Mộ Nhạc Nhạc không dám ngẩng đầu, cảm giác bức bách khiến cô khó thở, “Em nói thật mà, là Hàn Tư Viễn gọi đến, em sợ thầy hiểu lầm giữa chúng em có chuyện gì với nhau…”.

Địch Nam im lặng không nói, bỏ đi, mang theo cơn tức giận âm ỉ.

Mộ Nhạc Nhạc không chịu nổi cảnh chia tay trong buồn bã. Cô thấy Địch Nam đi lên cầu thang lầu hai, bèn nhanh chân bám theo. Tuy Địch Nam không vui, nhưng cô biết cảm giác đó không phải là ghen tuông.

Địch Nam đi thẳng vào phòng ngủ, không đợi Mộ Nhạc Nhạc mở miệng, anh đã bước luôn vào nhà tắm.

Mộ Nhạc Nhạc ngồi sát mép sofa, hai tay kẹp chặt trong đầu gối. Đợi chờ là việc duy nhất cô có thể làm.

Nửa giờ sau, Địch Nam vẩy vẩy mái tóc ướt mở cửa phòng tắm, thấy Mộ Nhạc Nhạc mắt nhắm mắt mở, vẻ mặt mệt mỏi.

“Đi ngủ đi, khuya rồi”.

Mộ Nhạc Nhạc khổ sở đưa mắt lên, cầm điện thoại di động đặt trên bàn trà, “Điện thoại di động giao cho thầy giữ, dù sao cũng không có ai tìm em…”.

Địch Nam giật mình, bỗng nhiên phát hiện mình giống như một đứa trẻ con đang giận dỗi.

Mộ Nhạc Nhạc thấy anh lần lữa không tỏ thái độ, bèn chủ động đi lên phía trước, “Đầu óc của em ngốc nghếch, chỗ nào làm chưa tốt thầy cứ nói thẳng, em sẽ sửa, sửa đến khi thầy vừa ý mới thôi”.

Địch Nam vẫn không tỏ ý gì. Tuy rằng không có người đàn ông nào lại không thích phụ nữ ngoan ngoãn nghe theo mình, nhưng cô không nhất thiết phải dè dặt đến mức này, cứ như anh là dã thú muốn ăn thịt người vậy.

“Quản gia đã chuẩn bị phòng cho em rồi”.

Mộ Nhạc Nhạc ừ hữ đáp lời, nhưng lại không đi ra, mà quay về ghế sofa, cởi giày, nghiêng người nằm lên đó.

“Tắt đèn giùm, cảm ơn nhé”. Cô quả thật rất khốn khổ, thà ngủ trên sofa cũng không muốn ngủ một mình ở một căn phòng xa lạ.

Địch Nam nhìn bóng lưng nhỏ gầy của cô, trong lòng khẽ nhói đau. Anh không hiểu được Mộ Nhạc Nhạc, ngược lại Mộ Nhạc như nhìn thấu lòng anh, để mặc anh trút hết những cảm xúc bất mãn không rõ ràng, ngoan ngoãn xin lỗi anh.

“Nhạc Nhạc, có muốn đi du học không?”.

“Thầy đi à…”. Mộ Nhạc Nhạc buột miệng hỏi.

“Không”. Địch Nam cũng không rõ bản thân đang trốn tránh chuyện gì, có lẽ anh phải cần thêm thời gian để quên đi quá khứ.

“Đi bao lâu…”. Mộ Nhạc Nhạc rầu rĩ hỏi.

“Ba năm”.

Mộ Nhạc Nhạc không lên tiếng, cô chẳng hề muốn đi bất cứ đâu, chỉ muốn làm đúng nhiệm vụ của một bà chủ gia đình.

Địch Nam không thấy cô trả lời, tưởng rằng cô đã ngủ. Anh nhẹ nhàng ôm cô lên giường, sau đó đi ra cửa, nhưng khi anh chuẩn bị tắt đèn, Mộ Nhạc Nhạc lại bước chân xuống giường. Thắt lưng Địch Nam bị một đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy, anh cảm nhận được từng giọt chất lỏng nóng hổi thấm vào áo sơ mi.

Anh đứng lặng một hồi lâu. Anh đã từng yêu một người con gái, người con gái ấy đã tàn nhẫn đâm một nhát vào trái tim anh. Trên đời này không ai có thể chống lại cám dỗ, chỉ có thể tự mình kiềm chế. Anh yêu thật lòng nhưng đổi lại chỉ là sự phản bội vô tình, vì vậy anh không tin vào tình yêu chân thật. Nói ra thì bất công với Mộ Nhạc Nhạc, nhưng anh lấy ai cũng như nhau cả.

“Thầy đưa em về nhà, chính là vì muốn cho em biết thầy có khả năng đưa em đi du học phải không?”.

“Đương nhiên không phải”.

Mộ Nhạc Nhạc càng nghĩ càng tủi thân, “Tại sao chúng ta lại không thể giống những cặp vợ chồng khác? Em không hề ép thầy phải thích em ngay lập tức, tại sao thầy lại muốn đuổi em đi…”.

Địch Nam sa sầm, xoay người đỡ lấy hai vai cô, nói thẳng thắn: “Xin lỗi Nhạc Nhạc, chúng ta vốn không phải lấy nhau vì yêu nhau, mà là hai kẻ kích động làm chuyện điên rồ. Nếu em đồng ý thì hãy cho tôi chút thời gian”.

Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu, hai tay ôm lấy cổ anh, “Em vì thích thầy mới kết hôn với thầy, đây không phải là kích động, không phải…”.

Địch Nam chậm rãi nói từng chữ một: “Giữa thích và yêu có một khoảng cách rất xa”.

“Vậy thầy nói tình yêu là cái gì?”.

“Tình yêu là một phần của cơ thể, bất luận là tốt hay xấu, cũng không có cách nào vứt bỏ”. Địch Nam chớp mắt, “Vấn đề là ở tôi”.

“Thầy vẫn còn yêu Phương Dung?”.

“Tôi không biết…”.

Mộ Nhạc Nhạc nhìn kĩ đôi mắt anh, đôi mắt ấy đang do dự, tim cô sắp tan nát rồi.

“Tại sao ngày hôm nay thầy mới nói với em những lời thật lòng này?”.

Địch Nam thấy cô lùi lại ba bước, bèn nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc trong lòng, mệt mỏi cất tiếng: “Tôi không yêu cô ấy, nhưng hình bóng của cô ấy không thể xóa đi được. Hoặc là nói, cô ấy đã trở thành bóng ma trong đời tôi”.

Mộ Nhạc Nhạc không hiểu đó là loại đau đớn thế nào, chắc là gần giống với tâm trạng bây giờ của cô, không chiếm được một vị trí nào quan trọng, bất luận bạn kêu gào thế nào, từ đầu đến cuối đối phương vẫn không nhìn thấy sự tồn tại của bạn.

Cô lấy lại bình tĩnh trong ba phút, rồi nhanh chóng đưa ra một quyết định…

“Ra nước ngoài học thêm cũng là một việc tốt, em đi”.

Địch Nam không trả lời, anh cho rằng mình sẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngược lại tâm trạng còn tệ hơn ban đầu. Anh không biết rốt cuộc mình muốn một kết quả như thế nào.

Suy nghĩ của Mộ Nhạc Nhạc rất rõ ràng, chỉ cần không ly hôn, cô có thể đợi, nhất định phải nói chuyện tình yêu nghiêm túc với Địch Nam.

Tình yêu xuất hiện sẽ không được báo trước, Mộ Nhạc Nhạc lý giải như thế này: Tình yêu không đến với những kẻ tự cho mình là thanh cao, tất cả bọn họ đều rất thận trọng và đầy cao ngạo, chẳng qua là tự trói buộc để bảo vệ cái tôn nghiêm của chính bản thân mình. Đương nhiên, đối phương phải là người mà bạn nhận định sẽ cùng đi suốt cuộc đời với mình, đồng thời trái tim của đối phương cũng thuộc về bạn. Vì hạnh phúc của chính mình mà nỗ lực, người khác dựa vào cái gì mà coi thường bạn?

Mộ Nhạc Nhạc quay trở lại bên cạnh anh, thuận tay đóng cửa phòng, “Em mà đi là sẽ đi ba năm, chỉ sợ thầy sẽ quên em. Vì vậy… đêm nay ngủ cùng nhau”.

Địch Nam dứt mạch suy nghĩ, vuốt ve mái tóc cô. Từng lời cứ chực ra khỏi miệng, thế nhưng cuối cùng anh lại nói ra một câu khác: “Không cần, tôi sẽ đến thăm em”.

“Thầy không làm theo lời em, em sẽ không đi du học…”. Mộ Nhạc biết bản thân rất ngốc, ngốc hết thuốc chữa, nhưng Hàn Tư Viễn nói đúng, tình yêu là một canh bạc, đã có dũng cảm đánh cược thì phải chấp nhận thắng thua.

Địch Nam nhướn mày, “Em không hiểu được đàn ông, đàn ông có thể đem tình dục và tình yêu phân biệt rạch ròi, đừng có lấy trinh tiết của mình ra đùa giỡn”.

“Thân thể của em do em chịu trách nhiệm, thầy đừng có xen vào…”. Mộ Nhạc Nhạc giận dỗi nhếch miệng. Cô không hiểu được đàn ông suy nghĩ gì trong đầu, nhưng cô biết rõ mình muốn cái gì.

Địch Nam biết cô đang giận dỗi, chỉ cười một tiếng đáp lại.

Khi anh đứng lên, tay vặn nắm cửa, phát hiện cửa bị khóa trái. Mộ Nhạc Nhạc lấy chìa khóa cửa bỏ vào túi trước quần yếm, nhanh như chớp vọt vào nhà tắm, khóa cửa lại. Ngay sau đó, tiếng nước chảy của vòi hoa sen vọng ra.

Địch Nam cảm thấy bất đắc dĩ, đàn ông đã ra sức từ chối tới mức như anh cũng coi như đạt đến cấp Ninja rồi.

“Mở cửa ra Nhạc Nhạc!”.

“Nhưng mà em chưa mặc quần áo, thầy có chắc là muốn em ra ngay bây giờ không?”.

“…”. Địch Nam mở cửa kính nhìn xuống mặt đất… Ba tầng, để nhảy xuống thì hơi cao.

Có lẽ vì là quan hệ thầy trò với nhau mà trong mắt anh, Mộ Nhạc Nhạc vẫn chỉ là mầm non, nhưng nhìn ở một góc độ khác, anh thực sự đã cấm dục hơn một năm rồi. Phải thừa nhận, Mộ Nhạc Nhạc là một cô gái đẹp, là một nụ hoa yêu kiều đang chờ để nở rộ. Đàn ông không chịu được sẽ hái, đùa giỡn, đặc biệt còn chòng ghẹo khiêu khích. Như lúc này đây, anh rất sợ bản thân sẽ làm ra chuyện mất lí trí.

Đương nhiên, anh không phải không có khả năng chịu trách nhiệm, mà anh lo lắng cô sẽ hối hận.

Địch Nam có chút khó xử, ngón tay đặt bên môi, nhắm mắt lại làm theo những suy nghĩ trong lòng. Bên tai lại vang lên tiếng nước chảy, những hình ảnh không nên nghĩ đến cứ mặc sức xông vào trí óc anh, làm anh mê muội.

Địch Nam, giờ mày là một thầy giáo của nhân dân, không thể hủy hoại mầm non được. Anh lầm bầm liên tục.

“Chồng yêu, em đến đây…”.

Mộ Nhạc Nhạc tắm xong, người ngát hương thơm. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng của Địch Nam, dựa vào cửa phòng, lộ ra đôi chân thon đẹp. Gương mặt ửng đỏ mang theo nét non nớt, e thẹn.

“…”. Địch Nam thấy cô chậm rãi bước tới gần, rất muốn đứng lên tìm chìa khóa phòng, nhưng đôi chân lại không chịu nghe lời.

“Em đừng qua đây!”. Anh nghiêm nghị ra lệnh.

Mộ Nhạc Nhạc rụt vai, nhưng vì áo sơ mi rộng, cô co người lại như vậy khiến cho bờ vai và một bên ngực trắng như tuyết lộ ra.

Địch Nam không có cách nào ra lệnh cho bản thân di dời tầm mắt, cổ họng anh khô khốc, đôi chân không kiềm chế được di chuyển.

“Ý tôi là… để tôi qua đó”.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc thầm thở dài. Giọng thầy Địch trở nên khàn như vậy, thầy bị cảm rồi à?

Bỗng chốc, Mộ Nhạc Nhạc bị một trọng lực đẩy vào, lưng áp sát tường. Cô sợ sệt đưa mắt lên, đối diện với ánh mắt đầy ám muội của Địch Nam. Đôi mắt ấy như viên ngọc trai hút lấy ánh trăng, làm tâm trí cô mê muội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK