Lại nói tới mười kí nọ…
Đầu truyện này có nói rồi, một mình Tổng Tài kế thừa tài sản kếch xù của gia tộc, trời mới biết nhà hắn giàu mấy đời rồi, từ tấm bé Tổng Tài đã nhận sự giáo dục tốt nhất, trên mọi phương diện.
Năm 10 tuổi Tổng Tài rời Trung Quốc, mười bốn năm sau đó phiêu bạt ở các quốc gia Châu Âu, trong đó Vương Quốc Anh là nơi hắn định cư lâu dài nhất và hoàn thành chương trình đại học ở đó.
Đúng vậy, không sai đâu, chính xác là cái Vương Quốc Anh mà có món “Chết không nhắm mắt…” – à không – “Ngửa mặt ngắm trời sao” đó!(**) Đương nhiên sự thật là loại “ẩm thực quốc gia” này không được nấu nhiều, nhưng mà mấy món ăn khác cũng không ngon miệng là bao.
Cho nên Tổng Tài cứ ăn cái món đó mãi, cho dù là sau khi về nước.
Nhờ đó Tổng Tài kén chọn thức ăn, do vậy hắn không ăn được nhiều; và hiển nhiên, hắn cũng chẳng để tâm tới cường độ làm việc và vận động, nhất là sau khi bị loét dạ dày.
(39)
Tổng Tài không có cái dạ dày Anh:-), và tiếc là, hắn cũng không có dạ dày Pháp, dạ dày Italia luôn…
Nhưng trong thời gian này, Tổng Tài chắc chắn hắn đã có một cái dạ dày Trung Quốc!
Bạn Thân không nghĩ vậy, hắn chỉ thấy Tổng Tài MẬP:-).