“Mộ Niên lại ra ngoài đấy à?” Lô Vũ thấy Mộ Niên cầm ví với di động, ngồi buộc dây giày trước cửa liền hỏi: “Dạo này thấy ông chăm ra ngoài phết đấy.”
Mộ Niên đứng lên vuốt thẳng mấy nếp nhăn trên quần áo, “Ừm, đang thèm ăn bánh ngọt, tôi đi nhé!”
Tâm trạng Mộ Niên lúc này rất tốt, vừa đi còn vừa cúi đầu cười trộm. Quả nhiên nói người đang yêu trí thông minh dưới mức âm là có lý, chưa nhìn thấy mặt nhau mà trong lòng đã vui như nở hoa vậy.
“Kính chào quý khách!” Vừa vào cửa nhân viên Tiểu Manh đã theo thói quen chào lớn, ngẩng đầu lên nhìn thấy người tới là ai, cô nàng mừng rỡ nói: “Mộ Niên? Lâu lắm rồi không thấy cậu đến!”
Mộ Niên gãi đầu cười ngại ngùng, “Lúc trước nghỉ hè nên về quê.”
“Cậu muốn ăn gì? À tôi nói nhỏ với cậu nhé ~ Ông chủ tiệm của bọn tôi cũng đang ở đây!”
Không ở đây mới là lạ, lần nào trước khi đến cậu cũng gọi điện cho Thịnh Diệc Thanh mà.
Mộ Niên vừa chọn xong bánh đã thấy Thịnh Diệc Thanh xuất hiện.
“Đến đây.” Thịnh Diệc Thanh lần này ngồi bên Mộ Niên, chống tay nhìn cậu ăn bánh, tay kia thì nắm lấy bàn tay cậu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve.
Mộ Niên cúi đầu cười, “Mấy hôm nữa em không đến được, ở trường có chút việc bận.”
“Vậy thứ sáu thì sao, chiều thứ sáu anh đón em nhé?”
“Được!” Tự thấy mình đồng ý hơi vội vàng, Mộ Niên liền bổ sung: “Thực ra là em nhớ Đại Bạch thôi.”
Thịnh Diệc Thanh nhịn cười không vạch trần cậu, còn vô cùng nghiêm túc trả lời: “Đại Bạch cũng nhớ em.”
Ăn xong bánh ngọt rồi, Thịnh Diệc Thanh liền kéo cậu vào phòng làm việc, cửa vừa đóng đã ép cậu lên cửa, cúi đầu hôn.
“Ưm…” Mộ Niên bắt đầu còn giật mình, sau phục hồi tinh thần lại liền lấy hai tay ôm lấy cổ Thịnh Diệc Thanh, làm nụ hôn càng thêm sâu.
Vài phút sau, Thịnh Diệc Thanh buông cậu ra, tựa lên trán cậu, cười, “Toàn mùi chocolate.”
Mộ Niên chôn đầu trong ngực hắn cọ cọ.
“Trước khi em đến anh đã làm một ít bánh quy, macaroon các loại, lát em cầm về mà ăn.”
Mộ Niên có chút băn khoăn, “Lần trước anh làm em vẫn chưa ăn xong mà, về sau đừng làm cho em nhiều quá, đủ rồi. Em cũng không phải hẹn hò với anh vì bánh ngọt miễn phí…”
“Anh tự nguyện làm cho em mà, anh thích nhìn em ăn. Không có gì không tốt.”
Mặc kệ nói thế nào, Mộ Niên vẫn cầm theo bánh về, có điều cũng thừa dịp Thịnh Diệc Thanh không để ý, trộm mua thêm hai miếng bánh về.
Trở lại ký túc xá, Mộ Niên đem tất cả đám bánh kẹo từ Đường Tâm về để lên bàn.
“Ôi cha, Mộ Niên, ông phát tài đấy hả? Một đống đồ ngọt còn toàn ở Đường Tâm, chỗ này chắc tốn không ít tiền ha… Đúng rồi, mới nãy Tiểu Ngả còn than thèm đồ ngọt, vừa lúc ông mua nhiều vậy, tôi lấy một cái cho Tiểu Ngả được không?” Lô Vũ đi qua lật lật đống đồ trên bàn.
Mộ Niên hào phóng trả lời: “Ờ lấy đi.”
Lô Vũ liền chọn lấy một hộp bánh quy nhỏ nhất, “Vậy lấy cái này đi.”
“Không được không được!” Mộ Niên vội vàng lấy lại bánh quy, đây là bánh Thịnh Diệc Thanh làm riêng cho cậu, làm sao nỡ đem đi cho người khác.
“Ây…” Lô Vũ liền cầm lấy một cái bánh lão bà*, “Cái này thì sao?”
Mộ Niên lại vẻ mặt tiếc nuối, “Cái đó cũng không được…” Lúc đưa cái này cho cậu Thịnh Diệc Thanh còn nói đây là bánh cố ý làm cho phu nhân mà.
(*) Bánh lão bà: 老婆餅/Sweetheart Pastry là một loại bánh truyền thống của vùng Quảng Đông. Bánh có vỏ mỏng, nhân bí đao, hạnh nhân, gừng và ngũ vị hương. Bánh này xuất phát từ một truyền thuyết về một đôi vợ chồng nghèo rất yêu thương nhau. Một ngày nơi họ sống bùng phát dịch bệnh và cha của người chồng bị nhiễm bệnh, Hai người đem tất cả tiền trong nhà ra để chữa trị cho ông nhưng không hiệu quả. Cuối cùng người vợ đã phải bán thân đi làm nô lệ để lấy tiền chữa bệnh cho cha chồng. Khi người chồng biết được việc này, anh đã làm ra một chiếc bánh với nhân bí đao và hạnh nhân ngọt dành cho vợ mình và bán nó trên phố. Bánh của anh ta bán chạy đến nỗi ít lâu sau anh đã dành dụm đủ tiền để chuộc vợ về. Đây chỉ là một trong những truyền thuyết về sự ra đời của chiếc bánh này. Chính là cái bánh ở trên đầu chương á:))
Lô Vũ méo xệch miệng, macaroon rất đắt, bánh kem lại là thứ Mộ Niên ưa thích, cậu ta cũng không thể mặt dày mà lấy được.
Mộ Niên đắn đo một lúc lâu, cuối cùng đưa hai miếng bánh kem mình mua cho cậu ta, “Đưa Tiểu Ngả cái này đi.”
Lô Vũ giật mình, thế mà đem đồ mình thích nhất đi cho, chẳng lẽ khẩu vị thay đổi?
“Mau cầm đi, ông chả bảo muốn tặng Tiểu Ngả còn gì?” Mộ Niên đẩy hộp bánh qua.
“Cảm ơn!”
Mộ Niên vỗ vỗ mấy hộp bánh trên bàn, click vào trang web trạm đồ ngọt.
[Bánh mật]: Hi ~
[Nữu nữu yêu Macaroon nhất]: Đại thần bánh mật! Xin nhận của tiểu nữ một lạy!!
[Kẹo đường]: Cùng cúng bái!!!
[Milkshake vị ô mai]: Đại thần quả là chân nhân bất lộ tướng! Cầu ôm đùi!
[Bánh mật]: Các cô động kinh à???
[Nữu nữu yêu Macaroon nhất]: Bọn tôi đã nghe ông với B song ca rồi…
[Kẹo đường]: Ông thiệt không phải con gái đó chớ???
[Bánh tart trứng đậu đỏ]: Bánh mật! Tôi thật sự muốn xem hình của ông lắm đó! Không biết người thế nào mới có thể biến đổi nhiều giọng như vậy!
[Bánh mật]: (/ω) Bí mật…
[Milkshake vị ô mai]: Bánh mật, Báo Tử đối xử với ông thế nào?
[Bánh mật]: Hahahahaha…
[Kẹo đường]: Đừng cười ngu! Giữ hình tượng cao lãnh giùm con với đại thần ơi!
[Nữu nữu yêu Macaroon nhất]: Chuẩn đó! Tôi cũng không thể nào nghĩ Lưu Niên với Bánh Mật là một người, bánh mật ông hai mặt sao? Một người thì cool ngầu một người thì ngốc chết đi được!
[Bánh mật]: [hình ảnh]
[Nữu nữu yêu Macaroon nhất]: Ôi mẹ ơi! Macaroon!!!!! Thật chỉ muốn ăn!!!
[Bánh mật]: Báo Tử làm đó ~
[Nữu nữu yêu Macaroon nhất]: Hâm mộ ghen tị hận!!!
[Kẹo đường]: Bánh mật thiệt hạnh phúc! Phu nhân lần này gả đi thật đúng đắn!
[Milkshake vị ô mai]: Làm phu nhân cảm giác thế nào? *Giơ mic*
[Bánh mật]: o(≧v≦)o Mỗi ngày đều rất vui!
[Bánh tart trứng đậu đỏ]: Chống tường, phu nhân người rụt rè chút được không???
Sáng thứ sáu vừa tan học, Mộ Niên đã trực tiếp chạy một mạch đến cổng trường, xe của Thịnh Diệc Thanh đã đợi sẵn bên đường.
“Nóng lắm không?” Thịnh Diệc Thanh lau mồ hôi trên trán Mộ Niên, “Chạy vội thế làm gì?”
Mộ Niên gật đầu lại lắc đầu.
“Rõ ngốc.” Thịnh Diệc Thanh điểm điểm mũi cậu.
Mộ Niên phát hiện thì ra người đang yêu thay đổi thiệt nhiều, ngày trước khi diễn trò với Lục Duy phải biểu hiện thân mật, tất cả những gì cậu cảm thấy là ngại chết đi được. Nhưng mỗi lần được Thịnh Diệc Thanh ôm ôm ấp ấp cậu đều cảm thấy siêu siêu vui vẻ, siêu siêu hạnh phúc.
Giữa trưa đường xá không đông, chưa đến nửa tiếng hai người đã về đến nhà.
Vừa mở cửa đã thấy Đại Bạch chào đón nhiệt tình, Mộ Niên người đang nóng bức, chỉ sờ sờ đầu nó một chút rồi đi vào phòng.
“Em đi tắm đi. Thay quần áo, tắm xong ra ngoài rồi sẽ mát ngay ấy mà.”
Mộ Niên tuy cũng có mấy bộ quần áo để thay, nhưng ở trong nhà cậu càng thích mặc đồ của Thịnh Diệc Thanh. Cậu thấy làm vậy hai người dường như lại càng thêm thân mật.
Cậu lấy cái áo phông ngắn tay lớn nhất của Thịnh Diệc Thanh ra, mặc lên vừa che đến đùi, phía dưới chỉ mặc quần lót, cứ thế không thèm giữ chút hình tượng nào ngồi trên sofa vừa ăn kem vừa xem TV. Ăn xong kem, lại thấy trên bàn có một đĩa matcha mousse, liền nhịn không được lấy thìa xắn một miếng.
Thịnh Diệc Thanh từ phòng bếp đi ra, phát hiện bánh trên bàn lẹm mất một góc thì bất đắc dĩ nói: “Mèo con tham ăn, em với Đại Bạch là anh em sao? Bánh này anh còn đang định chụp ảnh up lên weibo mà.” Nói là nói vậy, hắn vẫn rút điện thoại ra chụp một cái up lên weibo.
“Không phải em ăn mà…” Mộ Niên nhìn quanh.
“Ừm?” Thịnh Diệc Thanh up xong weibo liền để điện thoại xuống bàn, đưa tay nâng cằm Mộ Niên lên, vuốt môi cậu một cái rồi lại vươn lưỡi liếm, “Vị matcha.”
Mộ Niên giả ngu.
“Anh cũng đi tắm đây.”
Thịnh Diệc Thanh vừa vào nhà tắm, Mộ Niên ngồi bên ngoài dùng máy tính của hắn lên weibo.
[CV Báo Tử]: Chớp mắt một cái mà đã bị mèo con tham ăn gặm mất một góc rồi ~ [hình ảnh]
“Thì tham…” Mộ Niên nhỏ giọng nói thầm.
Thấy góc dưới bên phải QQ nhảy nhót, Mộ Niên vừa nhìn đã thấy là khung chat của kịch tổ trước, nghĩ hẳn là cũng không có gì cậu không thể xem, bèn mở ra.
[Lên kế hoạch]: Sắp đến sinh nhật của Báo Tử sama rồi ~
[Đạo diễn]: Không biết năm nay sama có mở ca hội không nữa…
[Biên kịch]: Sợ là cùng bạn gái ở bên nhau, không có thời gian mở ca hội đâu…
[CV – Quỳnh Lâu]: Cũng không chắc, hàng năm Báo Tử đều mở ca hội. Sinh nhật ở bên bạn gái thì ca hội có thể tổ chức trước mà.
Lên kế hoạch: _(:з” ∠)_ Có bạn gái phát là khác hẳn, sama mỗi lần up weibo đều toàn tim hồng hường phấn, thật sự hâm mộ mà!
[Đạo diễn]: Nếu mà liên hệ được với bạn gái của Báo Tử thì thật tốt, bạn gái hắn giọng cũng không sai, nếu mà cùng thu âm chúc mừng sinh nhật với chúng ta được thì hay biết mấy!
[CV – Quỳnh Lâu]: Không sao, còn tận hơn tháng nữa cơ mà, lúc nào có cơ hội thì hỏi sau.
Nhìn mọi người nói chuyện, Mộ Niên mới chợt nhớ ra, thật sự sắp đến sinh nhật Thịnh Diệc Thanh. Cậu làm bạn trai chính thức của hắn, phải tặng quà gì mới tốt đây?
—–END 22—–