[Lên kế hoạch]: ⊙ω⊙ Bánh mật thực có lương tâm, chắc chắn là CV tốc độ nhất trong lịch sử kịch tổ chúng ta! Mẹ ôi! Quỳnh Lâu sama nên học tập!
[CV – Quỳnh Lâu]: Sao lại kéo anh vào! Anh cũng nhanh lắm mà!
[Lên kế hoạch]: Anh nói lời này có thấy lương tâm cắn rứt không? Lần nào tôi cũng phải vừa nhắc nhở vừa thúc giục vừa lôi kéo vừa nịnh nọt, vậy mà cả kịch tổ làm xong hết sạch rồi âm của anh phải hai, ba hôm sau mới từ từ gửi đến!
[CV – Quỳnh Lâu]: Khụ khụ, bánh mật đâu rồi ~
[CV – Bánh mật]: Tôi đây ~
[CV – Quỳnh Lâu]: Khuy bình (*) đáng xấu hổ nha ~ Bánh mật, cưng là học sinh phải không?
(*) Khuy bình: Thực sự không thể tìm ra là cái gì 55555 ~ Cơ mà nếu ta đoán không nhầm thì giống như kiểu ẩn thân không nói chuyện ấy?
[CV – Bánh mật]: Phải, thì sao?
[CV – Quỳnh Lâu]: Thảo nào, anh đây đã đi làm rồi, thời gian đâu có linh hoạt như học sinh. Ngày nào mở mắt ra cũng phải đi làm, buổi tối về được đến nhà đã mệt hết hơi, nằm xuống là ngủ say như chết, lấy đâu ra lắm thời gian rảnh được.
[Lên kế hoạch]: Nhưng Báo Tử sama giao âm cũng rất nhanh a →_ →
[CV – Quỳnh Lâu]: Cô xem Báo Tử lúc trước ngày ngày up weibo hình bánh ngọt tự làm, chắc chắn là cực kỳ rảnh rỗi! Mà Báo Tử làm nghề gì ấy nhỉ?
[Lên kế hoạch]: o. o Phải a, tôi cũng không biết… Kỹ năng giữ bí mật của Báo Tử sama thực sự quá tốt!
[CV – Bánh mật]: Báo Tử sama hẳn không còn đang đi học đi… Giọng của anh ấy co vẻ thành thục…
[CV – Quỳnh Lâu]: Chắc chắn không phải học sinh, cậu ta nói thế nào cũng phải tầm hai bảy, hai tám…
[Lên kế hoạch]: Nói đến thần bí, tôi thấy Lưu Niên càng thần bí hơn!
Đột nhiên bị Lên kế hoạch nhắc tới, tim Mộ Niên tự dưng đập nhanh hơn.
[Đạo diễn]: +1, Quỳnh Lâu sama hợp tác với Lưu Niên lần nào chưa?
[CV – Quỳnh Lâu]: Chưa.
[Lên kế hoạch]: Tôi từng muốn lôi kéo cậu ấy mà không dám…
[CV – Quỳnh Lâu]: Vì sao?
[Lên kế hoạch]: Không phải nghe dân tình nói Lưu Niên cao quý lãnh diễm sao… Hơn nữa tôi cũng sợ cậu ấy khó gần….
[CV – Quỳnh Lâu]: =.= Chưa tiếp xúc bao giờ sao biết người ta khó gần! Thời buổi bây giờ mọi người cứ toàn như vậy, không trông mặt bắt hình dong thì chính là tin lời đồn nhảm!!!
Mộ Niên trong lòng âm thầm gật đầu! Không ngờ Quỳnh Lâu sâu sắc đến vậy!
[Lên kế hoạch]: Khụ khụ, Quỳnh Lâu sama đừng kích động…
[CV – Quỳnh Lâu]: Ai, ta cũng là nạn nhân a, không nói cái này nữa… Đổi đề tài!
[Lên kế hoạch]: Đổi sang đề tài là… Quỳnh Lâu sama anh đã có thời gian ngồi tán nhảm như thế này, vậy phần thu âm…
[CV – Quỳnh Lâu]: ⊙_⊙ Đột nhiên nhớ ra anh đây có việc bận! Off trước nha!
Mộ Niên cười khẽ, tắt khung chat. Nhớ đến cái weibo bị bỏ hoang đến sắp mọc cỏ, cậu liền login, sau đó click vào weibo của Báo Tử, đã một tháng rồi không có bài mới, không được nhìn bánh ngọt Báo Tử làm, Mộ Niên cảm thấy có thật buồn chán.
Đối mặt với màn hình máy tính đã vài tiếng, Mộ Niên thấy mắt mình hơi mỏi liền đứng dậy đi ra hành lang, nhìn cây cối trong sân trường.
Đứng mười lăm phút, gật đầu chào người quen đi ngang qua lại vặn eo một lúc, hoạt động gân cốt.
“Mộ Niên! Di động kêu!” Tiếng Lô Vũ từ phòng ngủ truyền ra.
Mộ Niên vội vàng đi vào, cầm lấy di động đặt trên bàn.
“Lục Duy?” Mộ Niên nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, trong lòng đột nhiên vui vẻ vô cùng, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: “Uy~”
“Mộ Niên! Đang làm gì đấy?” Giọng nói ở đầu bên kia cũng lộ rõ sự hưng phấn.
“Không làm gì, không phải ông bảo học kỳ này bận sao?”
“Bận xong rồi, mùng một tháng năm ông có định đi đâu không?”
“Không, chắc ở ký túc xá ngủ…”
“Vậy hôm đấy tôi sang nhé?”
“Thật à? Đương nhiên hoan nghênh! Ăn uống ngủ nghỉ chơi bời gì đó tôi bao ông tất! Đến đi!”
“Được, hôm ấy gặp, chờ tin tôi nhé!”
“Không thành vấn đề!”
Ngắt máy rồi, trên mặt Mộ Niên vẫn không thể ngừng được tươi cười sáng lạn.
“Uây, Mộ Niên, ai gọi mà vui vậy?” Lô Vũ tò mò hỏi.
“Bạn trung học, cậu ấy bảo mùng năm tháng một sang đây chơi.”
“Bạn thân à?”
Mộ Niên gật đầu.
Lục Duy là bạn tốt nhất của Mộ Niên thời trung học, nguyên nhân rất đơn giản, cả hai đều thích ăn đồ ngọt. Nhớ rõ hồi đó mỗi lần ra chơi, hai người đều rủ rê nhau ra ngoài ăn uống, hơn nữa nhà hai người cũng gần, bố mẹ hai bên đều quen biết, quan hệ rất thân thiết. Có điều bọn họ lên cấp ba mới có cơ hội quen biết, lần đầu gặp mặt thậm chí còn có cảm giác chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Trung học như hình với bóng, vốn hẹn nhau cùng chung trường đại học, ai biết Mộ Niên thi đại học không được tốt. Lục Duy còn định xin vào chung một trường với cậu, lại bị cậu ngăn cản. Chính vì hai người họ là bạn, nên mới luôn hy vọng đối phương có thể có tương lai tốt. Dù sao lên đại học rồi ngày nghỉ cũng nhiều, cơ hội gặp mặt sẽ không ít.
Hưng phấn qua đi, Mộ Niên lại một lần nữa ngồi trước máy tính, không biết từ lúc nào đã thấy trạm đồ ngọt @ mình rất nhiều lần.
[Bánh mật]: *ngoáy mũi* @ Tiểu gia làm chi?
[Nữu nữu yêu Macaron nhất]: Nam thần của ông có đối tượng ~
[Bánh mật]: ∑(っ°Д°;)っ Gì cơ???
[Kẹo đường]: Bánh mật, không có việc gì, vốn nam thần người như vậy sinh ra chỉ để ngưỡng mộ thôi, sao có thể tiếp xúc gần gũi, người ta có đối tượng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
[Milkshake vị ô mai]: Vừa mới onl, mới vắng mặt một ngày mà đã có sự gì xảy ra rồi?
[Nữu nữu yêu Macaron nhất]: Đương kim nam thần của bánh mật, Báo Tử, hình như có đối tượng rồi.
[Bánh mật]: Đợi đã, cô bảo là hình như?
[Kẹo đường]: Kỳ thực tôi thấy Báo Tử thích người ta thì đúng hơn.
[Bánh mật]: Thôi để tôi đi xem thế nào đã…
Mở weibo.
[CV Báo Tử]: Mỗi ngày nhìn em ấy ăn cái gì cũng là một loại hưởng thụ ^__^
Chẳng lẽ Báo Tử thực sự có người trong lòng?
Cùng lúc đó, khung chat trong kịch tổ cũng nhấp nháy.
[Lên kế hoạch]: @ Báo Tử! Báo Tử sama ~
[Đạo diễn]: Sao vậy?
[Lên kế hoạch]: *Cười xấu xa* Có JQ!!!
[Đạo diễn]: Ai?
[Lên kế hoạch]: Báo Tử sama ~ Ở trên weibo ấy ~
Mộ Niên cũng lặng lẽ quan sát động tĩnh trong kịch tổ, Báo Tử hẳn sẽ không xuất hiện đi… Mới vừa nghĩ như vậy, liền thấy nick Báo Tử xuất hiện.
[CV – Báo Tử]: Làm sao vậy?
[Lên kế hoạch]: *Cười xấu xa* Báo Tử sama hẹn hò sao ~ Tôi biết anh hai năm, lần đầu tiên thấy anh nói đến “em ấy” trên weibo ~
Mộ Niên cũng khẩn trương chờ Báo Tử reply.
[CV – Báo Tử]: Ừm, có điều vẫn chưa thành.
[Đạo diễn]: Chẳng lẽ còn có người có thể từ chối Báo Tử sama? Không phải anh chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là người ta chạy đến sao?
Mộ Niên dùng sức gật đầu, chắc chắn thế! Báo Tử sama mà cũng phải theo đuổi người khác sao?
[CV – Báo Tử]: Bây giờ còn chưa tỏ tình, tôi sợ doạ đến em ấy.
Tâm trạng vui vẻ lúc trước cứ thế một hơi bay hết, Mộ Niên có chút thất lạc mà tắt đi khung chat. Thấy Báo Tử nói đến một người khác, toàn tâm toàn ý hướng về một người khác, trong lòng dâng lên một cảm giác không rõ tên, vừa muốn buông tha lại không cam lòng.
Cố tỏ ra vui vẻ, mở khung chat, PM Báo Tử.
[Bánh mật]: ⊙▽⊙ Chúc mừng sama tìm được nửa kia của mình!
[Báo Tử]: Còn chưa thành mà, có điều mượn trước lời chúc của cậu.
[Bánh mật]: Sao lại chưa thành?
[Báo Tử]: Tôi với em ấy gặp nhau chưa được bao lâu, có lẽ nên để như vậy một thời gian ngắn nữa rồi mới tỏ tình.
Trong lòng Mộ Niên đột nhiên có chút ích kỷ mà hy vọng người kia từ chối Báo Tử, nhưng ngoài mặt lại trái lương tâm mà chúc phúc.
[Bánh mật]: Vậy chúc sama sớm ôm giai nhân về dinh!
Khi tâm trạng không vui thì có thể làm gì? Đối với Mộ Niên, khi buồn bực nhất định phải ăn bánh ngọt. Chị có vị ngọt của bánh mới có thể xua tan khó chịu trong lòng cậu.
Nhìn đồng hồ, năm giờ, cũng không quá muộn. Dù sao chiều nay cũng không có khoá, đến tối mới về cũng không sao.
Ngồi trên xe, Mộ Niên tựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt lơ đãng không tiêu cự, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
Xe bus một lần nữa dừng lại, thông báo tên trạm đến, Mộ Niên nhìn lướt qua khung cảnh bên ngoài, vội vã đứng dậy chạy ra cửa, vừa nghe bác tài oán giận vừa nhảy xuống xe.
Tiệm Đường Tâm lúc này không có nhiều người, Mộ Niên chọn một miếng bánh kem bơ rồi ngồi xuống chỗ quen thuộc. Có điều lần này Thịnh Diệc Thanh bước đến đúng lúc cậu vừa ngồi xuống. Mộ Niên hơi nghi hoặc, bình thường hắn đều là đợi cậu ăn gần xong mới tới, tuỳ ý nói chuyện vài ba câu.
Thịnh Diệc Thanh đặt một cốc trà sữa lên bàn, có chút thân thiết hỏi: “Tâm trạng không tốt sao?”
Mộ Niên lắc đầu, mỉm cười với hắn, “Không có việc gì.”
“Rất hiếm khi thấy cậu trễ như vậy mới đến đây.” Thịnh Diệc Thanh cũng không hỏi thêm, trực tiếp đổi đề tài.
Mộ Niên dùng thìa gạt một chút bơ đưa vào miệng, đợi vị ngọt tràn lan toàn khoang miệng mới trả lời: “Ngọt thật. Hôm nay đột nhiên muốn ăn, dù sao cũng không ở xa nên liền cứ như vậy đến đây.”
Thịnh Diệc Thanh đang định nói tiếp gì đó, đột nhiên bị người trong tiệm gọi đi mất.
“Xin lỗi tôi có chút việc.” Thịnh Diệc Thanh nói, trong lời nói bao hàm xin lỗi.
Mộ Niên cười nhẹ tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Ăn xong miếng bánh, tâm trạng Mộ Niên cuối cùng cũng tốt lên. Cậu bước đến trước quầy, muốn cùng Thịnh Diệc Thanh chào tạm biệt. Không biết từ bao giờ, chào tạm biệt đã trở thành thói quen giữa hai người họ.
Cô bé bán hàng xua tay ý bảo hắn chờ, sau đó đi vào phòng làm việc. Lát sau, Thịnh Diệc Thanh đi ra, trong tay là một hộp bánh quy bơ.
“Tặng cậu.”
Mộ Niên cuống quít xua tay: “Để tôi mua…”
“Chúng ta chẳng lẽ không phải bạn bè sao?” Thịnh Diện Thanh hỏi.
“Đương nhiên có!” Mộ Niên lại cuống quít giải thích.
“Vậy nhận đi, dù sao cũng không phải cái gì quý hiếm đắt đỏ mà.”
Không chống lại được nhiệt tình của Thịnh Diệc Thanh, Mộ Niên đành nhận lấy, “Thật sự cảm ơn anh.”
Thịnh Diệc Thanh chỉ nhẹ nhàng mà cười.
Trở lại ký túc xá, Mộ Niên mở weibo, sau khi nhìn thấy weibo mới của Báo Tử, tâm trạng vừa tốt một chút đã rơi xuống số âm.
[CV – Báo Tử]: Thật hy vọng em ấy mỗi ngày đều có thể vui vẻ hạnh phúc.
——
Editor lảm nhảm: Vậy là truyện đã chuyển sang hướng cẩu huyết + ngược tâm nha:3
—–END 8—–