Lúc Diệp Dương về công ty, quẹt thẻ vào cửa thì cũng đã năm rưỡi.
Hầu hết mọi người trong công ty đều đã tan làm, chỉ còn mình nhóm của Lâm Thiên Nhất có một dự án đang trong giai đoạn quảng bá nên hơi bận rộn, thành viên trong nhóm đều đang làm việc.
Diệp Dương còn chưa vào văn phòng đã nghe thấy tiếng Lâm Thiên Nhất.
Lâm Thiên Nhất thấy cô quay lại bèn ồ lên một tiếng, quay ghế ra châm chọc: “Ô kìa, sếp lớn bận rộn xem phim về rồi.”
Diệp Dương ấm ức chuyện Trương Kiền, lại không thể tỏ thái độ với anh, cảm thấy vô cùng bức bối, không còn lòng dạ nào mà cãi cọ với Lâm Thiên Nhất nên cũng chẳng buồn để tâm tới anh ta.
Lâm Thiên Nhất không buông tha cho cô, tiếp tục trêu cợt: “Sao, sốc à, xem phim xong thì phát hiện giấc mộng doanh thu phòng vé một tỷ tám của em vỡ tan hả?”
Diệp Dương đặt túi xuống bàn, hậm hực nói: “Anh đừng đoán bừa rồi hả hê, lỡ phim hot thì cứ chờ đấy.” Nói rồi, cô cầm cốc bước lại phía máy lấy nước rót nước.
Lâm Thiên Nhất kéo ghế đuổi theo cô, nói: “Em nói cứ như anh không mong phim các em thành công vậy, các em thành công thì ít nhiều gì bọn anh cũng được thơm lây, anh cũng mong mấy em suôn sẻ mà.”
Diệp Dương uống một ngụm nước cho trơn họng, cô nói: “Vì chuyện một tỷ tám mà anh trêu tôi suốt tới tận bây giờ, có ma mới tin anh.”
Lâm Thiên Nhất cười: “Anh thật sự mong các em thành công, chỉ là cũng thật lòng nghĩ phim sẽ không thành công nổi.”
Diệp Dương nói: “Tôi thì lại thấy có thể thành công.”
Lâm Thiên Nhất nói: “Em chỉ đang yêu ai yêu cả đường đi lối về thôi.” Anh ta nghĩ ra chuyện gì, lại quay sang phổ cập cho một thành viên trong nhóm đang ngồi gần đó, “Lúc mới vào công ty mình cô ấy có phụ trách một bộ phim điện ảnh, cái bộ phim điện ảnh ấy, trời đất ơi, dị tới nỗi không thể dị hơn được nữa, có cậu bạn vì công việc phải xem đi xem lại bộ phim này tới nỗi bị chấn sang tâm lý, chỉ mình cô ấy là xem say mê. Tôi hỏi cô ấy thấy sao, cô ấy bảo là hay. Tôi sợ nghệt cả mặt, thầm nghĩ khẩu vị của cô bé này quái thật. Về sau phát hiện đây không phải vấn đề về thẩm mỹ, cô ấy tự làm cái gì cũng thấy nó hay, thật lòng tới nỗi mất cả lý trí. Vậy nên bình thường cô ấy toàn đoán sai doanh thu mấy bộ phim mình phụ trách. Còn phim người khác làm thì đoán cũng đúng tám chín phần mười.”
Một cậu trai tiếp lời: “Làm gì yêu nấy là chuyện tốt mà, em không có khả năng như vậy, chỉ có thể vừa làm vừa chửi, khổ chết đi được.”
Diệp Dương bước tới chỗ ngồi của mình, vừa đi cô vừa nói: “Nghe thấy chưa, Dương Chấn giác ngộ tốt hơn anh đấy.”
Lâm Thiên Nhất lê ghế đuổi theo: “Anh có nói như vậy không tốt đâu, chỉ là muốn nhắc em đừng dành quá nhiều tình cảm, lỡ doanh thu chỉ được mấy chục triệu anh sợ em lại không chịu nổi.”
Diệp Dương ngồi xuống, tặng cho anh ta một chữ “cút”.
Lâm Thiên Nhất không cút mà cứ sán lại gần, anh ta khoác tay lên lưng ghế, hạ giọng: “Trời trời, ban nãy anh mới nghe bảo em vừa xem phim vừa khóc, có cần phải khoa trương tới vậy không?”
Bàn tay đang giữ chuột của Diệp Dương khựng lại, cô nói: “Ai bảo thế, sao tôi không biết?”
Lâm Thiên Nhất cảnh giác ngay: “Chuyện này anh không nói cho em được đâu, lỡ em ôm hận báo thù thì chẳng phải anh đã hại người ta rồi sao?”
Diệp Dương nói: “Anh không nói tôi cũng biết, lúc xem phim Tống Lệ ngồi cạnh tôi, cô ấy nói đúng không?”
Lâm Thiên Nhất không tiếp lời, chỉ nói: “Không phải trước đó các em đã xem một lần rồi sao, xem lần thứ hai mà còn khóc, không phải bộ phim chạm đến chỗ đau của em rồi đó chứ?!”
Diệp Dương trừng mắt nhìn anh ta.
Lâm Thiên Nhất cười: “Nói thật nhé, anh không ngờ em lại là kiểu người như vậy.”
Diệp Dương hầm hừ: “Kiểu người gì?”
“Kiểu người khóc lúc xem phim.” Lâm Thiên Nhất nói như lẽ dĩ nhiên, “Anh còn tưởng em là loại máu lạnh có xem gì cũng dửng dưng như không.”
Diệp Dương mỉm cười: “Rốt cuộc em đã làm gì để anh phải đánh giá em là máu lạnh?”
Lâm Thiên Nhất nói: “Em nói đi!”
Diệp Dương nói tiếp: “Em không biết.”
Lâm Thiên Nhất hạ giọng: “Cũng đã ba năm rồi mà em vẫn cứ dửng dưng, có người nào lòng dạ sắt đá được như em không?”
Diệp Dương gật đầu: “Ừ, ba năm anh đổi được hai lượt bạn gái rồi.”
Lâm Thiên Nhất phản bác ngay: “Anh là một người đàn ông đang ở độ tuổi trẻ trung sung sức, em không để tâm tới anh, anh cũng không thể ngồi không đợi em được.”
Diệp Dương nói: “Vậy anh còn tỏ vẻ tình thánh gì chứ?”
Lâm Thiên Nhất nói: “Nhưng tình cảm của anh dành cho em vẫn trước sau như một.”
Diệp Dương tiếp tục tỏ vẻ lạnh nhạt: “Sao, anh lại về kiếp độc thân rồi à?”
Thật ra tính cách của Lâm Thiên Nhất rất tốt, nhiệt tình, đơn giản, dù có thiện cảm với ai anh ta cũng không che giấu, rất vô tư. Lúc Diệp Dương mới tới Phương Viên, anh ta liên tục bày tỏ tình cảm với cô, trong vòng ba ngày cả công ty đều đã biết anh ta có thiện cảm với Diệp Dương. Lúc mới đầu, Diệp Dương còn từng rung động trước sự nhiệt tình thẳng thắn của Lâm Thiên Nhất. Nhưng tiếp xúc lâu, cô phát hiện anh ta đối xử với ai cũng nhiệt tình. Phụ nữ, ai cũng giống như bạn gái anh ta. Đàn ông, ai cũng hệt anh em tốt của anh ta. Diệp Dương liền chùn bước.
Đối với Diệp Dương, tính cách như Lâm Thiên Nhất không phải không tốt, nhưng kiểu người như anh ta nên làm bạn hơn là làm người yêu.
Lâm Thiên Nhất vươn tay kéo tóc cô, nói: “Em nói chuyện khó nghe quá đấy.”
Diệp Dương bị kéo tóc đến phát đau, quay đầu lườm anh: “Không phải các anh đang bận sao, nếu không bận thì soạn lại bản thảo cho em đi, em còn hai bản thảo đang đợi được biên soạn đây.”
Lâm Thiên Nhất nói: “Anh đang muốn hỏi mai em có bận không, anh có hai tấm vé triển lãm tranh, mình đi cùng nhau đi.”
Diệp Dương thoáng ngạc nhiên: “Anh thích hội họa sao?”
Lâm Thiên Nhất thật thà cất lời: “Anh có biết gì đâu, bạn anh cho đấy, vứt đi thì phí, nếu em thích thì mình cùng xem.”
Diệp Dương lắc đầu: “Em chẳng hiểu gì về hội họa cả.”
Lâm Thiên Nhất nói: “Bảo tàng mỹ thuật có nhiều hoạt động lắm, không hiểu thì có thể tới các phòng triển lãm khác, dù gì cũng hay hơn là nhốt mình trong nhà. Hơn nữa, em là một cô gái trẻ trung mơn mởn, ra ngoài ngắm nghía học hỏi cũng dễ tìm người yêu hơn. Không thì cứ quẩn quanh giữa nhà và công ty, khi nào mới có bạn trai nổi. Em không thấy cô quạnh lạnh lẽo sao?”
Diệp Dương nghiến răng: “Cút.”
Lâm Thiên Nhất cười ha hả: “Anh coi như em đồng ý rồi nhé, hai giờ chiều mai anh sẽ tới đón em ở cổng Tây khu chung cư em ở.”
Hôm đó, Diệp Dương và Lâm Thiên Nhất tới bảo tàng mỹ thuật, vào phòng triển lãm, phát hiện ra có khá nhiều người tới xem tranh, nhưng vì hai người không hiểu gì nên xem rất nhanh, chưa tới mười phút đã xem hết một vòng.
Lúc ra ngoài, hai người cảm thấy không thể ra về thế này được, như vậy có vẻ thất bại quá.
Khi đi xuống, hai người thấy ngoài cửa phòng triển lãm dưới tầng một có một tấm standee viết một nghệ thuật gia người Argentina đang có buổi triển lãm ở đây, bèn tò mò tiến vào.
Lúc vào phòng triển lãm, bọn họ chạm mặt Biên Tử đang bước ra ngoài cùng bạn trai.
Hai người chào hỏi nhau.
Biên Tử mừng rỡ, nói: “Diệp Dương, sao cậu lại ở đây?”
Biên Tử là designer, Diệp Dương gặp cô lúc mới tốt nghiệp, vừa vào làm ở công ty đầu tiên. Vì hai người sống gần nhà nhau, tiện qua lại nên tình cảm cũng rất tốt. Tan làm thì cùng ăn cơm, xem phim, về nhà, thứ Bảy thì dắt nhau đi leo núi, dạo quanh công viên. Đến cả thôi việc cũng là rời đi cùng nhau.
Sau khi nghỉ việc, hai người còn cùng du lịch Tứ Xuyên Tây Tạng suốt nửa tháng.
Khi ấy Diệp Dương ngỡ tình cảm này sẽ mãi bền chặt, nồng nhiệt, nhưng sau khi tách ra, dù đã cố gắng giữ liên lạc, hai người vẫn cứ dần ít chuyện trò với nhau đi.
Nhưng trong quãng thời gian khi mới tốt nghiệp, con người ta còn chưa hiểu giữ khoảng cách là gì, kết bạn với nhau mà ngọt ngào, móc hết tim gan cho người khác, vậy nên tình cảm cũng rất chân thành. Dù ít khi liên lạc nhưng cũng sẽ không thấy xa lạ, dù gì thì người ta cũng đã chứng kiến hết những khoảnh khắc mình phải gượng gạo xấu mặt tự bao giờ rồi.
“Trời ạ!” Diệp Dương cũng rất mừng rỡ, “Sao cậu lại ở đây?”
“Tớ tới xem triển lãm, cậu cũng đến xem triển làm này à?” Biên Tử vươn tay ôm lấy bạn cũ của mình.
Diệp Dương cười đáp: “Tớ tới xem triển lãm tranh trên tầng với đồng nghiệp, thấy dưới này náo nhiệt nên cũng theo vào xem, trùng hợp quá.”
Sau khi buông nhau ra, Biên Tử nói: “Hình như cậu lại gầy hơn so với lần trước mình gặp nhau rồi, cậu giảm béo à?”
Diệp Dương thở dài: “Giảm béo gì chứ, dạo này tớ bận làm một dự án, mệt quá gầy sọp cả đi.”
Biên Tử nói: “Cậu vẫn làm bán mạng vậy à?”
Diệp Dương bất lực thở dài: “Bọn tớ là đám làm công ăn lương, sao có thể thoải mái như những người làm nghề tự do các cậu.” Rồi cô lại quan sát Biên Tử từ trên xuống dưới, “Cậu càng ngày càng nở nang đấy.”
Biên Tử cười: “Nở nang à, cậu nói thẳng ra là tớ béo đi cũng được.”
Diệp Dương giải thích: “Nở nang không phải béo, nó ở giữa béo và gầy, cậu vừa khéo ở độ đẹp, chưa tới mức béo.”
Trong lúc hai người nói chuyện, người đàn ông bên cạnh Biên Tử chợt cất tiếng gọi tên Diệp Dương, chỉ là giọng điệu của anh ta không mấy chắc chắn.
Tầm mắt Diệp Dương dời từ Biên Tử sang phía anh ta.
Quần áo gọn gàng bảnh bao, thành phần tri thức tinh anh.
Diệp Dương chỉ thấy quen mặt, nhưng chưa kịp nhớ ra đây là ai.
Đương nhiên người này đã xác nhận được thân phận của cô, nhưng vẫn chưa tự giới thiệu, anh ta chỉ nhìn cô, đợi cô nhớ ra.
Diệp Dương chậm chạp động não trong một khoảng thời gian dài, cuối cùng cũng đã nhớ ra.
Lập tức, nụ cười nhẹ mừng rỡ gặp được bạn cũ đã hiện lên trên gương mặt cô, chỉ là nhất thời chưa biết nên xưng hô với anh ta ra sao, vì cô chỉ gặp anh ta đúng một lần vào sinh nhật Trương Kiền.
Diệp Dương hé miệng mấy lần nhưng vẫn không thể gọi được từ “đàn anh”.
Phó Vãn Trắc tỏ thiện ý giải vây cho cô, nhẹ nhàng nói: “Lâu quá rồi chưa gặp.”
Diệp Dương nói theo: “Lâu rồi chưa gặp.”
Biên Tử kinh ngạc: “Hai người quen nhau sao?”
Phó Vãn Trác bèn nói: “Cô ấy là đàn em cùng trường khác khoa của anh.”
Biên Tử cười: “Khéo quá.”
Diệp Dương giới thiệu Lâm Thiên Nhất: “Đây là đồng nghiệp của tôi, Lâm Thiên Nhất.”
Phó Vãn Trác gật đầu với Lâm Thiên Nhất, tiện đà liếc mắt quan sát anh ta mấy lần.
Anh ta muốn xem chốn về cuối của người yêu cũ Trương Kiền.
Nhưng rất nhanh thôi, Phó Vãn Trác đã phải thất vọng.
Lâm Thiên Nhất cao ráo, trông rất đứng đắn chỉnh tề, coi như cũng có phong thái, chỉ là vẫn còn kém xa Trương Kiền.
Phó Vãn Trác lại dời mắt nhìn Biên Tử, nói: “Khó có dịp trùng hợp như thế này, bên thì cùng trường, bên thì là bạn bè, mình tìm chỗ trò chuyện đi.” Rồi lại nhìn Diệp Dương, “Đối diện bảo tàng mỹ thuật có một quán Kelsey.”
“E là hôm nay không tiện lắm.” Vẻ mặt Diệp Dương thoáng nét khó xử, cô cố gắng nhớ xem rốt cuộc nghệ thuật gia người Argentina nọ tên gì, nhưng chẳng có chút ấn tượng nào, chỉ đành nói, “Đồng nghiệp tôi cất công tới đây vì nghệ sĩ đó, nếu để lỡ thì tiếc lắm.”
Biên Tử vừa định cất lời đã bị Phó Vãn Trác chặn lại, anh ta cười: “Triển lãm nghệ thuật kéo dài ba ngày mà, phòng triển lãm lại mở cả ngày, không để lỡ nhiều thời giờ đâu.” Anh ta lại nhìn Lâm Thiên Nhất: “Nếu bạn cô cảm thấy nghe chúng ta ôn lại kỷ niệm vô vị thì có thể vào xem trước, đợi lát nữa chúng tôi sẽ đưa cô về bảo tàng triển lãm.”
Lâm Thiên Nhất nhìn Diệp Dương.
Phó Vãn Trác đã nói vậy, Diệp Dương cũng không thể khăng khăng từ chối, bèn để Lâm Thiên Nhất vào trước.