Roadshow của “Em đang bước” trải dọc trên năm thành phố, gần như đã bao phủ toàn quốc, trong đó có hai mươi trường đại học, tám mươi rạp chiếu phim.
Một ngày hai thành phố, bốn địa điểm, cường độ công việc rất nặng nề.
Công tác tuyên truyền và phát hành của Thời Đại mạnh cũng vì họ rất nghiêm khắc.
Bọn họ chưa từng ôm ảo tưởng với thị trường, không bao giờ gửi gắm hy vọng vào điều kỳ tích, không lười biếng, chỉ tin rằng tất cả mọi sự là do một tay con người mà thành.
Diệp Dương cảm thấy khâu tuyên truyền phát hành của bọn họ có cường độ không khác nào hành quân. Bọn họ không tiếc nuối nề hà điều gì để tạo tiếng tăm, kiếm thêm suất chiếu và sự quan tâm của khán giả.
Vòng đời của một bộ phim điện ảnh kể từ khi phê duyệt đến lúc được đưa lên màn ảnh, ngắn thì kéo dài trong một năm, dài thì ba năm. Nhưng số phận của nó có thể được xác định ngay trong vòng một tới ba ngày kể từ khi công chiếu. Nếu doanh thu phòng vé ba ngày đầu tốt, suất chiếu sẽ được tăng lên ngay. Doanh thu không tốt, suất chiếu cũng bị cắt giảm. Rạp chiếu phim muốn kiếm cơm, muốn kiếm tiền, họ chẳng ngó ngàng gì đến tình cảm, chỉ bận tâm tới doanh thu.
Đạo diễn của “Em đang bước” là người mới, độ nhận diện trên thị trường không được cao, Lam Trăn và Khương Khải cũng chỉ là diễn viên hạng B, trước đây không có tác phẩm doanh thu cao nào cả. Muốn có được cái gật đầu của quản lý suất chiếu khó vô cùng. Bọn họ buộc phải đâm đầu vào hoạt động tuyên truyền và phát hành để đạt được sự chú ý của quần chúng.
Cũng may roadshow thuộc mảng phát hành, marketing chỉ là phụ trợ, Diệp Dương cũng không phải chạy theo họ khắp cả nước, miễn được khoản bôn ba đường dài.
Công việc chính của Diệp Dương là chuẩn bị cho lễ công chiếu.
Nửa tháng nữa là phim sẽ công chiếu, đây là khoảng thời gian nước rút, thành viên nhóm Diệp Dương không đủ, Vương Ngạn bèn để Quách Thắng Nam và Lâm Thiên Nhất đang rảnh rỗi tới giúp cô.
Có thêm người rồi, Diệp Dương bèn chia hết việc cho họ, thế là cô lại rảnh rỗi, hôm nào cũng có thể tan làm đúng giờ.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Vị Quân có mời cô đi ăn cơm nhưng bị cô từ chối.
Hẹn lần nữa, Diệp Dương cũng lại từ chối.
Đến lần thứ ba, thái độ của Diệp Vị Quân trở nên khá cứng rắn, trong cứng rắn còn có cả dỗ dành, như thể cô là một cô bạn gái đang ghen tuông dằn dỗi.
Diệp Dương nghe tin nhắn thoại anh gửi tới, cô chợt có cảm giác như mối quan hệ này đang thay đổi.
Trước đó là canh suông lạt lẽo, bảo là đang mập mờ với nhau nghe còn thấy miễn cưỡng, giờ thì lại thật sự có bầu không khí không nói rõ nổi thành lời.
Diệp Dương suy nghĩ rồi cuối cùng cũng đồng ý với lời hẹn.
Hồi mới tốt nghiệp, cô đối xử với mọi người rất nhiệt tình.
Tài xế taxi, rồi bảo vệ chung cư, hay là đồng nghiệp, dù có thích hay không thì cô cũng đều sẽ thông cảm cho người ta. Cô muốn thấu hiểu con người để từ đó thấu hiểu xã hội. Nhưng giờ đây, càng trưởng thành tâm hồn cô càng bình tĩnh, cũng càng lười biếng, cô rất khó nảy sinh hứng thú và dục vọng với người xa lạ. Kết bạn cũng vậy, hợp thì qua lại, không hợp thì tan, cô không miễn cưỡng người ta, cũng không miễn cưỡng chính mình. Giờ, hiếm khi nào lại gặp được người mình thấy hứng thú, đồng thời người ta cũng thấy hứng thú với mình. Nếu bỏ qua thế này thì lại đâm đáng tiếc.
Lúc ăn cơm với Diệp Vị Quân, anh thuận đà nhắc tới chuyện bữa trước bố mẹ sắp xếp cho mình đi xem mắt.
Khi ấy Diệp Dương mới biết cô gái tóc ngắn nọ là đối tượng xem mắt của anh.
Giọng điệu Diệp Vị Quân vô cùng nghiêm túc: “Hồi Tết, bố mẹ tôi có ám chỉ nhắc nhở nhiều lần lắm, họ bảo tôi cũng ba mươi rồi, nên bắt đầu cân nhắc đi. Họ không yêu cầu tôi kết hôn ngay, ít nhất cũng phải có một cô bạn gái đã, yêu nhau hai năm rồi kết hôn, khi đó cũng đã phải ba hai, ba ba rồi.”
Diệp Dương cười: “Tôi cảm thấy cô gái đó cũng khá ổn.”
Diệp Vị Quân gật đầu: “Cô ấy ổn, nhưng chúng tôi không có gì để nói, tìm đề tài trò chuyện cũng nhọc công lắm.”
Diệp Dương khuyên anh: “Mới bắt đầu thôi mà, như vậy cũng dễ hiểu.”
Diệp Vị Quân lắc đầu: “Dù có trở nên quen thuộc rồi thì cũng vẫn như vậy thôi. Sở thích của chúng tôi không giống nhau, không nói chuyện được.”
Diệp Dương lại bảo: “Sở thích bất đồng mới thu hút, còn nếu giống nhau thì lại thành ra nhạt nhẽo.”
Diệp Vị Quân khựng lại, anh nói: “Cách mỗi người chọn bạn đời không ai giống nhau, người khác tôi không biết, nhưng tôi thì vẫn nghiêng về hướng chọn người giống mình.”
Diệp Dương vẫn cười: “Biết mình muốn gì không phải chuyện đơn giản.”
Diệp Vị Quân lại nhìn cô: “Còn cô thì sao?”
“Tôi ư?” Diệp Dương cười, “Tôi không đặt ra cho mình nhiều điều kiện như vậy, xem duyên phận thế nào thôi.”
Diệp Vị Quân mím môi, anh chợt thốt: “Tôi luôn rất tò mò một chuyện này.”
Diệp Dương hiếu kỳ nhìn anh: “Chuyện gì cơ?”
Diệp Vị Quân nhìn cô không chớp mắt: “Có phải cô và giám đốc Trương của Thời Đại quen nhau không?”
Diệp Dương sững sờ.
Diệp Vị Quân lấn cấn: “Không biết vì sao tôi cứ có cảm giác hai người biết nhau.”
Diệp Dương bèn cười ngay: “Chu Gia Ngư phát hiện cũng là nhờ có người tiết lộ, không ngờ anh lại có thể đoán ra được.”
Diệp Vị Quân thấy cô không nề hà nhắc chuyện này, anh bèn hỏi: “Vậy anh ấy là…”
“Người yêu cũ.” Diệp Dương nói thẳng.
Lần này đến lượt Diệp Vị Quân phải sững sờ.
Diệp Dương bổ sung thêm: “Đây đã là chuyện rất lâu trước kia rồi.”
Vốn trước đó Diệp Vị Quân đoán hai người chỉ có quan hệ cá nhân thôi, về phần rốt cuộc mối quan hệ đó là gì thì anh không dám chắc. Nhưng tưởng tượng thì cũng dễ. Dù Trương Kiền có bạn gái, dù cô gái trước mắt này đây có vẻ không phải người bừa bãi, nhưng nếu đối phương là Trương Kiền thì có lẽ đạo đức cũng sẽ dễ dàng bị đạp sang một bên. Diệp Vị Quân chỉ không ngờ hai người đã từng yêu nhau. Nhưng sự thản nhiên của cô đã đánh bay nỗi đắn đo nơi anh. Anh dò hỏi: “Thời đại học sao?”
Diệp Dương gật đầu.
Diệp Vị Quân ngờ vực: “Nhưng tôi nghe nói anh ấy học ở Học viện Điện ảnh mà?”
“Anh ấy có một người bạn là sinh viên trường tôi, chúng tôi tình cờ gặp nhau, rồi bị thu hút, ở bên nhau một thời gian, về sau phát hiện ra không hợp nhau nên chia tay.” Diệp Dương không đợi anh hỏi kỹ càng mà đã nói thẳng ra ngay, sau đó cô chuyển đề tài, “Anh phát hiện ra từ bao giờ vậy?”
Diệp Vị Quân lắc đầu: “Tôi không chỉ ra thời gian cụ thể được, chỉ là tôi cảm thấy ánh mắt anh ấy nhìn cô không giống khi nhìn những người khác.”
Diệp Dương cười: “Tốt xấu gì cũng từng quen biết nhau, đương nhiên là phải khác người ngoài. Nếu anh ấy nhìn tôi như miếng củ cải trắng thật thì tôi thất bại quá rồi.”
Diệp Vị Quân gật đầu, cất lời: “Cô nói cũng có lý.”
Dùng bữa xong xuôi, Diệp Dương tới bến xe bus, Diệp Vị Quân nói để anh đưa cô về nhà.
Thật ra cũng chỉ qua mấy trạm xe, không nhất thiết phải đưa đón, nhưng Diệp Vị Quân kiên trì muốn đưa cô về, Diệp Dương cũng không từ chối.
Xe đông người, hai người giữ tay nắm, đứng bên nhau mặt đối mặt, cảm giác chèn ép ập tới.
Diệp Dương thấy hơi gường gượng, cô bèn dời mắt, không nhìn anh nữa.
Diệp Vị Quân lại ngửi thấy mùi dừa.
Thật ra ở khoảng cách xa, hoặc là khi đã tiếp xúc trong một thời gian dài thì cảm giác này cũng không mạnh tới vậy. Nhưng hôm nay lại gần, dường như mùi hương dừa ấy lại ngào ngạt len lỏi khắp không gian. Diệp Vị Quân ngờ ngợ không biết trước đây mùi hương ấy có nồng nàn thế này không, chuyện này là sao đây?
Anh nghĩ lúc về mình nên mua một quả dừa để thử.
Anh suy nghĩ rất nhập tâm, xe bus dần dừng lại bên đường. Nhân viên trên xe nói xe bus gặp sự cố, không chạy được nữa, thông báo cho mọi người xuống xe. Nếu bọn họ đồng ý đợi thì lát sẽ có xe tới đón, còn nếu không muốn thì đi thêm vài bước là tới trạm xe bus, bọn họ có thể chuyển xe.
Diệp Dương bất lực: “Chuyến xe này mắc cái tật ấy đấy, đây đã là lần thứ ba trong năm rồi, không biết sao lại thế nữa.”
Diệp Vị Quân cười: “Tôi cũng hiếm gặp xe không có điều hòa, chắc chiếc xe này cũng cũ rồi, dễ xảy ra trục trặc, cũng đến lúc nên đổi chiếc mới.”
Diệp Dương nói: “Tôi cũng nghĩ vậy đấy, nhưng tới giờ vẫn không thấy họ thay xe, chắc vẫn sẽ chạy tiếp thêm đôi năm, không biết tôi có thể đợi tới ngày ấy không.”
Diệp Vị Quân nói: “Nhà cô chỉ có chuyến xe này đi qua sao?”
Diệp Dương nói: “Đi chuyến này là tiện nhất, vừa tới cổng đã lên được xe ngay, xuống xe là vào công ty, những chuyến khác phải đi vài trăm mét, xa lắm.”
Hai người xuống xe, Diệp Vị Quân ngó trái ngó phải một vòng, hỏi: “Chắc cũng sắp tới Chùa Đồ Bạch rồi nhỉ?”
Diệp Dương trỏ hướng trước mặt: “Đi qua Miếu Gia Hoa trước mặt là tới.”
Hai người đợi một lúc, thấy các hành khách khác đều lần lượt tiến lên phía trước rồi, chỉ lác đác vài người ở lại chờ chiếc xe phía sau, Diệp Vị Quân bèn nói: “Đứng chờ cũng vẫn là chờ, hay chúng ta đi bộ luôn?”
Chạng vạng, thành phố bị tấm màn hoàng hôn che khuất một phần, điểm tô thêm một phần, ý vị quyến rũ, nếu có thời gian, có tâm trạng thưởng thức cảnh đêm thành phố thì đi bộ là một sự lựa chọn hay.
Hai người men theo vỉa hè, chậm rãi tiến về phía Chùa Đồ Bạch.
Khoảng cách vài trăm mét, hai người chầm chậm rảo bước mất gần nửa tiếng. Nhưng Diệp Dương không nói gì nhiều với Diệp Vị Quân, vì bọn họ mới đi được một đoạn ngắn, còn chưa tới Miếu Gia Hoa thì đã lại có tin nhắn ào ào tìm Diệp Dương như gọi hồn.
Tính Tần Tuyết Lan nóng như lửa, Diệp Dương không dám trễ nải công việc. Trên cả chặng đường đi cô gần như đã bỏ hết thời gian ra để bàn bạc công việc với chị ta.
Xử lý xong công việc, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Chùa Đồ Bạch đã ở ngay trước mắt.
Ít nhiều gì Diệp Dương cũng thấy ngại, nghĩ giờ còn sớm, cô bèn hỏi anh có muốn xem phim không, vì đối diện cầu vượt có một rạp chiếu phim, cô muốn mời anh xem.
Diệp Vị Quân thấy cô bận bịu nên từ chối, đợi cô hết việc thì xem sau, chỉ vài ngày thôi, không phải vội vàng.
Lời anh nói khéo léo, như đang ám chỉ điều gì đó.
Ví dụ như chuyện xem mắt, chuyện kết hôn, lại ví như mối quan hệ giữa cô và Trương Kiền, lại thêm cả câu nói ban nãy.
Diệp Dương không ngẫm nghĩ kỹ càng ẩn ý của những câu nói này, vì những quyền giải thích những lời ấy không nằm trong tay cô. Cô nghĩ nhiều thêm cũng uổng công, bèn đi thẳng tới kết luận, hiểu thành anh đang muốn phát triển thêm một bước.
Lúc anh quay người dợm bỏ đi, Diệp Dương cất tiếng, gọi anh lại.
Diệp Vị Quân quay mình, nhìn cô với vẻ thắc mắc.
Cô cười, nói: “Tôi có một câu này muốn hỏi anh.”
Diệp Vị Quân gật đầu: “Cô hỏi đi.”
Diệp Dương nghiêm túc nhìn anh: “Năm nay anh ba mươi tuổi, đúng không?”
Diệp Vị Quân gật đầu, anh vẫn không hiểu: “Sao vậy?”
Diệp Dương nói tiếp: “Năm nay tôi hai bảy.”
Diệp Vị Quân mù mờ nhìn cô.
Diệp Dương nói tiếp: “Quê tôi ở một thành phố nhỏ heo hút quê kệch, bố mẹ tôi là nông dân thành thật lương thiện, tôi không có trí tuệ hơn người tranh biện chuyện quốc gia đại sự gì cả, chỉ biết khôn vặt để sinh tồn thôi, tôi còn có một đứa em trai không bao giờ khiến gia đình bớt lo, vì nó còn nhỏ nên bố mẹ tôi dồn hết tâm tư cho nó, không còn thừa sức mà giúp đỡ tôi. Nhưng tôi cũng không thể đòi hỏi gì thêm, bọn họ đã cố gắng hết sức trong phạm vi có thể rồi, không thể yêu cầu nhiều hơn nữa. Có một gia đình như vậy, đến chính tôi cũng cảm thấy áp lực chứ đừng nói là người khác. Chỉ là tôi không thể chọn xuất thân cho mình, chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi. Nếu gặp được người không ngại gia đình tôi, tin rằng tôi có thể xử lý chuyện gia đình mình thì đó là may mắn của tôi. Còn nếu không gặp được, chắc chắn tôi sẽ không miễn cưỡng bản thân.”
Diệp Dương nói xong cũng không cho anh thời gian để phản ứng lại mà quay người bỏ đi ngay.
Diệp Vị Quân nhìn dáng cô thướt tha men theo vỉa hè bước xa dần. Chưa được bao lâu, cô đã rẽ trái, tiến vào chung cư, không còn thấy bóng dáng nữa.
Dường như trong không gian còn vương vấn hương dừa thoang thoảng. Vấn vít quẩn quanh mũi anh.