Hôm thuyết trình, Vương Ngạn đưa Diệp Dương, Lâm Thiên Nhất và Quách Thắng Nam tới Thời Đại.
Nhờ thành công của “Em đang bước” mà lần này Truyền thông Phương Viên được xếp vị trí gần sân khấu, ngồi cùng hàng hai với Công ty Truyền thông Vô Hạn phụ trách marketing cho “Diệp Hạn”.
Hàng đầu là các lãnh đạo của Thời Đại cùng phía nhà đầu tư.
Doanh thu phòng vé của “Diệp Hạn” vượt quá hai tỷ, dù “Em đang bước” không trội hơn “Diệp Hạn” nhưng cũng đã thành công vang dội. Vương Ngạn trò chuyện với giám đốc của Vô Hạn, lúc nhắc tới “Ván cờ danh lợi”, dù thấy rất chột dạ vì dẫu sao công ty người ta cũng là công ty lớn có quy mô, nhưng anh ta vẫn tỏ ý vô cùng kiên quyết, tuyệt nhiên không nhường nhịn.
Giám đốc Vô Hạn nhún vai, vậy thì cứ chờ xem sao.
Buổi thi thuyết trình chính thức bắt đầu, Truyền thông Vô Hạn là công ty lên sân khấu đầu tiên.
Nghe xong bản kế hoạch của người ta, đừng nói là Vương Ngạn mà đến cả Diệp Dương, Quách Thắng Nam và Lâm Thiên Nhất cũng đều cảm thấy khoảng cách giữa hai bên quá lớn.
Công ty họ từng xử lý dự án lớn, nên vạch ra tầm vóc marketing rất cao.
Nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng.
Quá cẩu thả, tô điểm vài ý tưởng to tát để hù dọa người xem, còn có thực hiện được hay không thì còn phải bàn sau.
Vương Ngạn xem xét kế hoạch của Vô Hạn xong bèn tức tốc từ bỏ hướng chiến lược nhấn mạnh vào tầm vóc khi trước, vì có ba hoa tâng bốc tới mức nào thì tầm vóc cũng không sánh nổi với đối thủ.
Anh ta định sửa đổi cải thiện ý tưởng và chi tiết cụ thể, tạo ra khác biệt với Vô Hạn.
Lúc Vương Ngạn chuẩn bị thuyết trình xong, Lâm Thiên Nhất ghé tai Diệp Dương, thì thầm: “Tôi vừa thử tính, lúc Vô Hạn trình bày kế hoạch, các lãnh đạo hàng trên đã trao đổi với nhau hai lần. Ban nãy giám đốc Vương thuyết trình, bọn họ cũng trao đổi một lần, vậy là kế hoạch của chúng ta vẫn có điểm sáng.” Rồi anh ta lại cười khe khẽ, “Mong là kế hoạch của các công ty dưới kia chẳng có tí điểm sáng nào.”
Kết quả, chẳng mấy chốc họ đã phát hiện chỉ trừ một công ty làm các lãnh đạo mặt lạnh như tiền trong suốt quá trình thuyết trình ra, thì các công ty khác ít nhiều cũng khiến phía lãnh đạo gật đầu hoặc trao đổi với nhau. Chỉ vậy thôi không đủ để phán đoán rốt cuộc các lãnh đạo đang nghiêng về bên nào hơn.
Sau khi buổi thi thuyết trình kết thúc, các lãnh đạo đứng lên rời đi, người phụ trách của “Ván cờ danh lợi” là Cố Cảnh Minh đứng dậy cảm ơn các công ty theo lệ thường, mời bọn họ về trước, nếu có ý muốn hợp tác, công ty sẽ liên lạc với bọn họ sau.
Vương Ngạn kéo Cố Cảnh Minh lại nghe ngóng.
Cố Cảnh Minh không nhiều lời, chỉ bảo họ về đợi tin.
Lòng Vương Ngạn chùng xuống.
Dựa theo kinh nghiệm phần thi thuyết trình của “Ảo ảnh” và “Em đang bước”, Vương Ngạn cảm thấy Cố Cảnh Minh trả lời mình như vậy chứng tỏ “Ván cờ danh lợi” không mấy khả quan rồi. Nhưng ngại ba quản lý dự án của mình đều đang bên cạnh nên anh ta không dám bộc lộ ra ngoài, bèn vui vẻ chấp nhận rồi đưa ba người rời đi.
Rất nhiều người đang chờ thang máy, Diệp Dương nhớ sáng nay Tần Tuyết Lan có nói thuyết trình xong thì tới tìm chị ta, cô bèn bảo mọi người về trước.
Tần Tuyết Lan hỏi cô tình hình buổi thuyết trình “Ván cờ danh lợi”, Diệp Dương bèn kể sơ lại cho chị ta.
Tần Tuyết Lan cũng biết bọn họ không có nhiều hy vọng, bèn vờ vịt động viên rồi nói “Ván cờ danh lợi” là dự án nặng ký nhất của năm sau, rất được công ty coi trọng. Thời Đại cũng khá cẩn thận, không dễ đưa ra quyết định, chị ta dặn bọn họ kiên nhẫn chờ đợi.
Diệp Dương gật đầu, nhìn xấp thiệp mời trên bàn Tần Tuyết Lan, hỏi dạo này đang có hoạt động gì sao.
Tần Tuyết Lan cười, đưa cho cô một tấm thiếp, nói: “Còn có hoạt động gì nữa, tiệc mừng công của ‘Em đang bước’ đấy, chị gọi em tới đây cũng vì chuyện này, em mang thiếp mời về đi, chị không phải chuyển phát nhanh cho công ty em nữa, phía công ty em có sáu người tham dự nhỉ?”
Buổi tiệc mừng công “Em đang bước” được tổ chức vào hai ngày sau tại biệt thự Ôn Đình cạnh tòa nhà Thời Đại.
Với những buổi tiệc tùng này, nếu đến muộn được thì Diệp Dương luôn gắng sức tới muộn.
Lúc làm việc, cô có thể nói chuyện đường hoàng đĩnh đạc với người khác, nhưng khi không có công việc, cô thật sự chẳng còn mấy lời để nói.
Diệp Dương để mấy cô gái trẻ trong nhóm tới trước, một lúc sau cô mới xuống gọi xe.
Ngoài các công ty liên quan đến công tác tuyên truyền phát hành phim và phía đầu tư ra, tiệc mừng công có mời thêm rất nhiều đối tác chiến lược của Thời Đại, dàn khách mời nô nức nhộn nhịp, họ phải thuê phòng tiệc lớn nhất của biệt thự Ôn Đình.
Phòng tiệc thiết kế theo phong cách phục cổ, lại thêm cả chùm đèn thủy tinh cỡ đại khiến cả căn phòng trở nên mờ ảo lộng lẫy, vô cùng đẳng cấp.
Những buổi tiệc rượu mừng công thế này thường theo kiểu nửa trang trọng nửa phóng khoáng. Quần áo cũng phải mất công chọn lựa kỹ càng. Mặc lịch sự quá sẽ có cảm giác trang trọng quá đà, lựa đồ tùy tiện thì lại thiếu nghiêm túc. Buổi sáng lúc chọn đồ, Diệp Dương cũng băn khoăn mất một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn lựa được một chiếc váy đen khá cầu kỳ trong tủ, phối với chiếc áo khoác mỏng bên ngoài.
Nếu mọi người ăn mặc trang trọng, cô sẽ cởi áo khoác, còn nếu thoải mái hơn thì thôi.
Diệp Dương vào phòng tiệc, đưa mắt liếc nhìn, thấy hầu hết mọi người đều ăn mặc cầu kỳ lộng lẫy, cô bèn cởi áo khoác vắt lên khuỷu tay.
Nửa trước của buổi tiệc rượu có màn lãnh đạo lên sân khấu phát biểu. Nào là kể tới sự vất vả khi khởi nghiệp, sự thay đổi của thị trường, rồi thì cảm ơn người xem, cuối cùng chuyển sang khẳng định sẽ mãi kiên trì với mục tiêu, với tấm lòng ban đầu, vân vân, nghe rất xúc động.
Lãnh đạo phát biểu xong là tới ban sản xuất chính.
Đạo diễn vẫn nói là chủ yếu.
Diệp Dương nhớ tại buổi tiệc làm quen, vị đạo diễn này rất ngại ngùng, ăn nói không được khéo léo, đúng phong cách của người làm nghệ thuật không màng tới thế giới bên ngoài. Hôm nay anh ta lại như biến thành người khác, nói chuyện dõng dạc lưu loát, bắt đầu lên án mạnh mẽ tình trạng lộn xộn biến tướng của thị trường, hùng hồn quả quyết như một nhà lãnh đạo.
Diệp Dương thở dài.
Không biết việc thành danh quá sớm là chuyện tốt hay xấu với một vị đạo diễn trẻ. Nhưng mong người này sẽ không rơi vào trường hợp chào sân trên đỉnh cao, rồi từ đó một đường xuống dốc.
Nửa sau buổi tiệc rượu, mọi người ăn cũng đã lưng lửng dạ, bèn bắt đầu cầm ly rượu đi quanh phòng.
Trương Kiền và Tào Hành thay mặt cho giám đốc Trương bên Thời Đại đi kính rượu mọi người.
Tào Hành là kiểu nhân viên nịnh bợ điển hình, lúc kính rượu lãnh đạo nhà mình và phía đầu tư, ông ta gần như khom lưng uốn gối, rất mực cung kính. Về sau, lúc tới bàn bên B, mặt Tào Hành lại hếch lên tận trời.
Vốn Tào Hành không phải con người tôn trọng nữ giới.
Giám đốc công ty poster là nữ, ông ta cảm thấy người ta dễ bắt nạt, bèn liên tục dùng lời ép nữ giám đốc uống rượu.
Trương Kiền thấy nữ giám đốc thật sự không uống nổi nữa bèn đề nghị một cậu thanh niên của công ty poster uống đỡ.
Tào Hành chuyển đề tài, xoay sang Trương Kiền, nói anh thương hoa tiếc ngọc, bảo anh uống thay người phụ nữ nọ.
Tào Hành ôm lòng thù ghét với Trương Kiền đứng cùng cấp bậc với mình.
Vì giám đốc Thường thiên vị, và vì mỗi lần xảy ra những chuyện này, Trương Kiền luôn xía vào lo việc bao đồng.
Nhưng bất mãn thì bất mãn, Tào Hành không dám động đến Trương Kiền.
Vì Trương Kiền có chỗ dựa.
Dù bố mẹ anh không phải quan chức hay thương nhân máu mặt, nhưng cũng là danh nhân trong giới nghệ thuật, mỗi lần nhắc đến bố mẹ Trương Kiền, giám đốc Thường lại gọi họ là thầy cô, tỏ ý kính trọng.
Một cậu ấm ngậm thìa vàng sinh ra ở vạch đích, chẳng phải tốn chút công sức gì để đạt được tất thảy mọi thứ. Với một Tào Hành phải khổ cực bò từng bước lên cao thì Trương Kiền quả là gai mắt vô cùng.
Chỉ là thường thường Tào Hành không để lộ ra những ý nghĩ này, mà chỉ mượn say để làm khó anh đôi chút thôi.
Mỗi lần mang chuyện nhỏ nhặt ra để gây khó dễ cho Trương Kiền, Tào Hành lại cảm thấy thỏa mãn.
Trương Kiền biết rõ sự bất mãn của Tào Hành, anh cũng không muốn làm mếch lòng ông ta, dù gì về sau cả hai cũng phải cùng làm việc, khiến mọi chuyện khó khăn không có lợi cho anh. Chỉ là cách Trương Kiền được giáo dục không cho phép anh thờ ơ với những việc này, nhưng anh cũng không muốn rùm beng ê mặt vì một chuyện vặt, bèn nhận lấy ly rượu uống cạn thay nữ giám đốc.
Nữ giám đốc công ty poster rất cảm kích, Trương Kiền tỏ ý không hề gì rồi đẩy Tào Hành sang bàn tiếp theo.
Vương Ngạn thấy hai người họ bước lại bèn đứng dậy nâng ly chờ sẵn.
Những người khác trên bàn cũng nâng ly, lần lượt đứng dậy.
Trương Kiền và Tào Hành vẫn chỉ nhấp một ngụm rượu tượng trưng, nhưng bàn của Phương Viên đều tự động uống cạn.
Uống cạn ly đầu, Tào Hành bèn khen nức nở các cô gái của Phương Viên. Nói dù họ còn trẻ nhưng làm việc rất khá, cân quắc tu mi, không có sự cố gắng của các cô, dự án này không thể đạt được thành tích tốt đẹp, ông ta muốn kính rượu riêng các nữ chiến binh này.
Mọi người chỉ đành rót rượu, cạn thêm một ly.
Chuyện còn chưa kết thúc, Tào Hành cầm ly bước tới bên Diệp Dương, khen riêng người phụ trách dự án là cô.
Diệp Dương lại uống thêm một ly với ông ta.
Uống cạn rồi, cô dốc miệng ly xuống cho Tào Hành kiểm tra.
Tào Hành rất hài lòng, giơ ngón cái với Vương Ngạn, nói: “Dưới trướng tướng mạnh không có binh hèn, cừ lắm.”
Vương Ngạn liếc nhìn Trương Kiền theo bản năng, thấy Trương Kiền dửng dưng, anh ta chỉ nhìn Diệp Dương cười: “Chúng tôi thì lấy đâu ra cừ, là nhờ có hai lãnh đạo chỉ dạy, mấy cô bé bên chúng tôi đều hời to, về sau phải kính nhờ giám đốc Trương và giám đốc Tào cho các cô ấy nhiều cơ hội thành tài đấy.”
Tào Hành thuận đà khoác tay lên eo Diệp Dương.
Người Diệp Dương cứng lại.
Dường như những người có mặt tại đây đều đã ý thức được động tác của ông ta, nhưng không một ai lên tiếng.
Chạm tay, Tào Hành phát hiện ra đường cong này còn tuyệt vời hơn trong tưởng tượng của mình, nỗi xúc động cuộn lên trong lòng ông ta, nhưng chẳng mấy chốc ông ta đã buông tay, cười nói: “Cơ hội luôn để dành cho những người đã có chuẩn bị, ai chưa chuẩn bị thì có cơ hội cũng uổng thôi.”
Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Dương lẳng lặng bước dịch khỏi Tào Hành như không có chuyện gì, cô lại bên Trương Kiền, vươn tay cầm chai rượu rót cho mình rồi nâng ly nói: “Cảm ơn lời chỉ dạy của giám đốc Tào, chắc chắn chúng tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng, chờ đón cơ hội và thách thức. Chỉ là cơ hội là chuyện may rủi, nếu không có thì cũng chẳng thể nài nỉ cưỡng ép, có cưỡng ép được thì cũng không nuốt xuống bụng nổi, nếu không e là lại nghẹn tới chết. Làm người, quý ở chỗ phải biết mình biết ta.” Cô khựng lại rồi nhìn ông ta với vẻ chân thành, “Anh nói sao, giám đốc Tào?”
Vương Ngạn biến sắc.
Khóe môi Tào Hành trễ xuống, nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười, ông ta nhìn Vương Ngạn: “Giám đốc Vương, cô gái dưới trướng cậu cừ thật, nói năng chuẩn chỉ rành rọt, có vị tướng tài thế này thì còn mong gì hơn.”
Trương Kiền nhận lấy ly rượu trong tay Diệp Dương như không có chuyện gì, rồi lại cầm chai rượu châm thêm, anh nói: “Đúng đấy, tôi cũng ngạc nhiên lắm, trước đây cô ấy không thế đâu.”
Tào Hành không hiểu ý Trương Kiền, bèn cau mày nhìn anh.
Vương Ngạn hiểu ý Trương Kiền, bèn tỏ vẻ ngạc nhiên phụ họa theo: “Giám đốc Trương quen Diệp Dương nhà chúng tôi từ trước rồi ư?”
“Sao, cô ấy không nói à?” Trương Kiền buông chai rượu, mỉm cười nhìn Vương Ngạn.
Tào Hành ngờ ngợ: “Sao nghe như hai người từng yêu nhau vậy nhỉ?”
Trương Kiền nâng ly uống cạn, rồi anh buông ly rượu, thở dài nói: “Giám đốc Tào quả là tai thính mắt tinh.”
Trừ Vương Ngạn ra, tất cả khách khứa trên bàn tiệc cùng lâm vào sửng sốt, bao gồm cả người trong cuộc là Diệp Dương.