Đường Hành suýt chút nữa là từ ghế trên nhảy dựng lên, ráng bình tĩnh lại rồi hỏi: "Sao anh biết đó là tôi?"
Lý Nguyệt Trì thẳng thắn đáp: "Thì nghe đó." Giọng có chút không kiên nhẫn như thể Đường Hành đang hỏi một câu rất ngu ngốc.
"Anh nhớ...... giọng hát của tôi sao?"
"Tất nhiên là nhớ."
Lý Nguyệt Trì nói xong liền nhắm mắt lại, lần thứ hai nặng nề chìm vào giấc ngủ. Anh vẫn còn sốt, Đường Hành đành phải nghẹn lại một bụng câu hỏi, cúi người dán miếng hạ sốt lên trán anh. Có thể vì cản lại mùi hôi của đống rác dưới lầu mà cửa sổ được đóng rất chặt, không khí trong phòng rất oi bức. Mà cái quạt trần cứ là đà xoay trên đầu lại không có chút hiệu quả nào.
Nóng quá, nóng đến mức cả mặt và hai tai đều muốn bốc nhiệt. Đường Hành ngồi ngây người một lát, sau đó xé mở một miếng hạ sốt khác dán lên trán mình.
Cậu không khỏi nhớ lại sự việc vào tối ngày hôm đó —— Chẳng lẽ cậu hát lớn lắm à? Chắc là không đâu. Vùng này nhiều hộ gia đình nên ông chủ đã lo điều chỉnh âm lượng của loa trước đó, vì sợ làm phiền người dân nên luôn chỉnh âm lượng xuống rất thấp.
Nhưng nhà Lý Nguyệt Trì và "Trường ái" cách nhau xa như vậy. Nói cách khác, người này không chỉ có nghe rõ được giọng hát của cậu mà còn nhớ rất kỹ, như chủ nợ nhớ tiền con nợ của mình vậy, hơn nửa tháng sau nói chuyện với cậu mà vẫn nhận ra giọng cậu. Đây gọi là lỗ tai chó trong truyền thuyết sao. Đường Hành nghĩ, rồi nhìn về phía lỗ tai của Lý Nguyệt Trì, vành tai anh hơi mỏng, bởi vì đang sốt cao mà đỏ ửng lên. Đường Hành nghĩ, chắc người này có thính giác siêu đẳng rồi.
Nhưng ngay sau đó lại có chút không vui. Nếu anh ta biết cậu là người hát bài đó vậy còn cố tình hỏi làm gì? Liệu có hợp lý khi nghi ngờ một người học giỏi toán nhưng trí não lại phát triển không đồng đều không. Đường Hành cúi gằm mặt xuống để thay cho anh một miếng dán hạ sốt khác, trong lòng thầm nói, bị sốt như vậy cũng tốt. Người này dù lên cơn sốt vẫn có cái vẻ "Cách xa tôi ra" vô cùng thiếu đánh, nhưng là ít ra cũng thành thật hơn một chút.
Thành thật là một đức tính tốt. Vậy cậu có nên thật lòng nói với Lý Nguyệt Trì là cậu muốn thuê anh làm chút chuyện không nhỉ. Cũng không phải là chuyện gì tốn công tốn sức, chỉ cần đóng giả làm bạn trai cậu rồi chụp mấy tấm hình thôi, sau đó đưa cho Phó Lệ Linh xem. Đóng giả thôi nên cũng không cần hôn thật đâu. Nguyên nhân tìm anh là vì cậu thật sự không thể mở miệng nhờ vả Tưởng Á được... Với lại cũng không cần hôn hít gì đâu.
Áo thun dính chặt sau lưng, tóc thì bết dính sau cổ. Cho đến khi bị tiếng điện thoại đánh thức Đường Hành mới nhận ra mình đang nằm ghé vào mép giường của Lý Nguyệt Trì mà ngủ mất.
Đường Hành híp mắt đi vào nhà tắm, nhận điện thoại: "Bác hả bác?"
"Chiều nay rảnh không?" Giáo sư Đường cười vui vẻ nói, "Ngày mai bác có cuộc họp ở Kinh Châu rồi nên lát nữa con tới đây đi."
"Tới đó làm gì?"
"Thằng nhóc này! Không phải đã nói là làm đề án cùng bác sao? Bác nói mấy người nghiên cứu sinh dẫn con đi làm cùng, con tới trước gặp mặt họ một cái."
"Hai ngày nữa đi, hôm nay con không rảnh." Trong phòng còn đang có một người sốt nóng hổi đây này.
"Con tới gặp mặt chào hỏi một cái thôi mà."
"Hôm nay con thật sự không rảnh."
"Thôi được rồi, con thì lúc nào mà chả bận!" Giáo sư Đường dừng một chút lại dặn dò, "Đừng có gây gỗ với mẹ con nữa, lớn rồi, ngoan ngoãn một chút."
Đường Hành nói: "Đã biết."
Đường Hành vẫy vẫy cánh tay tê mỏi, dùng nước lạnh rửa mặt. Cậu mới vừa bước ra khỏi nhà tắm đã lập tức dối diện với một ánh mắt, Lý Nguyệt Trì đang ngồi trên giường, nhìn thẳng về phía cậu.
"Tỉnh rồi à," Đường Hành tự nhiên thấy xấu hổ một cách khó hiểu, "Thấy thế nào rồi?"
Lý Nguyệt Trì gật đầu với cậu: "Khá hơn nhiều."
"Vậy thì tốt."
"Hôm nay làm phiền cậu."
"Không có gì...... dù sao cũng là vì tôi."
Lý Nguyệt Trì cười cười, là một nụ cười thực lễ phép, Đường Hành biết cái này là lệnh đuổi khách. Quả nhiên, anh từ trên gường đứng lên, cầm chiếc áo thun trên giường tròng vào người.
Đường Hành nhíu mày, hỏi anh: "Anh còn muốn đi làm nữa à?"
"Không phải đi làm, bạn học gọi tôi đến trường."
"Anh như vậy sao đi được."
"Không đi không được."
"Tại sao?"
"Có một tên ăn không ngồi rồi sẽ làm đề án cùng với chúng tôi," Lý Nguyệt Trì cất điện thoại, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Phải đến gặp cậu ta."
Đường Hành: "...... Ăn không ngồi rồi?"
"Người nhà của thầy hướng dẫn, từ lúc tổ hoạt động tới giờ chưa thấy xuất hiện lần nào."
"Có lẽ cậu ta không muốn tới."
"Nếu được vậy thì tốt."
......
......
......
Anh có biết anh vừa được thằng ăn không ngồi rồi đó cứu mạng không?
Mà quan trọng hơn cả là con mẹ nó anh nói ai ăn không ngồi rồi —— từ năm nhất đến năm ba, điểm tín chỉ của Đường Hành chưa bao giờ rớt khỏi top 5 toàn khóa, cậu cũng làm các bài nghiên cứu khoa học được phê duyệt, mấy cái đề tài cấp tỉnh cũng từng làm qua, thuận buồm xuôi gió tới ngày hôm nay, kém lắm thì cũng đủ sức học lên thạc sĩ theo đúng chuyên ngành hiện tại —— anh nói là ai là kẻ ăn không ngồi rồi hả?
Lý Nguyệt Trì tự thu dọn đồ đạc cho nhanh, quần áo mặc chỉnh tề, tóc tai chải gọn gàng, làm gì có vẻ là người đang bị sốt cao. Anh cầm túi giấy đặt trên tấm nhựa rồi đưa cho Đường Hành: "Của cậu à?"
Đường Hành nghiến răng nghiến lợi nói: "Là của đứa ăn không ngồi rồi ấy."
Lý Nguyệt Trì nhíu mày, ánh mắt hơi khó hiểu lại có chút mất kiên nhẫn.
Đường Hành liếc anh một cái, lạnh giọng nói: "Tôi đi đây, anh muốn làm gì thì làm." Sau đó lấy tiền trong túi ném lên bàn của anh, mấy tờ tiền màu hồng nhạt bay lung tung, còn có tờ rơi xuống đấy. Đường Hành nghiêng người tránh khỏi Lý Nguyệt Trì, bước nhanh ra cửa.
Cậu đi một nước không ngừng dưới ánh nắng chói chang, cũng không rảnh quan tâm trời có nóng hay không, đến khi đi tới đại học Hán Dương mới bình tĩnh lại được một chút. Đường Hành gọi điện cho An Vân: "Cậu đang ở đâu?"
"Còn đang ở chỗ Tưởng Á," An Vân không thể hiểu được, "Mình làm gì cậu à? Sao lại tức tối như vậy."
"Cậu vẫn chưa nói cho mấy người Điền Tiểu Thấm chuyện của mình đúng không?"
"Chuyện của cậu là chuyện gì?"
"Quan hệ của mình và thầy Đường."
"Cái đó thì cần gì mình nói, sớm muộn gì cũng biết thôi," An Vân tùy tiện đáp, "Nhưng bây giờ thì họ vẫn chưa biết đâu đúng không? Dù sao thì mình cũng có học chung với bên cử nhân đâu."
"Ừ, không biết." Nhưng mà sẽ biết ngay thôi.
"Cậu lại nghe được chuyện gì à?" An Vân đã sớm thành thói quen, giọng hời hợt nói "Chắc lại có đứa nào bảo hai bên trao đổi lợi ích gì đó với nhau đúng không? Mình là nghiên cứu sinh của bác cậu, còn cậu là nghiên cứu sinh của ba mình...... thôi kệ đi, mấy lời xưa như trái đất thôi mà."
Đường Hành gằn từng chữ: "Mình không phải là nghiên cứu sinh của thầy An."
"Vậy thì cố lên, mắc công mẹ mình ngày nào cũng mở miệng ca ngợi cậu, mắc mệt."
"Ý mình là mình không học cao học trong nước," Đường Hành cáu kỉnh nói, "Tuyệt đối không."
An Vân không nói gì, một lát sau mới hỏi: "Quyết định rồi à? Cậu...... sao tự nhiên lại quyết định chắc chắn vậy?" giọng nói trở nên cẩn thận hơn.
Tuy Đường Hành đã sớm bắt đầu chuẩn bị cho việc đi du học, thi TOEFL, viết tài liệu tham khảo nhưng chuyện này vẫn luôn bị kéo dài chưa có quyết định dứt khoát. Nguyên nhân chính tất nhiên do mẹ cậu – Phó Lệ Linh, vẫn cứ khăng khăng không cho phép, sợ con trai mình sống ở nước ngoài phải chịu khổ chịu tội. Trước đây, khi nhắc tới việc xuất ngoại, thái độ Đường Hành vẫn luôn là kiểu "Nói sau đi", vậy mà lúc này lại quả quyết không học thạc sĩ trong nước.
"Không có gì," Đường Hành nhàn nhạt nói, "Ở Vũ Hán hoài riết chán."
"Ờ, đúng là chán thiệt...... Nhưng mà cậu vẫn có thể học những trường khác mà?"
"Trường trong nước trường nào chả như nhau."
"Vậy còn cô thì sao......"
"Gặp rồi nói sau đi," Đường Hành ngắt lời "Đừng quên tối nay còn buổi biểu diễn."
Không khí ẩm ướt như có từng giọt nước đang lơ lửng trong không trung, hơn nữa, đại học Hán Dương luôn được biết đến là nơi có thảm thực vật che phủ dày đặc. Trên những con đường mòn tràn đầy mùi rêu xanh ẩm ướt, hơi giống mùi cỏ, lại có mùi ẩm mốc, nhưng sạch sẽ. Đường Hành đã quá quen thuộc, ấn tượng của cậu mỗi khi mùa hè về ở Vũ Hán đều tràn ngập loại mùi hương này.
Nhưng thật sự là cậu đã ở đây đủ lâu rồi. Nói đúng ra thì Vũ Hán cũng không phải quê của cậu. Phó Lệ Linh là người Tô Châu, còn ba cậu là người Thạch Gia Trang —— nơi đầy rẫy những ban nhạc Rock 'n Roll. Nhưng cậu không quen thuộc Tô Châu, cũng chẳng biết gì về Thạch Gia Trang. Trước khi qua đời, ba cậu từng làm việc tại một trường cao đẳng ở Bắc Kinh, và cậu đã sống ở Bắc Kinh trong mười một năm đầu đời. Sau đó, ba cậu đi công tác gặp tai nạn giao thông và qua đời; lúc ấy, việc kinh doanh của Phó Lệ Linh rất phát đạt, cô dẫn cậu rời khỏi Bắc Kinh nhiều đau thương này. Đâu đó trong nhiều năm, họ liên tục chuyển chỗ ở, Trịnh Châu, Thâm Quyến, Thượng Hải, Vô Tích...... Cuối cùng, bác cậu nói: "Thằng bé sắp lên cấp ba rồi, tới chỗ anh đi để anh chăm cho." Vì thế, lớp 10 năm ấy, Đường Hành đến Vũ Hán sinh sống và ở lại tận 6 năm.
Suốt 6 năm, cậu cảm thấy mệt mỏi với ánh mắt ân cần và yêu thương của những người thầy cô khi họ nhìn cậu, ẩn ý trong đó quá rõ —— đứa trẻ này thật đáng thương, từ nhỏ đã không có cha, mẹ lại không thường xuyên ở bên cạnh. Bởi vì cậu tội nghiệp đáng thương, bởi vì cậu là cháu trai của giáo sư Đường, nên chắc là cậu luôn nhận được sự nâng đỡ, cho nên những thành quả cậu đạt được đều là do được người khác đưa tay hỗ trợ —— có nực cười không cơ chứ?
Tất nhiên cậu đã nghe rất nhiều lời đồn về mình và lòng đã nên chai sạn. Chỉ là không biết vì sao, khi Lý Nguyệt Trì nói ra mấy chữ "Ăn không ngồi rồi", cậu như bị một chậu nước sôi tạt thẳng vào mặt. Đường Hành nghĩ, có lẽ vì đó là Lý Nguyệt Trì, một kẻ xuất thân từ nông thôn, lăn lê bò lết kiên trì cho tới hôm nay, có lẽ kiểu người này mà xem thường ai thì sẽ gây ảnh hưởng mạnh hơn so với những người khác.
Đường Hành đi vào viện Xã hội học, thang máy lên tầng 4, cậu quen chân quen tay đẩy cửa đi thẳng vào.
"Bác vẫn còn đang viết hả bác?" Đường Hành đi đến bàn làm việc, thấy giáo sư Đường đang cầm một cây viết lông, trên bàn là một tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, đã viết được nửa tờ giấy.
"Con nói vậy là sao chứ," giáo sư Đường trừng mắt liếc cậu một cái, "Tối qua bác làm một bài thơ, còn nhìn thử xem? Bác tính đóng khung cái này rồi tặng cho lão An......"
"Quan trọng là người ta có muốn không mới được?"
"Không muốn cũng phải muốn! Giáo sư Đường tức tối, "Hôm qua bác mới nghe ông ấy nói! Nhà ông ấy sắp sửa xong rồi!"
Đường Hành nhất thời không biết nói gì. Ông bác của cậu mặc dù nghiên cứu xã hội học nhưng lại vô cùng hứng thú và yêu thích với mấy thứ "Múa bút thành văn" này, lại còn cảm thấy mình làm rất hay rất đẹp, ai khuyên cũng mặc kệ.
"Không phải con nói chiều nay bận à?" Giáo sư Đường nhấp một ngụm trà, "Đúng lúc, nhìn giúp bác xem, câu này dùng từ ' lãm ' hay là ' vọng '? Bác đắn đo nguyên ngày hôm nay."
"Đều giống nhau mà," Đường Hành nói, "Bác gọi học trò bác tới đi."
"Con nói không tới nên bác vừa nói Điền Tiểu Thấm về rồi!"
"Vậy Lý Nguyệt Trì đâu?"
"À," giáo sư Đường cười, "Con cũng nghe về thằng bé ấy à?"
"Đúng vậy," Đường Hành mặt vô cảm, "Thủ khoa toán lận mà."
"Thằng bé ấy làm việc đáng tin lắm, con đi theo nó sẽ học hỏi được cách xử lý số liệu."
Đường Hành lạnh mặt, không nói năng gì.
Giáo sư Đường vui vẻ viết thư pháp, Đường Hành thì ngồi trên ghế, tiện tay lấy một quyển sách từ trên kệ xuống xem. Không bao lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, giáo sư Đường vừa viết vừa cất tiếng "Mời vào."
Lúc Lý Nguyệt Trì bước vào văn phòng, vẻ mặt chợt cứng lại.
"Nguyệt Trì, lại đây," giáo sư Đường buông bút, "Thầy giới thiệu một chút, đây là Đường Hành, sinh viên đại học năm tư của học viện chúng ta. Đường Hành, đây là thạc sĩ mới chiêu sinh khóa năm nay, đàn anh của con."
Đường Hành ngồi im không nhúc nhích, bằng mặt nhưng không bằng lòng mà cười một cái, nói: "Xin chào."
Lý Nguyệt Trì dừng vài giây, rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Xin chào."