Ngày thứ ba bị Phó Lệ Linh nhốt trong nhà, Đường Hành nôn nóng nhận ra, ngay cả mưa bên ngoài cửa sổ cũng đã ngừng rơi.
Cậu đã bị Phó Lệ Linh tịch thu điện thoại, cho dù cậu có đưa lý do "Công ty yêu cầu" thì Phó Lệ Linh cũng thờ ơ. Lần này quả thật là làm tới cùng. Đường Hành đã ba ngày không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, lúc chán chết chỉ có thể một mình nằm trên sô pha, hết đọc tiểu thuyết rồi lại xem TV. Cậu thậm chí còn nghĩ đến chuyện leo cửa sổ —— tuy rằng nhà cậu ở lầu sáu, nhưng cũng không hẳn là không có đường thoát thân: lấy drap giường, cột một đầu ở chân giường rồi thả đầu còn lại ra ngoài cửa sổ. Bốn tấm drap giường nối lại với nhau đủ dài để cho cậu nhảy xuống ban công lầu ba, sau đó, từ ban công lầu ba trèo xuống mái hiên của lầu hai, cuối cùng nhảy xuống bãi cỏ dưới đất.
Nhưng làm thế đúng là nguy hiểm thật —— lỡ mà trượt chân sẽ bị gãy xương như chơi, đến lúc đó, đừng nói là đi tìm Lý Nguyệt Trì, cậu sẽ bị Phó Lệ Linh đóng gói đưa thẳng đến bệnh viện, vậy thì càng khó chạy.
Đường Hành cảm thấy mình sắp hóa điên rồi. Nếu Phó Lệ Linh không chịu thả cậu ra ngoài, chút lý trí ít ỏi còn sót lại trong cậu sẽ tiêu tán sạch sẽ. Đến lúc đó, cậu thật sự có thể lật tung cửa sổ ra trèo xuống, hoặc là tìm một cái búa đập nát cánh cửa nhà đang bị Phó Lệ Linh khóa chặt, nhưng cậu lại không biết trong nhà mình có búa hay không.
Những suy nghĩ này cứ nhảy loạn trong đầu Đường Hành. Cậu và Phó Lệ Linh ăn bữa trưa trong im lặng. Sau đó, cậu nằm trên giường, nhìn không trung bên ngoài cửa sổ rồi dần dần thiếp đi. Khi tỉnh lại, Đường Hành nghe thấy Phó Lệ Linh đang ở ngoài ban công gọi điện thoại. Rất nhanh sau đó, Phó Lệ Linh đi vào phòng Đường Hành, sắc mặt trắng bệch, môi thì run rẩy.
Đường Hành sợ hãi nghĩ, chẳng lẽ Lý Nguyệt Trì gọi điện cho Phó Lệ Linh? Phó Lệ Linh đang...... tức giận sao?
"Tiểu Hành, con, con có quen một sinh viên....."
"Ai?"
"Một cô gái, họ Điền."
"Quen......" Dù sao mẹ cũng biết cả rồi còn gì. Đường Hành thẳng thừng nói, "Bạn học cùng khóa của Lý Nguyệt Trì. Có gì không mẹ?"
Phó Lệ Linh không đáp. Đường Hành thấy mẹ mình đang dùng sức siết chặt điện thoại đến mức các đầu ngón tay đều trắng dần đi.
"Mẹ......" Đường Hành đứng dậy, "Mẹ sao vậy?"
"Cô gái đó ——"
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Phó Lệ Linh nghiêm mặt lại, đi tới cửa hỏi: "Ai đó?"
"Giao cơm......"
"Nhầm nhà rồi, tôi không gọi cơm."
"Vậy sao?" Người ngoài cửa dừng một chút, "Không phải là thầy Đường Quốc Mộc đặt sao?"
Phó Lệ Linh chau mày, có vẻ do dự. Vài giây sau cô nói: "Chờ một lát......"
Đường Hành ra khỏi phòng, Phó Lệ Linh quát khẽ: "Đừng chạy lung tung!"
"Con không chạy......" Đường Hành nói.
Phó Lệ Linh lấy chìa mở khóa, sau đó mở cửa ra. Trong nháy mắt, Đường Hành cảm thấy tim mình gần như nhảy vọt ra ngoài —— quả nhiên cậu không nghe lầm, sao mà cậu có thể nghe lầm được chứ? Đây là giọng của Lý Nguyệt Trì mà.
Phó Lệ Linh ngạc nhiên, Lý Nguyệt Trì nói rất nhanh "Có đi không?"
"Mẹ!" Đường Hành cảm thấy cả đời này mình chưa bao giờ vội vã đến thế, "Con xin lỗi! Mẹ đừng giận con!"
Đường Hành và Lý Nguyệt Trì lao như bay xuống cầu thang, bỏ lại Phó Lệ Linh đang thét thất thanh lại đằng sau. Một chiếc xe đạp đậu dưới lầu, không phải chiếc xe đạp tốc độ của Đường Hành mà là một chiếc xe đạp bình thường có yên sau. Đường Hành không biết Lý Nguyệt Trì lấy chiếc xe này từ đâu, cũng không kịp hỏi. Lý Nguyệt Trì sải chân dài ngồi lên xe, tay cầm lái, Đường Hành vội vàng ngồi lên yên sau.
Lý Nguyệt Trì chắc hẳn đã bơm bánh xe căng phồng. Chiếc xe đạp đã chở họ đi suốt một khoảng đường trong một chiều xuân ấm áp. Lúc đầu, Lý Nguyệt Trì đạp xe rất nhanh, cho đến khi Đường Hành xác định Phó Lệ Linh không đuổi theo anh mới thả chậm tốc độ.
Đường Hành thở hổn hển nói: "Má, quá kích thích —— hai đứa mình có được tính là dắt nhau bỏ trốn không?"
Đã ba ngày không gặp Lý Nguyệt Trì, lúc này không nhịn nổi nữa, cậu duỗi tay ôm lấy eo Lý Nguyệt Trì. Lý Nguyệt Trì đưa lưng về phía cậu, vừa lái xe vừa nói: "Cứ coi là vậy đi. Anh cũng muốn làm thế này từ lâu rồi."
"Không ngờ học trưởng cũng chịu chơi như vậy."
"Anh vẫn luôn muốn mua một chiếc xe đạp điện giống người bạn cùng phòng, tụi mình có muốn đi đâu cũng tiện, em cũng không lo bị say xe......" Lý Nguyệt Trì cười cười, "Nhưng xe đạp điện hơi mắc, nên là mua xe đạp thường trước vậy."
"Sao cũng được......" Đường Hành áp má mình lên tấm lưng rắn chắc của anh, "Đi chậm chút là được."
Lý Nguyệt Trì cứ như vậy chở Đường Hành đi đến căn phòng thuê của hai người. Thật ra Đường Hành ăn bữa trưa không no nên bây giờ hơi đói, nhưng lúc này cậu cũng chẳng còn bận tâm gì chuyện ăn uống.
Hai người vội vã chạy lên lầu, mở cửa, ôm chầm và hôn nhau. Lý Nguyệt Trì có chút sốt ruột. Bình thường, khi anh ấn Đường Hành lên tường hôn, anh sẽ lấy tay mình lót sau đầu Đường Hành, vậy mà lần này anh không còn bân tậm đến chuyện đó nữa, chỉ lo dùng sức càn quét môi lưỡi của Đường Hành, từng ngóc ngách đều không buông tha. Phần ót của Đường Hành bị ép tường có hơi đau.
Họ hôn nhau thật lâu, đến khi Đường Hành chịu không nổi, quay mặt đi chỗi khác thở hồng hộc. Lý Nguyệt Trì ôm chặt lấy cậu, vùi mặt mình vào trong những lọn tóc dài của cậu.
Lồng ngực của cả hai phập phồng liên hồi, Đường Hành cảm thấy miệng mình như tê dại.
"Học trưởng......" Đường Hành cố ý chọc anh, "Mới có ba ngày mà vã vậy à?"
Lý Nguyệt Trì hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói: "Anh nhớ em thật nhiều......"
"Ừhm......" Đường Hành nhỏ giọng nói, "Em cũng vậy......"
Lý Nguyệt Trì buông ra, lui về phía sau nửa bước. Hai người đối diện nhau, Đường Hành ngạc nhiên.
Gương mặt Lý Nguyệt Trì hình như gầy đi, quầng thâm dưới mắt cũng rất đậm, nhưng anh đã cạo râu rất sạch sẽ. Đường Hành duỗi tay sờ mặt anh: "Anh sao vậy, thức khuya hả?"
"Ngủ không được......"
"Tại sao?"
"Nhớ em......"
"..."
Lý Nguyệt Trì cầm lấy tay Đường Hành "Mẹ có đánh đòn em không?"
"Không tới mức đó, chỉ tịch thu điện thoại của em thôi......" Đường Hành lại hôn nhẹ lên khóe môi Lý Nguyệt Trì, "Sao anh không tới tìm em từ sớm."
"Anh có......"
"Hả?"
"Tối hôm trước..." Lý Nguyệt Trì tạm dừng một lát, "Trước cửa nhà em, nghe thấy mẹ và em đang cãi nhau."
"Anh —— anh nghe thấy hết tất cả à?"
Lý Nguyệt Trì gật đầu.
Phản ứng đầu tiên của Đường Hành là, xong đời rồi. Cậu đã không còn nhớ rõ nội dung của cuộc cãi vã này nhưng có một điều chắc chắn là Phó Lệ Linh đã nói rất nhiều lời nghi ngờ Lý Nguyệt Trì. Chẳng hạn như cậu vẫn nhớ rõ Phó Lệ Linh nghi ngờ mối quan hệ giữa Lý Nguyệt Trì và Điền Tiểu Thấm......
"Đường Hành, em có tin anh không?" Lý Nguyệt Trì đột nhiên hỏi.
"Tin......"
"Em tin được bao lâu?"
Anh đang vì những lời Phó Lệ Linh nói mà sợ hãi sao?
Đường Hành cười nói: "Một vạn năm......"
Lý Nguyệt Trì cũng cười, là nụ cười mà Đường Hành vô cùng quen thuộc, ý cười lan từ khóe mắt đến giữa môi, dịu dàng như thế, lại còn có chút bất đắc dĩ. Khi cậu ở Livehouse bị các cô gái chặn đường xin số điện thoại, khi cậu uống say tâm sự là muốn cùng Lý Nguyệt Trì sang Mỹ đăng ký kết hôn, trên mặt Lý Nguyệt Trì đều nở nụ cười như thế này, cậu đã nhìn thấy nó không biết bao nhiêu lần.
Lý Nguyệt Trì nghiêng người tới, hôn lên khắp tai cậu, nói nhỏ "Anh muốn làm em quá......"
Hiếm khi thấy anh thẳng thắn như vậy, Đường Hành cảm thấy hơi choáng ngợp.
Động tác của anh không quá thô bạo nhưng lại rất khác mọi lần —— Đường Hành hoảng hốt nghĩ, hôm nay anh dùng sức mạnh quá. Mỗi một động tác đều tràn ngập tính xâm chiếm, không còn nhẹ nhàng nữa, lại có hơi đau. Lý Nguyệt Trì cắn trên vai Đường Hành một cái, thấp giọng nói: "Đường Hành......"
"Uhm...... Aaaaa......" Đường Hành nhíu mày, gương mặt đỏ bừng, "Anh chậm một chút......"
"Nhìn anh......"
Đường Hành liền nhìn vào đôi mắt Lý Nguyệt Trì, cách nhau quá gần, cậu có thể nhìn được hình phản chiếu nho nhỏ của mình từ trong con ngươi đen láy của anh. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt Lý Nguyệt Trì, chảy xuống cằm anh, và rơi xuống lồng ngực đang phập phồng kịch liệt của Đường Hành.
Lý Nguyệt Trì cũng nhìn thẳng vào mắt Đường Hành, nhìn đến si mê.
"Lý Nguyệt Trì, anh, anh —— chậm một chút!" Đường Hành chau mày, khẽ hừ một tiếng.
Lý Nguyệt Trì không trả lời.
Cuối cùng cũng kết thúc hiệp một. Lý Nguyệt Trì chậm rãi lui ra ngoài, nằm lên người cậu. Cơ thể hai người đều ướt đẫm, không thể biết đó là mồ hôi của ai. Lý Nguyệt Trì ôm chặt lấy Đường Hành, nhẹ nhàng hôn lên thái dương mướt mồ hôi của cậu.
Đường Hành cảm thấy hôm nay Lý Nguyệt Trì đòi hỏi thằng thừng và rất dính người, có phải Phó Lệ Linh đã khiến anh sợ không?
"Đường Hành......" giọng nói Lý Nguyệt Trì có chút ưu buồn, "Em vẫn muốn đi du học, đúng không."
Cơ thể Đường Hành cứng đờ, nhớ lại cuộc tranh cãi tối hôm đó, Phó Lệ Linh nói toạc ra là cậu vì Lý Nguyệt Trì mới không xuất ngoại.
"Hôm đó...... anh nghe được."
"Ừ......"
"Đừng nhắc tới nữa được không......" Đường Hành bỗng thấy sợ hãi không thôi, "Giờ em ký với công ty này cũng rất tốt mà."
Lý Nguyệt Trì nhổm nửa thân trước lên, nhìn Đường Hành: "Vì sao không nhắc tới nữa?"
"Dù sao thì em đã quyết định rồi."
"Nếu em thật sự muốn đi du học thì vẫn còn......"
"Lý Nguyệt Trì......" Đường Hành ngắt lời, "Anh có cảm thấy em quá đáng không?"
Lý Nguyệt Trì chậm chạp chớp đôi mắt, nói: "Sao lại hỏi vậy?"
"Em rất sợ. Em sợ em đi rồi thì hai đứa mình cũng coi như kết thúc. Em không nghi ngờ anh, em —— em cũng không nói rõ được, có thể em không có cách nào tự thuyết phục bản thân...." Đường Hành rũ hai mắt, chần chờ nói, "Anh có cảm thấy em rất cố chấp không? Thật ra em không muốn cho anh biết điều này, à, là không dám để anh biết."
Lý Nguyệt Trì lại nằm xuống lên người Đường Hành, gò má nóng ướt áp vào vai cậu. Anh im lặng, Đường Hành chờ đợi trong sợ hãi.
Sau một lúc thật lâu, Lý Nguyệt Trì nhẹ giọng nói: "Tối hôm đó anh nghĩ, đây có phải là "miễn phí" mà em nói không?"
"Sao?"
"Anh chẳng có gì, cũng chẳng cần làm gì, vậy mà vẫn có thể được ở bên em...... Em vì anh mà hy sinh cái này cái kia, anh thì chỉ cần đứng một chỗ chờ là được."
"..."
"Em còn nhớ anh đã từng nói gì không, mọi thứ đều có giá của nó......" Lý Nguyệt Trì lẩm bẩm, "Cái giá để anh thi đậu đại học là cô Triệu, cái giá để tốt nghiệp đại học là đi làm thuê mỗi ngày. Lúc ấy vốn nghĩ tốt nghiệp là có thể đi làm liền, nhưng ba anh bảo sức khỏe của ba vẫn ổn, kêu anh muốn học nữa thì học đi. Anh lên cao học, vẫn phải đi làm thuê, vẫn phải trả giá,...... giống như mua một hộp mì xào vậy, phải trả tiền. Anh phải trả giá cho mọi thứ anh có được."
"Em...... Em không cần."
"Ừ......" Lý Nguyệt Trì nói, "Em không cần. Cho nên anh vẫn hay nghĩ, vì sao anh lại có thể gặp được em nhỉ? Em không giống họ. Buổi tối lúc anh gặp em lần đầu, em đang đứng hát ở trước cửa "Trường Ái". Không gian xung quang sáng rực ánh đèn, hệt như một giấc mơ vậy."
Đường Hành giật mình, cảm thấy tim mình lại bắt đầu đập nhanh hơn, cậu không nhịn được, hỏi: "Anh uống rượu sao?"
"Không có......" Lý Nguyệt Trì nhẹ nhàng mỉm cười với cậu, "Anh chỉ là, nói mơ một chút thôi."
- -----HẾT-------