11 giờ rưỡi trưa, Đường Hành đi tàu điện ngầm đến nhà bác mình.
Bác cậu có một căn hộ ở Hán đại, ngày thường ông ấy sẽ ở lại trong trường vì nhiều việc, tới cuối tuần mới về nhà. Nhà ông ta ở trong một khu biệt thự gần đường Hán, một khu biệt lập yên tĩnh giữa nhịp sống hối hả. Lâu lâu Đường Hành sẽ thấy bác mình ngồi trước bàn làm việc bằng gỗ lim trong thư phòng mà than thở "Chắc bác phải bán căn biệt thự này đi quá, lỡ mà bị truyền ra ngoài là giáo sư đại học ở nhà biệt thự thì không được hay cho lắm......"
Ông ấy đã nói như thế quá nhiều lần, và tất nhiên, căn biệt thự này vẫn chưa hề được bán đi.
Đường Hành quẹt thẻ đi vào khu biệt thư, hàng cây xanh mướt sum xuê rợp bóng mát cả con đường. Mười phút sau, cậu đi tới cổng sân nhà bác mình. Cậu còn chưa bước vào cổng thì đã nghe thấy tiếng kêu của tiểu Miêu —— tiểu Miêu là một con chó chăn cừu được bác gái nhận nuôi từ năm ngoái. Tuy là chó nhưng lại được đặt tên như một con mèo.
"Dì Phó ——" Đường Hành gọi, "Mở cửa giúp con với."
Dì Phó là bảo mẫu được gia đình bác cậu thuê.
"Thằng nhóc này, con lại không mang chìa khóa nữa đúng không!" Người ra mở cửa mà bác cậu. Ông ta mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của mấy ông lão, quần bông, tay bưng chén trà.
"Mẹ con tới rồi đúng không bác?"
"Tới từ lâu rồi," tiểu Miêu phấn khích lao tới chạy vòng quanh Đường Hành bị ông bác đuổi, "Cứ ngồi than."
"Than cái gì vậy bác?"
"Thì còn chuyện gì nữa," ông ta thấp giọng, "Chuyện con đi du học —— lát nữa con nghe lời chút, đừng có cãi mẹ con, nhé."
Đường Hành gật đầu.
"Uả," ông ta cười cười, "Sao nay ngoan vậy."
Đường Hành lơ đãng đáp: "Vâng."
Đi vào trong nhà, bác gái bước nhanh tới chào đón: "Tiểu Hành gần đây có bận gì không con? Lâu quá không thấy con qua."
"Bắt đầu làm luận văn tốt nghiệp," Đường Hành nói, "Học kỳ này vẫn còn môn ạ."
"Tới đây ăn cơm nhiều vào đi, sao thấy con gầy quá."
Đường Hành không biết nên nói gì, trả lời đối phó "Hình như là có gầy đi một chút."
Phó Lệ Linh chọc nhẹ đầu Đường Hành: "Chẳng ai biết nó làm gì ngoài đường cả."
"Ăn cơm, ăn cơm thôi," bác trai gọi mọi người, "Tôi đói sắp chết rồi."
Thật lòng mà nói, Đường Hành không quá thích tới nhà hai bác ăn cơm. Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, nói ra thì có hơi xấu hổ, vì cậu ngại mùi hôi.
Bác gái Chu- người thường được hội bảo vệ động vật Vũ Hán gọi là "Chị Chu" —— đây là một tổ chức chuyên bảo hộ động vật, chủ yếu là cứu trợ chó mèo. Đường Hành biết bác gái làm việc này xuất phát từ lòng tốt, nhưng vì thường xuyên tiếp xúc với động vật nên trên người bà lúc nào cũng có một mùi lạ thoang thoảng, ngay cả trong nhà cũng có cái mùi ấy, hơi hôi và tanh, tóm lại là không dễ ngửi.
Lúc học cấp 3, có một lần Đường Hành nhắc tới chuyện này trong điện thoại với Phó Lệ Linh, Phó Lệ Linh nhàn nhạt nói: "Thì bác gái con không có con mà, cũng phải tìm bạn bè để ở bên chứ."
Nhưng hôm nay Đường Hành không thèm quan tâm có hôi hay không ——
Cậu và Lý Nguyệt Trì cãi nhau.
Thật ra cũng không tính là cãi nhau nữa.
Nói đơn giản thì là, sau khi nói chuyện điện thoại với Tưởng Á xong, cậu gọi cho Lý Nguyệt Trì. Lý Nguyệt Trì không bắt máy, chỉ nhắn tin đang học.
Đường Hành trả lời: Sao anh lại gặp Ngô Tự?
Thế nên, suốt buổi sáng hôm nay cậu đều suy nghĩ về câu nói này của mình ——Sao anh lại gặp Ngô Tự? Cậu không khỏi có suy nghĩ rằng, nếu cậu hỏi anh một cách uyển chuyển hơn liệu tình hình sẽ bớt căng thẳng hơn bây giờ chăng?
Lý Nguyệt Trì trả lời tin nhắn rất nhanh: Cô ấy bảo hôm qua gặp em nói chuyện.
Là cô ấy tới tìm em.
Vì sao không nói cho anh biết?
Vì anh chưa từng nói là anh có bạn gái cũ.
Em có thể hỏi anh, hoặc ít nhất nói anh biết hai người đã gặp nhau.
Không cần thiết.
Vì sao?
Có bạn gái là chuyện bình thường.
Sau đó Lý Nguyệt Trì không nhắn lại nữa.
Đường Hành không thể hiểu vì sao chuyện lại thành ra như vậy. Khi nói "Quen bạn gái là chuyện bình thường", cậu chỉ tự thấy bản thân đang nói lên một sự thật với một thái độ hết sức bình tĩnh. Thậm chí, cậu còn tự thuyết phục mình rằng —— Người như Lý Nguyệt Trì tất nhiên sẽ có nhiều người thích.
Bạn gái cũ thì là bạn gái cũ thôi, ai bảo cậu quen anh trễ như vậy?
"Tiểu Hành," Phó Lệ Linh chợt lên tiếng "Con còn liên hệ với bên dịch vụ tư vấn không?"
Đường Hành có hơi cáu kỉnh, nói: "Vẫn còn."
Phó Lệ Linh im lặng. Nhất thời, trên bàn cơm chỉ còn tiếng nhai đồ ăn. Đường Hành cũng quá quen thuộc với bầu không khí này, chỉ mong hai mẹ con sẽ không gây gỗ ở nhà bác.
"Con đã chọn những trường nào để chuẩn bị nộp đơn rồi?" Bác cậu ngược lại vẫn rất bình tĩnh.
"Berkeley, Duke, Chicago ——"
"Tiểu Hành, con nó thật đi," Phó Lệ Linh ngắt lời, "Con cứ nằng nặc đòi đi du học như vậy có phải là vì ba con không?"
Đường Hành buông đũa, lạnh lùng nói: "Chẳng liên quan gì đến ba cả. Ba mất hơn mười năm rồi."
"Chứ không phải ba con nghiên cứu triết học Pháp à? Nếu ông ấy không đi nước ngoài trao đổi thì hôm ấy sẽ không ra sân bay, cũng sẽ......"
"Mẹ," Đường Hành nhịn hết nổi cất cao giọng, "Mẹ có thể tôn trọng ba con một chút được không?"
"Tôn trọng. Mẹ là vì quá tôn trọng ba con mới không ngăn ông ấy! Vậy giờ con muốn mẹ tôn trọng con nữa đúng không? Muốn tự do đúng không? Con có nghĩ cho mẹ không vậy Đường Hành?"
"Thôi —— Lệ Linh," bác trai khuyên, "Mọi người nói chuyện nhẹ nhàng với nhau thôi, đừng có dễ nóng giận như vậy."
"Đúng vậy," bác gái cũng khuyên "Mấy chuyện mất mát đau lòng đừng nhắc lại nữa, con mình nó cũng không chịu được."
"Đường Hành, chắc là kiếp trước mẹ mắc nợ hai cha con con," Phó Lệ Linh nói càng lúc càng nhanh, cô uống một hớp nước hết sạch ly, hung dữ nói, "Con còn nhớ buổi tối ngày ba con gặp chuyện không? Ông ấy bảo đi taxi đến sân bay, mẹ muốn biết ông ấy đã đến sân bay chưa nên đã gọi cho ông ấy, nhưng gọi cỡ nào cũng không có người bắt máy, điện thoại đổ chuông gần một phút vẫn không có người nhận......"
Đường Hành cảm thấy trái tim mình đang run rẩy, cậu đứng phắt dậy, la lên, "Đừng nói nữa!"
"Đường Hành, con không được đi......"
Đường Hành đẩy cửa ra, chạy bay ra khỏi nhà bác mình.
Cậu chạy rất nhanh, không dừng lại cho tới khi ra khỏi khu biệt thự, và đi vào một con đường tấp nập xe cộ qua lại, đến khi không chịu nổi nữa cậu mới dừng lại. Quá mệt, cậu khom lưng, hay tay chống lên đầu gối, thở hồng hộc. Người đi đường liên tục quay đầu nhìn cậu với vẻ tò mò.
Thậm chí còn có một cô gái mặc đồng phục đi tới, quan tâm hỏi: "Anh không sao chứ? Có cần giúp đỡ gì không?"
Đường Hành đáp, giọng khàn khàn: "Tôi không sao. Cảm ơn."
Là hình ảnh ấy, hình ảnh đã dai dẳng trong tâm trí cậu mười một năm qua, giống như một khối u đã trở nên khô cằn, héo rút, không còn thấy được, nhưng nó vẫn không chết.
Lúc cậu mười một tuổi, ba cậu sang Pháp giao lưu và trao đổi. Cậu vẫn còn nhớ rõ, tối hôm đó, chuyến bay lúc 8 giờ từ Bắc Kinh đi Paris, ba cậu dặn, ở nhà ngoan ngoãn nghe lời mẹ, lần sau sẽ dắt con theo.
Đó là một ngày mùa đông. Ở Bắc Kinh, trời tối rất sớm. Khi Phó Lệ Linh tan làm về nhà lúc xế chiều, mệt mỏi sờ sờ đầu Đường Hành: "Con ngoan, gọi hỏi xem ba đã đến sân bay chưa."
Khi ấy Phó Lệ Linh chưa có điện thoại di động, nhà họ dùng máy bàn gọi để liên lạc. Cậu cầm ống nghe, lanh lẹ ấn số điện thoại của ba.
Cuộc gọi đầu tiên, không bắt máy. Phó Lệ Linh nói, nhiều khi đi đường ồn, không nghe chuông.
Gọi lần thứ hai, không bắt máy. Phó Lệ Linh nói, vẫn chưa tới nữa à? 6 giờ rưỡi rồi.
Gọi lần thứ ba, vẫn không có người nhận. Phó Lệ Linh nhíu mày nói, ba con đúng là không tin được, hay là điện thoại ông ấy có vấn đề?
Lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu. Phó Lệ Linh đứng dậy: "Để mẹ gọi, con có bấm đúng số không đó?"
Sao có thể bấm sai được chứ? Với lại rõ ràng là mẹ nhìn thấy cậu bấm số mà.
Thay người gọi điện thoại cũng không làm phép lạ xảy ra.
Gọi lần thứ bảy, thứ tám, thứ chín. Vào buổi xế tà hôm ấy, Đường Hành mười một tuổi cứ đứng canh bên chiếc điện thoại bàn, lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu cảm thấy bất lực. Câu bất lực nghĩ, ba ơi, ba nhận điện thoại đi ba, ba làm ơn nhận điện thoại đi ba
Không có người bắt máy.
Một tiếng sau, họ nhận được một cuộc gọi đến. Đội cảnh sát giao thông thông báo rằng ba cậu bị tai nạn giao thông.
-------HẾT------