Sau một lúc, cô đã đưa ra một quyết định: ĐỪNG BAO GIỜ ngủ ở Tartarus.
Các Á thần luôn có những giấc mơ tồi tệ. Ngay cả khi an toàn trên giường mình ở trại, cô vẫn có những cơn ác mộng khủng khiếp. Ở Tartarus, nó còn kinh khủng hơn gấp ngàn lần.
Đầu tiên, cô thấy mình trở lại là một cô bé, đang cố gắng trèo lên Đồi Con Lai. Luke Castellan nắm tay cô, kéo cô đi theo. Thần rừng của họ, Grover Underwood nhảy dựng lên ở trên đỉnh một cách lo lắng, hò hét, “Nhanh lên! Nhanh lên!”.
Thalia Grace đứng bên dưới họ, đang cầm chân một đám chó săn địa ngục bằng cái khiên khủng khiếp của cô, Aegis.
Từ trên đỉnh đồi, Annabeth có thể nhìn thấy trại ở thung lũng bên dưới – ánh sáng ấm áp từ các cabin, có khả năng là nơi trú ẩn. Cô sẩy chân, trật mắt cá, và Luke đỡ cô dậy để đi. Khi họ nhìn lại, đám quái vật chỉ còn cách đó vài dặm – háng tá đang vây lấy Thalia.
“Đi đi!” Thalia hét lên. “Mình sẽ giữ chân chúng.”
Cô vung cây giáo của mình, và phóng lưỡi tầm sét về phía đám quái vật, nhưng khi con này ngã xuống thì ngay lập tức nhiều hơn đã thế chỗ.
“Chúng ta phải chạy thôi!” Grover khóc thét.
Cậu dẫn đường đi thẳng tới trại. Luke theo sau, cùng với Annabeth đang khóc lóc, tự đấm vào ngực mình và gào lên rằng họ không thể để Thalia ở lại một mình. Nhưng đã quá muộn.
Cảnh bỗng thay đổi.
Annabeth đã lớn hơn, cô đang trèo lên đỉnh Đồi Con Lai. Nơi Thalia đã ngã xuống, một cây thông lớn đã mọc lên. Phía trên cơn bão đang hoành hành.
Sấm chớp nổi khắp thung lũng. Một tia sét phóng tới cắt đôi cái cây tới tận rễ, mở ra một khe nứt bốc khói. Từ bên dưới bóng tối Reyna đứng đó, cô pháp quan của New Rome. Áo choàng cô nhuộm màu đỏ tươi của máu. Áo giáp vàng của cô lóe sáng. Cô ngước nhìn lên, ánh nhìn đầy xa xăm và quyền lực, và lời nói của cô rót thẳng vào tâm trí của Annabeth.
Ngươi đã làm tốt, Reyna nói, nhưng bằng giọng của Athena. Phần còn lại chuyến hành trình của ta phải nằm trên đôi cánh của Rome.
Cặp mắt đen của vị pháp quan chuyển dần thành màu xám của mây bão.
Ta phải đứng đây, Reyna nói với cô. Người La Mã phải đem ta tới.
Ngon đồi rung lên. Mặt đất xé toạc ra khi cỏ hóa thành chất liệu như lụa – chiếc váy của nữ thần khổng lồ. Gaia bừng tỉnh phía trên Trại Con Lai – khuôn mặt đang ngủ của bà ta to ngang ngọn núi.
Chó săn địa ngục tràn khắp các ngọn đồi. Những tên khổng lồ, Những tên quái vật đất sáu tay và những Cyclop hoang dã lao lên từ bờ biển, phá sập cả lều ăn, đốt cháy các cabin và Nhà Lớn.
Nhanh lên, giọng của Athena vang lên. Tin nhắn phải được chuyển đi.
Mặt đất dưới chân Annabeth tách làm đôi, và cô rơi xuống bóng tối.
Mắt cô choàng mở. Cô khóc lớn, tóm chặt lấy cánh tay Percy. Cô vẫn đang ở Tartarus, ở điện thờ của Hermes.
“Không sao rồi,” Percy hứa. “Ác mộng đúng không?”
Cơ thể cô rung lên vì khiếp sợ. “Có phải – có phải đến lượt mình canh đúng không?”.
“Không không. Mình ổn mà. Mình để cậu ngủ.”
“Percy!”
“Này, không sao mà. Bên cạnh đó, mình đang háo hức đến không ngủ được. Cậu nhìn kìa.”
Bob người khổng lồ đang ngồi bắt chéo chân trên bệ thờ, nhai tóp tép một cách vui vẻ một chiếc pizza.
Annabeth dụi mắt, băn khoăn không biết có phải mình đang mơ không. “Đó có phải là…. Pepperoni?”
“Những đồ lễ tế.” Percy nói. “Những đồ hiến tế cho Hermes từ trên thế giới thực, mình đoán thế. Chúng xuất hiện trong một làn khói. Chúng ta có nửa cái hotdog, một ít nho, một đĩa thịt nướng và một gói đậu phộng M&M.”
“M&M cho Bob!” Bob nói một cách khoái chí. “Ờ, có được không?”
Annabeth không phản đối. Percy đưa cho cô đĩa thịt nướng, và cô ngấu nghiến hết. Cô chưa từng ăn cái gì ngon đến thế. Miếng thịt ức vẫn còn nóng hổi, với hương vị giống hệt như nước sốt chua ngọt của đồ nướng ở Trại Con Lai.
“Mình biết,” Percy nói, đọc được nét mặt của cô. “Mình nghĩ nó đều từ Trại Con Lai.”
Ỷ tưởng này khiến cô cảm thấy nhớ nhà phát điên lên được. Ở mỗi bữa ăn, các trại viên sẽ đốt cháy một phần thức ăn của mình để cúng cho cha mẹ thần thánh của họ. Làn khói sẽ làm hài lòng những vị thần, nhưng Annabeth chưa bao giờ tự hỏi thức ăn sẽ biến đi đâu. Có thể những đồ hiến tế sẽ tái xuất hiện ở một đền thờ nào khác của các thần trên đỉnh Olympus… hay thậm chí là ở đây ngay tại Tartarus.
“Đậu phộng M&M”, Annabeth nói. “Connor Stoll luôn đốt một gói cho cha mình vào bữa tối.”
Cô bỗng nghĩ đến việc ngồi ở lều ăn, ngắm nhìn hoàng hôn dọc đảo Long Island. Đó cũng là nơi mà cô và Percy đã hôn nhau lần đầu tiên. Mắt cô bỗng nhức nhối.
Percy đặt tay lên vai cô. “Này, điều này thật tuyệt. Đồ ăn thực sự từ nhà, đúng không?”
Cô gật đầu. Rồi họ ăn nốt phần ăn trong im lặng.
Bob xử lý nốt phần còn lại của M&M. “Nên đi ngay. Chúng sẽ ở đây trong vài phút nữa.”
“Vài phút?” Annabeth với tay tới con dao găm của cô, rồi chợt nhớ ra rằng cô không còn nó.
“Phải,… ừ, tôi nghĩ là vài phút….” Bob gãi gãi mớ tóc bạc bù xù của hắn. “Thời gian rất khó biết ở Tartarus. Không giống nhau.”
Percy trườn tới rìa của cái hố. Cậu nhìn kỹ về phía mà chúng có thể tới. “Mình không nhìn thấy gì cả, nhưng nó cũng chẳng có nghĩa gì. Này Bob, tên khổng lồ mà chúng ta có nhắc đến? Đó là vị thần Titan nào?”
Bob lẩm bẩm. “Không chắc lắm về những cái tên. Sáu, có thể là bảy. Tôi có thể cảm nhận được.”
“Sáu hay bảy?” Annabeth không chắc lắm miếng thịt nướng của cô còn ở đó. “Thế họ có cảm nhận được ông không?”
“Không biết được.” Bob mỉm cười. “ Bob khác! Nhưng họ có thể ngửi thấy các Á thần, phải. Hai người có mùi rất mạnh. Mạnh kiểu tốt. Kiểu… mmm. Như bánh mì bơ!”
“Bánh mì bơ!” Annabeth nói. “Chà, tuyệt thật.”
Percy trèo trở lại điện thờ. “Có khả năng có thể giết được một tên Gigantos ở Tartarus không? Ý mình là, kể cả khi không có một vị thần giúp chúng ta?”
Cậu nhìn Annabeth như thể chắc hẳn cô phải có câu trả lời.
“Percy, mình không biết. Đi du lịch khắp Tartarus, đánh nhau với lũ quái vật ở đây… mình chưa từng làm việc này trước đây. Có lẽ Bob có thể giúp chúng ta giết một tên khổng lồ? Có thể một Titan cũng được xem như một vị thần? Mình cũng không biết nữa.”
“Phải,” Percy nói. “Được rồi.”
Cô có thể nhìn thấy nỗi lo trong mắt cậu. Trong nhiều năm, cậu đều dựa vào câu trả lời từ cô. Giờ, khi cậu cần cô nhất, cô lại không thể giúp được. Cô ghét việc không có chút manh mối nào, nhưng không thứ gì cô từng học được ở trại có thể giúp cô ở Tartarus. Họ không thể để bị bắt bởi sáu hay bảy tên bất tử thù địch được.
Cô đứng đấy, vẫn còn mất phương hướng từ cơn ác mộng. Bob bắt đầu lau dọn, thu nhặt các mảnh rác vào thành một đống nhỏ, dùng bình phu nước của hắn để chùi sạch điện thờ.
“Giờ ta sẽ đi đâu?” Annabeth hỏi.
Percy chỉ tay về phía bức tường bóng đêm đầy bão tố. “Bob nói đi hướng đó. Hình như Cửa Tử…”
“Cậu nói cho ông ta?” Annabeth không có ý lên giọng một cách khó nghe, nhưng mà Percy nhăn mặt.
“Trong lúc cậu đang ngủ,” cậu thừa nhận. “Annabeth, Bob có thể giúp. Chúng ta cần một người hướng dẫn.”
“Bob sẽ giúp!” Bob đồng tình. “Đi vào Vùng Đất Bóng Đêm. Cửa Tử … hừm, đi thẳng vào nó sẽ rất tệ. Có quá nhiều quái vật tụ tập ở đó. Thậm chí đến Bob cũng không thể quét sạch chúng được. Chúng sẽ giết Percy và Annabeth chỉ trong một hai giây.” Tên Titan cau mày. “Tôi nghĩ là vài giây. Thời gian ở Tartarus thật khó biết được.”
“Được rồi.” Annabeth càu nhau. “Vậy có còn một con đường khác không?”
“Ẩn nấp.” Bob nói. “Tử Sương có thể giúp các bạn ẩn nấp.”
“Ồ…” Annabeth bỗng cảm thấy mình thật bé nhỏ trong cái bóng của tên Titan. “Ừ, Tử Sương là cái gì?”
“Hết sức nguy hiểm.” Bob nói. “Nhưng nếu bà ta đưa cho các bạn Tử Sương, nó sẽ giúp che giấu cả hai người. Nếu chúng ta có thể tránh được Night. Bà ta ở rất gần Night. Tệ lắm.”
“Bà ta,” Percy nhắc lại.
“Phải,” Bob đi trước dẫn cả hai đi về phía màn đêm đen như mực. “Chúng ta nên đi thôi.”
Percy hướng mắt về phía Annabeth, hiển nhiên hy vọng có lời chỉ dẫn, nhưng cô không có. Cô đang nghĩ về cơn ác mộng của mình – Cây Thalia bị xẻ đôi bởi tia chớp, Gaia thức dậy từ phía đồi và thả dàn quái vật của bà ta về phía Trại Con Lai.
“Được rồi, vậy” Percy nói. “Mình đoán chúng ta sẽ đi gặp bà ta với một ít Tử Sương.”
“Đợi đã,” Annabeth nói.
Tâm trí cô bỗng lạc đi. Cô nghĩ tới giấc mơ của mình về Luke và Thalia. Cô gợi nhớ lại câu chuyện mà Luke đã kể cho cô về cha cậu, Hermes – thần của du khách, người dẫn đường cho các linh hồn tới cõi chết, thần của liên lạc.
Cô nhìn chằm chằm về phía điện thờ đen.
“Annabeth?” Percy chần chừ.
Cô đi về phía đống rác và nhặt lấy một mảnh giấy ăn còn tương đối sạch.
Cô nhớ về hình ảnh của Reyna, đứng giữa làn khói bên dưới tàn tích của cây thông Thalia, nói bằng giọng của Athena,
Ta phải đứng đây. Người La Mã phải đưa ta tới.
Nhanh lên. Tin nhắn phải được chuyển đi.
“Bob,” cô nói “những vật hiến tế bị đốt ở thế giới thực sẽ xuất hiện ở điện thờ này đúng không?”
Bob cau mày không thoải mái, như thể hắn chưa sẵn sàng cho một câu đố bất ngờ. “Phải?”
“Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đốt một cái gì đó ở điện thờ này?”
“Ừ…”
“Không sao đâu,” Annabeth nói. “Ông không biết. Không ai biết, bởi vì chưa từng có ai làm thế trước đây.”
Có một cơ hội, cô nghĩ, chỉ một cơ hội mỏng manh nhất rằng một thứ hiến tế bị đốt ở điện thờ này sẽ có thể xuất hiện tại Trại Con Lai.
Nghi ngờ, nhưng nếu nó thật sự làm được…
“Annabeth?” Percy nói lần nữa. “Cậu đang lên kế hoạch gì đó. Cậu đang có cái vẻ tôi đang có một kế hoạch gì đó đấy.”
“Mình không có cái vẻ tôi đang có một kế hoạch gì đó.”
“Có, cậu hoàn toàn có. Lông mày cậu co lại và môi cậu mím chặt và _”
“Cậu có một cái bút không?” cô hỏi.
“Cậu đang đùa, phải không?” cậu lấy ra chiếc Thủy Triều.
“Phải, nhưng cậu có thật sự viết được với nó không?”
“Mình – mình không biết,” cậu thừa nhận. “Chưa bao giờ thử.”
Cậu mở nắp chiếc bút. Như mọi khi, nó phóng thành một thanh gươm đầy đủ. Annabeth đã thấy cậu làm hàng trăm lần. Bình thường khi chiến đấu, Percy chỉ việc tháo nắp ra. Nó luôn luôn xuất hiện lại trong túi cậu, lúc cần. Khi cậu chạm nắp vào đầu mũi kiếm, nó sẽ biến trở lại thành cây bút.
“Thế nếu cậu chạm vào cái nắp ở phia đầu kia của thanh kiếm thì sao?” Annabeth nói. “Giống như chỗ cậu để cái nắp nếu như cậu thật sự chuẩn bị viết với cái bút đấy.”
“Ừm…” Percy nhìn có vẻ ngờ vực, nhưng cậu chạm vào đuôi cán của thanh gươm. Thủy Triều rút lại thành một chiếc bút, với đầu bút lộ ra.
“Mình có thể?” Annabeth lấy cái bút từ tay cậu. Cô đặt mẩu khăn ở nền điện thờ và bắt đầu viết. Mực thanh Thủy Triều phát sáng màu đồng thiên thai.
“Cậu đang làm gì thế?” Percy hỏi.
“Gửi một tin nhắn,” Annabeth nói. “Mình chỉ hy vọng Rachel nhận được.”
“Rachel?” Percy hỏi. “Ý cậu là Rachel của chúng ta? Nhà tiên tri của Delphi Rachel?”
“Đúng cô ấy rồi đấy,” Annabeth nở một nụ cười.
Bất cứ khi nào Annabeth gợi ra tên của Rachel, Percy lại có vẻ bồn chồn. Hồi trước, đã có lúc Rachel thích thú trong việc hẹn hò với Percy. Đó là câu chuyện xưa. Giờ Rachel và Annabeth đã là bạn tốt. Nhưng Annabeth chẳng ngại làm cho Percy thấy có chút không thoải mái. Cô thỉnh thoảng phải cảnh báo bạn trai mình một chút.
Annabeth đã xong mẩu tin nhắn, cô gập mẩu giấy lại. Ở phía ngoài, cô viết:
Connor,
Đưa cái này cho Rachel. Đây không phải trò chơi khăm. Đừng có làm tên ngốc.
Thân,
Annabeth.
Cô hít một hơi dài. Cô đang yêu cầu Rachel Dare làm một việc cực kì nguy hiểm, nhưng nó là cách duy nhất cô có thể nghĩ để liên lạc với người La Mã – cách duy nhất có thể tránh được đổ máu.
“Giờ chỉ cần đốt nó thôi,” cô nói “Ai có diêm không?”
Đầu mũi giáo bật khỏi cán chổi của Bob. Nó quẹt vào bệ thờ và nổ ra một ngọn lửa bạc.
“Ừm, cảm ơn.” Annabeth đốt tờ giấy ăn và đặt nó trên điện thờ. Cô nhìn nó cháy thành tro và tự hỏi liệu cô có điên không. Liệu đám khói này có thực sự biến nó ra khỏi Tartarus không?
“Chúng ta nên đi ngay,” Bob khuyên. “Thật sự, thật sự nên đi. Trước khi chúng ta bị giết.”
Annabeth liếc nhìn về bước tường đêm đen kịt phía trước họ. Ở đâu đó trong đó có một bà mụ nào đó có thể tạo ra Tử Sương giúp họ ẩn trốn khỏi đám quái vật – một kế hoạch được đề nghị bởi một tên Titan, một trong những kẻ thù khó nhằn nhất của họ. Một đợtkì cục nữa lại muốn làm nổ tung não Annabeth ra.
“Được rồi,” Annabeth nói. “Mình đã sẵn sàng.”