CÚ VA CHẠM không giết giết cô, nhưng cái lạnh thì suýt.
Nước lạnh như băng tống sạch không khí ra khỏi phổi Annabeth. Tứ chi cứng ngắc, và cô bị tuột ra khỏi Percy. Annabeth bắt đầu chìm. Những tiếng la khóc kì lạ ngập tràn trong tai – hàng triệu giọng nói thống khổ, như thể con sông được tạo nên từ những giọt buồn đau. Những giọng nói đó còn tệ hơn cả cái lạnh. Chúng kéo Annabeth xuống và làm cô lạnh cứng người.
Vùng vẫy để làm gì? Chúng nói với cô. Đằng nào thì ngươi cũng chết thôi. Ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi chốn này.
Annabeth có thể thả mình chìm xuống tận đáy sông và chết đuối, để con sông cuốn xác cô đi. Như thế dễ hơn nhiều. Chỉ cần nhắm mắt lại…
Percy nắm chặt lấy tay cô và xốc cô trở vè với thực tại. Annabeth không thể thấy cậu qua làn nước đen như mực, nhưng bỗng nhiên cô không muốn chết nữa. Cùng nhau, họ vùng lên và ngoi lên mặt nước.
Annabeth hổn hển, đầy biết ơn, mặc kệ mùi lưu huỳnh. Nước chảy vòng quanh họ, và cô nhận ra rằng Percy đã tạo ra một xoáy nước để kéo hai người lên.
Cho dù không thể nhận ra được những gì xuong quanh, nhưng cô biết đây là một con sông. Mà sông thì có bờ.
‘Vào bờ’ cô hổn hển ‘ngang dòng nước.’
Trông Percy mệt gần chết. Bình thường thì nước cho cậu sức mạnh. Nhưng không phải thứ nước này. Việc khống chế dòng nước chắc chắn đã vắt sạch sức cậu. Cái xoáy nước bắt đầu biến mất. Annabeth móc một tay quanh eo cậu và đấu tranh với thực tại. Dòng nước chống lại cô: hàng nghìn giọng nức nở thì thầm vào tai cậu, xâm nhập vào đầu óc cậu.
Sống là vô vọng, chúng nói. Mọi thứ đều vô nghĩa, rồi sau đó ngươi chết.
‘Vô nghĩa’, Percy lẩm bẩm. Răng cậu đánh lập cập vì lạnh. Cậu ngừng bơi và bắt đầu chìm.
‘Percy!’, Annabeth thét lên. ‘Dòng sông đang làm cậu rối trí. Đây là Cocytus[1], Dòng sông than khóc. Nó được tạo thành từ nỗi khốn khổ thuần túy!’
‘Khốn khổ,’ Percy đồng ý
‘Chiến đấu với nó đi!’
Cô quẫy đạp, cố làm cho cả hai nổi. Lại một chuyện đùa nữa để Gaia cười vào: Annabeth chết trong cố gắng cứu bạn trai, con của thần Biển, khỏi chết đuối.
Annabeth ôm Percy chặt hơn và hôn vậu. ‘Nói với mình về New Rome đi,’ cô cầu khẩn. ‘Cậu đã lên kế hoạch gì cho hai ta?’
‘New Rome… Cho hai ta…’
‘Đúng rồi, Óc Tảo Biển. Cậu đãu nói là chúng ta có thể có tương lai ở nơi đó! Nói với mình đi!’
Annabeth chưa bao giờ muốn rời Trại Con Lai. Đó là nhà duy nhất mà cô biết. Nhưng nhiều ngày trước, trên tàu Argo II, Percy đã nói với cô về tưởng tượng của cậu, về tương lai của bọn họ giữa những á thần La Mã. Ở New Rome, cựu chiến binh của các quân đoàn có thể ổn định cuộc sống một cách an toàn, lên đại học, cưới nhau, thậm chí còn có con nữa.
‘Các công trình kiến trúc,’ Percy lẩm bẩm. Mắt cậu bắt đầu bớt lờ đờ, ‘Nghĩ rằng cậu sẽ thích những ngôi nhà, công viên. Ở đấy có một con phố toàn đài phun nước rất là ngon…’
Annabeth bắt đầu cảm thấy khá hơn. Sườn cô cảm giác như mấy túi cái ẩm, nhưng Percy đang giúp cô. Annabeth đã có thể thấy đường tôi tối của bờ sông cách một tầm ném đá
‘Đại học,’ cô hổn hển. ‘Chúng ta có thể học cùng nhau không?’
‘C-có chứ,’ Percy đồng ý, đã tự tin hơn một chút.
‘Cậu sẽ học gì nhỉ, Percy?’
‘Chưa biết,’ cậu thừa nhận.
‘Khoa học về biển,’ Annabeth gợi ý. ‘Hải dương học thì sao?’
‘Thế còn lướt sóng?’ Percy hỏi.
Annabeth cười, và tiếng cười làm mặt nước lay động. Tiếng khóc lóc mờ nhạt đi thành âm nền. Cô tự hỏi liệu đã từng có ai cười ở dưới Tartarus từ trước tới giờ – dù chỉ đơn thuần là một tiếng cười vui. Cô thực sự nghi ngờ điều đó.
Annabeth dùng chút sức lực cuối cùng để với tới bờ sông. Chân cô ngập sâu trong cát dưới đáy sông. Cô và Percy dìu nhau vào bờ, run như cầy sấy, thở hển, và ngã gục xuống bờ sông đầy cát đen.
Cô chỉ muốn cuộn tròn bên cạnh Percy và đáh một giấc. Cô chi muốn nhắm mắt, hy vọng mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng và thức giấc trên tàu Argo II, an toàn cùng với bạn bè (chà…đại loại là ‘an toàn’ theo tiêu chuẩn của một á thần)
Nhưng, không. Họ đang thực sự ở Tartarus. Dưới chân họ, dòng Cocytus đang gầm thét, một cơn lũ của sự khốn khổ. Bầu không khí đầy lưu huỳnh đang thiêu dốt phổi Annabeth và châm chích vào da cô. Nhìn xuống tay mình, cô phát hiện ra chúng đã mọc đầy những nốt phát ban. Cô cố gắng ngồi dậy và thở hổn hển trong đau đớn.
Cái trên bờ sông hóa ra không phải cát. Họ đang ngồi trên một cánh đồng đầy những mảnh thủy tinh nhỏ và lởm chởm, và vài miếng đã kịp cắm vào lòng bàn tay cô.
Vậy là, không khí thì là hơi a-xít. Nước là những giọt khốn khổ. Mặt đất trải đầy thủy tinh vỡ. Tất cả mọi thứ ở đây được thiết kế để gây đau đớn và giết chóc. Annabeth hít một hơi kinh hãi, và nghi ngờ rằng những giọng nói trong dòng Cocytus có thể đúng. Rất có thể đấu tranh giành giật sự sống ở đây quả là vô vọng. Và họ sẽ chết nội trong một giờ.
Cạnh cô, Percy ho. ‘Chỗ này mùi y hệt lão bố dượng cũ của tớ.’
Annabeth cố nở một nụ cười yếu ớt. Cô chưa bao giờ gặp Gabe Cóc chết, nhưng nghe chuyện thôi là quá đủ rồi. Cô thực sự yêu Percy vì sự cố gắng trong việc vực tinh thần cô dậy.
Giả sử như nếu rơi vào Tartarus một mình, Annabeth nghĩ, cô chắc đã chết từ sớm rồi. Mặc dù đã lăn lộn bên dưới Rome, tìm kiếm bức tượng Athena, việc đó vẫn quá dễ dàng. Cô đã có thể co ro lại và khóc, cho đến khi tan thành một linh hồn đau khổ trong dòng Cocytus.
Nhưng cô không cô đơn. Cô có Percy. Và điều đó nghĩa là không được bỏ cuộc.
Annabeth tự ép mình chuẩn bị đồ dự trữ. Chân cô vẫn được băng bó tạm thời bằng ván và giấy bong bóng, vẫn vướng trong mạng nhện. Nhưng khi cử động, nó lại không đau. Chắc cuối cùng chỗ bánh thánh cô ăn lúc ở trong mấy cái đường hầm dưới Rome đã có tác dụng và chữa lành chân cô.
Ba lô đã mất- chắc là vì cú rơi, cũng có thể đã bị dòng sông cuốn trôi luôn rồi. Cô ghét việc mất laptop của Daedulus, với các chương trình và đống dự liệu tuyệt vời, nhưng còn có vấn đề tệ hơn. Con dao đồng Celestial cũng mất luôn, thứ vũ khí đã theo cô từ năm cô lên bảy.
Nhận ra điều này suýt nữa làm Annabeth gục ngã, nhưng cô không được phép để điều đó xảy ra. Bây giờ không phải lúc để tiếc của. Họ còn có gì nữa nhỉ?
Không thức ăn hay nước uống…tóm lại là không có gì nhét vào bụng để duy trì sự sống.
Chuần. Quá đủ cho vạn sự khởi đầu nan.
Annabeth liếc qua Percy. Cậu ta trông khá tệ. Mái tóc đen của cậu dính vào trán, áo thì trông như thời trang Cái bang. Những ngón tay của cậu vẫn trầy xước do cố bám vào vách đá trước lúc họ rơi. Đáng lo hơn, cậu đang run lên và môi cậu có màu xanh.
‘Chúng ta nên đi tiếp nếu không muốn bị hạ thân nhiệt,’ Annabeth nói. ‘Cậu đứng được không?’
Percy gật. Và cả hai cố đứng lên.
Annabeth vòng tay cô quanh eo Percy, cho dù cô không chắc rằng ai đang đỡ ai. Cô ‘quét’ qua môi trường xung quanh. Bên trên, cô không thấy một dấu hiệu nào của cái đường hầm họ đã rơi qua. Thậm chí Annabeth không thể nhìn ra trần của cái động – những đám mây đỏ như máu trôi trong không khí xám lờ mờ. Cứ như cố nhìn qua một lớp xi măng trộn xúp khoai tây vậy.
Bãi ‘cát’ thủy tinh đen trải dài vào trong đất liền tầm năm chục thước, rồi sụt xuống thành một cái vực. Từ chỗ đang đứng, Annabeth không thể thấy cái gì bên dưới, nhưng rìa đá chập chờn ánh sang đỏ như thể được thắp sang bởi những ngọn lửa khổng lồ.
Một kí ức xưa cũ đột nhiên tràn về, một thứ gì đó về Tartarus và lửa. Trước khi cô có thể nghĩ kĩ về điều đó, Percy hít và một hơi sắc lạnh.
‘Nhìn kìa.’ Cậu chỉ xuống sông.
Cách đấy khoảng trăm bộ, một cái xe Ý màu xanh nhạt trong quen quen đã ‘cập bến’ vào bãi cát. Trông nó giống cái Fiat[2]ư đã táng vào Arachne và tiễn mụ ta thẳng xuống hố.
Annabeth hy vọng mình nhầm, nhưng liệu có bao nhiêu chiếc xe thể thao ở dưới Tartarus này? Mội phần trong cô không muốn tới gần nó, nhưng cô phải thử. Nắm chặt tay Percy, và họ loạng choạng về phía cái xe. Một trong mấy cái lốp xe đã rơi ra và nổi lềnh bềnh gần mép nước đen sì của dòng Cocytus. Cửa sổ của chiếc Fiat đã, làm rải rác trên bờ sông đen sì mấy mảnh kính trắng như băng. Dưới mui xe đã tan tành là một cái kén khổng lồ lấp lánh và rách nát – cái bẫy mà Annabeth đã lừa Arachne dệt. Nó rỗng. Những vết rạch trên bờ cát làm thành một đường xuống sông….như thể một thứ nặng, nhiều chân, đã chạy và bóng đêm.
‘Mụ ta còn sống.’ Annabeth khiếp sợ, điên tiết vì sự bất công của số mệnh và tất cả mọi thứ. Đến nỗi cô phải hết sức kiềm chế cái khát vọng từ bỏ mọi thứ tại đây
‘Đây là Tartarus,’ Percy nói. ‘Sân nhà của quái vật. Dưới này, có khi chúng không thể bị giết được.’
Cậu nhìn Annabeth một cách ngượng ngùng, như thể nhận ra rằng cậu ta chẳng giúp gì cho việc tăng nhuệ khí của đội cả. ‘Hoặc có thể mụ ta bị thương nặng và bò đi đâu đấu dể chết.’
‘Cứ cho là thế đi,’ Annabeth đồng ý.
Percy vẫn còn run rẩy. Annabeth cũng chẳng thấy ấm hơn, dù cho không khí xung quanh nóng và nhớp nháp. Hai bàn tay bị kính đâm vẫn còn rỉ máu, điều này thật là bất thường với Annabeth. Thường thì cô tự lành vết thương khá nhanh. Càng lúc cô càng cảm thấy khó thở.
‘Cái chỗ này đang giết dần giết mòn chúng ta,’ cô nói ‘theo nghĩa đen ấy, trừ khi…’
Tartarus. Lửa. Cái kí ức xa xôi ấy đội nhiên rõ ràng. Cô nhìn chằm chằm lên bờ vào chỗ cái vực bập bùng ánh lửa hắt lên từ bên dưới.
Đó là một ý tưởng tuyệt đối điên rồ. Nhưng đó có thể à cơ hội duy nhất của họ.
‘Trừ khi làm sao?’ Percy giục. ‘Cậu lại nghĩ ra một kế hoạch thiên tài gì đấy rồi đúng không?’
‘Có một kế hoạch.’ Annabeth lẩm bẩm. ‘thiên tài thì mình không biết. Chúng ta phải tìm dòng sông Lửa.
—————————–
[1] sông Cocytus: dòng sông của sự than khóc, nỗi thống khổ. Theo thần thoại Hy Lạp, những người chết đường chết chợ, không được chôn cất tử tế, không có 1 đồng drachma trong miệng làm lộ phí cho lão lái đò Kharon, sẽ phải lang thang bên này bờ sông Styx 100 năm, không được yên nghỉ. Hết 100 năm, họ sẽ được thần Hermes, (lúc này sẽ được gọi là Hermes Psychopomp) chỉ đường đến sông Cocytus. Đến sông Cocytus, họ vẫ không được qua ngay mà lại bị dòng sông cuốn đi thêm 100 năm nữa mới có cơ hội lên bờ, đến vương quốc Hades để yên nghỉ. Có truyền thuyết nói, sông Cocytus còn chảy xuống cả chốn thăm thẳm Tartarus.
[2] xe Fiat: là xe này
: