HAZEL GẦN NHƯ CẢM THẤY THƯƠNG CLYTIUS
Họ tấn công hắn từ mọi phương hướng – Leo bắn lửa vào hai chân hắn, Frank và Piper đâm vào ngực hắn, Jason bay trên không trung và đá vào mặt hắn. Hazel cảm thấy đầy tự hào khi thấy Piper nắm vững các bài học đánh kiếm cô dạy.
Mỗi lần màn khói của tên khổng lồ Gigantos định trườn quanh người bất cứ ai trong số họ, thì đã có Nico, chém qua nó, hấp thu bóng tối bằng lưỡi kiếm sắt Stygian.
Percy và Annabeth đã đứng dậy, trông vẫn yếu và choáng, nhưng đều đã rút kiếm ra. Annabeth có một thanh kiếm từ hồi nào vậy? Và nó được làm từ – ngà chăng? Hai người họ trông có vẻ muốn giúp sức, nhưng mà chẳng cần thiết nữa. Tên khổng lồ đã bị bao vây rồi.
Clytius gầm gừ, quay trước quay sao như thể hắn không thể quyết định được nên chọn ai trong số họ để mà giết trước. Chờ đã! Đứng yên! Không! Ối!
Bóng tối xung quanh hắn đã bị xua tan hoàn toàn, bỏ lại hắn không còn gì bảo vệ ngoài bộ giáp tả tơi. Máu thánh rỉ ra từ hàng tá các vết thương. Các thương tổn tự lành nhanh như khi bị gây ra, nhưng Hazel có thể thấy rằng tên khổng lồ đang xuống sức dần..
Cuối cùng Jason bay vào hắn, đá thẳng vào ngực hắn và giáp ngực tên khổng lồ Gigantos vỡ tan. Clytius lảo đảo lùi lại, thả rớt kiếm xuống sàn. Hắn ngã quỵ xuống, và các á thần vây lấy hắn.
Chỉ khi đó Hecate mới bước tới trước, giơ đuốc lên. Sương Mù quấn quanh tên Gigantos, rít lên và sủi bọt khi chạm vào da hắn.
‘Và thế là kết thúc,’ Hecate nói.
Không kết thúc đâu. Giọng Clytius vọng xuống rừ đâu đó bên trên, nghẹt và líu nhíu. Các anh em của ta đã trỗi dậy. Gaia chỉ chờ có mỗi máu mủ từ đỉnh Olympus thôi. Phải cần tất cả các ngươi mới đánh bại được ta. Các ngươi định làm gì khi mà Đất Mẹ mở mắt đây?
Hecate chúc ngược hai cây đuốc xuống. Bà thọc xuống như thọc dao găm xuống đầu Clytius. Tóc của tên khổi lồ bốc cháy còn nhanh hơn cả cỏ khô, lan rộng xuống đầu và khắp châu thân cho đến khi nhiệt của ngọn lửa làm Hazel phải nhăn mặt. Clytius ngã xuống không một tiếng động, đập mặt xuống những mảnh vụn của bàn thờ thần Hades. Thân thể hắn tan thành tro bụi.
Trong một khoảnh khắc, không một ai nói câu nào. Hazel nghe thấy một tiếng động đứt quãng, đau đớn và nhận ra đó chính là hơi thở của cô. Sườn cô cảm giác như bị một con cừu chiến đá.
Nữ thần Hecate đối diện với cô. ‘Ngươi nên đi ngay, Hazel Levesque. Dẫn các bạn ngươi ra khỏi chốn này đi.’
Hazel nghiến rằng, cố nói trong cơn tức giận. ‘Chỉ thế thôi? Không có “cám ơn”? Không có “tốt đấy”?’
Vị nữ thần nghiêng đầu. Chồn Gale chít lên – có thể là một lời tạm biệt, cũng có thể là một lời cảnh báo – và biến mất trong các nếp váy của nữ chủ nhân.
‘Ngươi trông vào nhầm chỗ để mong chờ ân nghĩa rồi,’ Hecate nói. ‘Còn về “tốt đấy”, thì còn phải để xem. Nhanh chân tới Athens đi. Clytius không nhầm đâu. Bọn Gigantos đã trỗi dậy – tất cả bọn chúng, mạnh hơn bao giờ hết. Gaia đang sát điểm tỉnh giấc rồi. Lễ hội Hy vọng sẽ là một cái tên kém cỏi trừ khi các ngươi tới ngăn chặn bà ta.’
Căn phòng rung lên. Thêm một cái bia mộ khác rơi xuống sàn vỡ tan.
‘Ngôi nhà Hades không vững chắc,’ Hecate nói. ‘Đi ngay đi. Chúng ta sẽ còn gặp lại.’
Vị nữ thần tan biến. Sương Mù cũng tan theo.
‘Bà ấy thân thiện thật đấy,’ Percy lầm bầm.
Những người khác quay lại phía cậu và Annabeth, như thể chỉ vừa chợt nhận ra rằng họ có ở đấy.
‘Anh bạn.’ Jason tặng Percy một cái ôm chặt.
‘Trở về được từ Tartarus!’ Leo hú. ‘Đó là các bạn của tôi đấy!’
Piper vòng tay ôm Annabeth khóc nức nở
Frank chạy tới chỗ Hazel. Cậu nhẹ nhàng vòng tay đỡ cô. ‘Em bị thương rồi,’ cậu nói.
‘Rõ ràng là gãy mất mấy cái xương sườn,’ cô thừa nhận. ‘Nhưng mà Frank – tay anh bị làm sao vậy?’
Cậu cố nở một nụ cười. ‘Chuyện dài lắm. Chúng ta đều sống cả. Đó mới là quan trọng.’
Cô quá choáng váng vì nhẹ nhõm khi thấy Nico, đứng một mình, vể mặt đầy đau đớn và xung đột.
‘Hey,’ cô gọi cậu bé, vẫy tay gọi bằng cánh tay không bị thương.
Cậu bé do dự, rồi qua hôn lên trán cô. ‘Em mừng vì chị không sao,’ cậu bé nói. ‘Các bóng ma đã nói đúng. Chỉ có một trong chúng ta là có thể đến được tới Cửa Tử thần. Chị … chị hẳn là đã khiến Cha rất tự hào.’
Cô mỉm cười, đặt tay nhẹ nhàng lên má cậu. ‘Chúng a đã không thể đánh bại được Clytius nếu như không có em.’
Cô vuốt ngón cái dưới mắt Nico như thể thắc mắc có phải cậu bé đã khóc. Cô muốn hiểu được nhưng gì đã xảy ra với cậu bé một cách ghê gớm – những gì đã xảy ra với cậu trong mấy tuần vừa qua. Sau tất cả những gì họ vừa trải qua, Hazel biết ơn hơn bao giờ hết vì có một cậu em trai.
Trước khi có thể nói những điều đó, trần nhà lại rung lên. Những vể nứt xuất hiện trên những bia đá còn sót lại. Hàng đống bụi rơi xuống.
‘Chúng ta cần phải ra khỏi đây,’ Jason nói. Ờ, Frank …?’
Frank lắc đầu. ‘Mình nghĩ một việc nhờ những người chết là tất cả những gì mình có thể cố hôm nay.’
‘Chờ đã, sao cơ?’ Hazel hỏi.
Piper nhướng cả hai lông mày. ‘Cậu bạn trai tuyệt không tin nổi của cậu kêu gọi giúp đỡ với tư cách con trai thần Mars. Cậu ta triệu hồi linh hồn những chiến binh tử trận, bắt họ dẫn chúng ta đến đây qua … ừm, ờ, thực ra mình không chắc lắm. Lối đi của người chết. Tất cả những gì mình biết là nó rất, rất tối.’
Bên trái họ, một mảng tường tách ra. Hai con mắt hồng ngọc từ một bộ xương khắc bắn ra và lăn trên sàn nhà.
‘Chúng ta phải di chuyển bằng bóng tối thôi,’ Hazel nói.
Nico nhăn mặt. ‘Hazel, em khó mà làm thế được nữa chỉ với mình em. Thêm tận bảy người –‘
‘Chị sẽ giúp em.’ Cô cố nói một cách tự tin. Cô chưa bao giờ di chuyển bằng bóng tối trước đây, không biết được rằng cô liệu có thể hay không, nhưng sau khi điều khiển Màn Sương, làm biến đổi Đại Mê Cung – thì cô phải tin rằng điều đó là có thể.
Cả một mảng bia mộ sút ra khỏi trần nhà.
‘Tất cả mọi người, nắm lấy tay nhau!’ Nico hét.
Họ quay tít một vòng. Hazel hình dung ra vùng thôn quê Hy Lạp bên trên họ. Cả hang động sụp xuống, và cô cảm thấy mình tan vào bóng tối.
Họ hiện ra trên sườn đồi bao quát sông Acheron. Mặt trời vừa mới mọc lên, làm cho mặt nước lấp lánh và các đám mây ánh vàng. Không khí mát rượi buổi sáng sớm thoang thoảng mùi hoa kim ngân.
Tay trái Hazel đang nắm tay Frank, tay phải nắm tay Nico. Tất cả họ đều sống sót và gần như không sao hết. Ánh mặt trời trên các hàng cây đẹp hơn bao giờ hết. Cô chỉ muốn sống trong mãi trong khoảnh khắc đó – tự do khỏi quái vật, thần thánh và các linh hồn độc ác.
Các bạn cô bắt dầu cựa quậy.
Nico nhận ra rằng cậu bé đang nắm tay Percy và vội vàng bỏ ra.
Leo lảo đảo lùi ra sau. Các cậu biết đấy … mình nghĩ là mình nên ngồi xuống.’
Cậu gục luôn xuống. Những người còn lại cũng làm theo luôn. Tàu Argo II đậu phía trên dòng sông cách đó vài trăm mét. Hazel biết rằng mình nên ra tín hiệu cho Huấn luyện viên Hedge thông báo rằng họ vẫn còn sống. Có phải họ đã ở trong ngôi đền cả đêm? Hay là tận mấy đêm? Nhưng vào lúc cả nhóm đã quá mệt để làm bất cứ cái gì ngoài việc ngồi đó thư giãn và kinh ngạc cái thực tế rằng họ vẫn ổn.
Họ bắt đầu kể chuyện của mình cho nhau nghe.
Frank giải thích những gì đã xảy ra với quân đoàn ma và đội quân quái vật – chuyện Nico sử dụng cây vương trượng như thế nào và Jason với Piper đã chiến đấu dũng cảm ra sao.
‘Frank mới là đỉnh nhất,’ Jason nói. ‘Cậu ta chỉ huy toàn bộ quân đoàn. Phải chi em thấy điều đó. À, nhân tiện …’ Jason liếc qua Percy. ‘Mình từ chức rồi, thăng chức trên chiến trường cho Frank trở thành pháp quan. Trừ khi cậu phản đối phán quyết đó.’
Percy cười toe toét. ‘Không tranh cãi gì hết.’
‘Pháp quan?’ Hazel nhìn mở to mắt nhìn Frank.
Cậu nhún vai không thoải mái. ‘Ờ…ừ. Anh biết rằng việc đó hơi lạ.’
Cô định vòng hai tay ôm lấy cậu, rồi nhăn mặt khi nhớ ra mấy cái sườn gãy của cô. Cô ngồi lại hôn cậu. ‘Việc đó hoàn hảo luôn.’
Leo vỗ lên vai Frank. ‘Được đấy, Trương. Từ giờ cậu có thể ra lệnh bắt Octavian phải tự xử luôn hắn.’
‘Hấp dẫn đấy.’ Frank đồng ý. Cậu quay lại một cách kinh sợ về phía Percy. ‘Nhưng mà hai cậu này … Tartarus hẳn phải là một câu chuyện thực thụ chứ. Chuyện gì đã xảy ra dưới đó? Làm sao mà…?
Percy đan những ngón tay mình vào những ngón tay Annabeth.
Hazel bất chợt liếc qua Nico và thấy sự đau đớn trong đôi mắt cậu bé. Cô không chắc nữa, nhưng có lẽ cậu bé đang nghĩ rằng Percy và Annabeth may mắn làm sao khi có lẫn nhau. Nico đã vượt qua Tartarus một mình.
‘Chúng tớ sẽ kể cho các cậu câu chuyện sau,’ Percy hứa. ‘Nhưng mà không phải bây gì, dược không? Mình chưa sẵn sàn để nhớ lại nơi đó.’
‘Chưa,’ Annabeth đồng ý. ‘Ngay bây giờ …’ cô nhìn chăm chăm về phía dòng sông và ấp úng. ‘Ờ, mình nghĩ rằng tàu của bọn mình đang đến đấy.’
Hazel quay người lại. Tàu Argo II quay qua mạn trái, các mái chèo không trung chuyể động nhịp nhàng, các cánh buồm căng gió. Chiếc đầu Fetus lấp lánh trong ánh mặt trời. Kể cả từ khoảng cách xa thế này, Hazel vẫn có thể nghe chú cọt kẹt lách cách mừng rỡ.
‘Thế mới là con ta chứ!’ Leo hét lên.
Khi con tàu đến gần hơn, Hazel thấy Huấn luyện Viên Hdege đứng ở đằng mũi.
‘Đến giờ rồi đấy!” ông thầy hét xuống. Ông thầy dê đang ra vẻ nhăn nhó nhất, nhưng đôi mắt lấp lánh như thể có lẽ, chỉ có lẽ thôi, rằng ông vui mừng vì thấy họ. ‘Vì các lí do gì mà các trò lâu la thế, mấy cái bánh nhỏ? Các trò để khách của chúng ta phải đợi đấy?’
‘Khách?’ Hazel lẩm bẩm.
Trên hành lang cạnh Huấn luyện viên Hedge, xuất hiện một cô gái tóc đen mặc áo choàng tím, khuôn mặt đầy bồ hóng và những vết xước rướm máu làm Hazel suýt nữa không nhận ra cô.
Reyna đã tới.