Trương Hoàn cảm thấy cũng không quá đau lòng như trong tưởng tượng, ngược lại có chút nhẹ nhõm, anh bất chấp mà nghĩ, dù sao tình huống xấu nhất cũng đã xảy ra rồi.
Nhưng chỉ cần nhớ đến ba chữ Thẩm Trường Ninh, ngực anh lại trở nên đau xót, giống như bị một con dao rỉ sét cứa từng nhát lên trái tim yếu ớt, đau đớn nặng nề.
Con người đều có bản năng tránh hại tìm lợi, vì vậy, anh bắt đầu cố gắng ít nghĩ đến Thẩm Trường Ninh.
Mà trong khi đó, Thẩm Trường Ninh bắt đầu chuỗi ngày sống trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, ban ngày không có việc gì thì tìm việc làm, nhưng cứ đến tối lại bắt đầu nằm mơ cả đêm.
Trong mộng lặp đi lặp lại cảnh tượng hắn với Trương Hoàn cùng những ngày tháng còn sống chung với nhau, hắn đứng ở góc độ của người xem, nhận ra kỳ thật có rất nhiều manh mối đã biểu hiện rõ rệt.
Tủ lạnh không lúc nào là không có trái cây, những món hắn không thích sẽ không xuất hiện lần thứ hai trên bàn ăn, nước trong ly lúc nào cũng ấm, nước có ga hắn thường uống dần bị nước ép trái cây thay thế.
Hắn cảm thấy bức bối không biết từ đâu mà ra, cứ chậm rãi tích tụ không thể nói thành lời, tra tấn hắn gần như muốn phát điên.
Trạng thái này kết thúc sau khi hắn tan tầm kéo Triệu Văn Đào đến sân tennis đánh suốt hai tiếng, tâm trạng hắn cũng chuyển biến tốt đẹp, về nhà tắm rửa ngã đầu xuống liền ngủ, thân thể mệt mỏi quá độ thì sẽ không nằm mơ nữa.
Trước kia, khoảng thời gian một hai tháng đầu năm là thời điểm mấy người Trương Hoàn nhàn nhất, nhưng năm nay không hiểu sao lại bận như cuối năm.
Có ngày Trương Hoàn phải mở đến 4 cuộc họp, vừa về đến nhà ngã người xuống sô pha là ngủ, trước tiên ngủ đã, chuyện khác để sau tính.
Vào một buổi chiều, anh nhận được điện thoại Lý Thịnh Nam, sau khi sửng sốt mất mấy giây anh mới nghe, không đợi anh nói chuyện âm thanh ở đầu bên kia đã truyền tới.
“Trương Hoàn, cậu giúp tôi chuyện này với, lát nữa giữ tên nhóc Hạ Hằng lại giúp tôi một lúc, tan làm tôi sẽ lập tức tới.”
Trương Hoàn không hiểu cái gì. “Hả?”
“Thằng nhóc kia có bạn gái, ba mẹ nó không đồng ý, nó lại học đòi phương Tây, không chịu về nhà, chiến tranh lạnh với chúng tôi, thời gian đi làm thì sợ ảnh hưởng không tốt, tôi nhiều lần đến tìm nó đều bị nó trốn, Trương Hoàn cậu giúp tôi một chút đi.”
Việc này Trương Hoàn không tiện nói gì, chỉ đành trả lời, “Được.”
Rất nhanh đến giờ tan tầm, Trương Hoàn gọi điện thoại kêu Tiểu Hạ vào phòng làm việc của mình, trước kia không để ý, lúc này nhìn mới thấy sắc mặt Tiểu Hạ đúng là tiều tụy hơn.
Anh cũng không dong dài, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Lúc nãy dì nhỏ của cậu gọi điện cho tôi, cô ấy nói tan tầm muốn gặp cậu nói chuyện, nhờ tôi giữ cậu lại mấy phút, mặc dù tôi đồng ý rồi, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến cậu.”
Tiểu Hạ không trả lời, vẻ mặt mê mang hỏi ngược lại Trương Hoàn, “Chủ nhiệm Trương, chẳng lẽ thích một người lớn tuổi hơn mình là chuyện sai trái sao?”
Trương Hoàn không hiểu tại sao Tiểu Hạ lại thích thảo luận chuyện tình cảm với mình như vậy, nhưng anh thật sự không có kinh nghiệm ở phương diện này, chỉ có thể miễn cưỡng trả lời, “Tôi nghĩ thích một người thì không có chuyện đúng sai, nhưng nếu cậu muốn ở bên người đó, vậy thì cậu phải giải quyết rõ ràng mọi chuyện với người nhà, trốn tránh cũng không phải là biện pháp.”
Tiểu Hạ ủ rũ ngồi trên sô pha, Trương Hoàn lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cau mày suy nghĩ này của cậu, chỉ muốn thở dài, hỏi thế gian tình ái là chi.
Lý Thịnh Nam đến rất nhanh, Trương Hoàn đi ra ngoài đón cô, vừa gặp đã khuyên một câu: “Tôi thấy Tiểu Hạ không phải cái gì cũng không biết đâu, thử lắng nghe cậu ấy một chút.”
Lý Thịnh Nam vốn mang theo một bụng lửa mà đến, nhưng bị một câu nói nhẹ nhàng của Trương Hoàn đánh tan một nửa, cô u oán trừng anh một cái, trong lòng lại thầm mắng Thẩm Trường Ninh.
Tiểu Hạ vừa thấy Lý Tịnh Nam là căng thẳng, cô định mở miệng mắng vài câu nhưng nghĩ đến lời Trương Hoàn vừa nói, hít sâu một hơi cuối cùng mở miệng, “Rốt cuộc mày đang nghĩ cái gì, nói dì nghe được không.”
“Cháu tức giận không phải bởi vì ba mẹ phản đối, mà là cháu chỉ vừa mới nói cô ấy lớn tuổi hơn cháu, là trưởng phòng kinh doanh của một công ty nước ngoài, ba mẹ đã lập tức phản đối, không cho cháu một cơ hội để mở miệng, bọn họ chưa từng gặp mặt nhau, sao lại khẳng định cô ấy không tốt, có động cơ không thuần khiết, cháu đâu phải trẻ con, cô ấy đối xử tốt với cháu là thật lòng hay giả dối cháu có thể phân biệt được.”
Khoảnh khắc này, Lý Thịnh Nam mới nhận ra rằng Hạ Hằng đã thật sự trưởng thành, không còn là nhóc tí hon suốt ngày chạy sau mông cô nữa, cậu đã trưởng thành đã có người mà mình muốn bảo vệ.
Cô vừa vui mừng cũng có chút mất mát.
Vốn dĩ hôm nay cô tới đây là để ép buộc cậu chia tay với cô gái kia, không vì cái gì khác, mà từ nhỏ Hạ Hằng đều sống trong hoàn cảnh đơn thuần, tính cách tựa như tờ giấy trắng, cho nên bọn họ đều muốn cậu tìm một người vợ cũng giống mình, nhưng đó chỉ là nguyện vọng của bọn họ mà thôi.
Lý Thịnh Nam đột nhiên cảm thấy biết ơn Trương Hoàn lúc nãy đã nói câu kia với mình, “Ba mẹ cháu đúng là có chỗ không đúng, dì thừa nhận, nhưng cháu cũng không thể vì vậy mà không chịu về nhà, như vậy bọn họ càng thêm nghĩ xấu về cô gái kia, cháu không biết mẹ cháu đang lo lắng thế nào đâu.”
Tiểu Hạ cũng ý thức được cách làm của mình không thích hợp, vội vàng gật đầu, “Cháu hôm nay sẽ về nhà.”
Lý Thịnh Nam đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn không nói cái gì nữa.
Cô còn có chuyện bên bệnh viện, lại không lái xe đến, vì thế hỏi Trương Hoàn, “Cậu giờ về nhà sao? Có tiện đường không cho tôi đi một đoạn về bệnh viện?”
Tiểu Hạ nãy còn ủ rũ giờ đã lên tinh thần, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.
Trương Hoàn không để ý, trả lời, “Đương nhiên có thể, tôi định về đây.”
Trên đường, Lý Thịnh Nam chỉ đường cho Trương Hoàn. “Cậu đi từ Dương Quan đi, chở tôi đến nơi thì cậu có thể trực tiếp đi thẳng lên cao tốc là về được.”
Trương Hoàn ngẩn ra hai giây mới phản ứng lại, trả lời: “Tôi không ở bên kia nữa.”
Lý Thịnh Nam sửng sốt, không tiếp tục đề tài đó nữa.
Lúc này là giờ cao điểm buổi chiều, xe chỉ có thể dịch lên từng chút một, lúc chờ đèn đỏ, Lý Thịnh Nam đột nhiên mở miệng, hỏi “Cậu biết tôi với Thẩm Trường Ninh làm sao quen nhau không?”
Trương Hoàn gần như im lặng đến khi chuyển qua đèn xanh mới mở miệng, “Hai người không phải là bạn đại học sao?”
Lý Thịnh Nam cười ha ha, “Tôi lớn hơn cậu ta năm tuổi, sao có thể là bạn học được, cậu vậy mà vẫn có thể nói.”
“Bạn gái hồi Thẩm Trường Ninh học năm nhất chính là em gái của bạn trai tôi, loanh quanh lắm đúng không, bọn tôi đều không gắn bó với người yêu được bao lâu, ngược lại tôi với Thẩm Trường Ninh trở thành bạn thân, tôi nói chuyện này cũng không có ý gì, chính là muốn nói tôi quá hiểu tính cách Thẩm Trường Ninh, cậu ta làm bạn thì rất tốt, nhưng lại không hợp để làm người yêu, tôi từ trước tới giờ chưa từng thấy cậu ta chủ động thích ai, toàn là cô gái nào chủ động theo đuổi, cậu ta thấy thuận mắt thì nhận lời yêu, cũng không thấy cậu ta quấn quýt với người yêu như những chàng trai khác, bởi vì tâm tư cậu ta để vào chuyện tình yêu quá ít, trong lòng Thẩm Trường Ninh có quá nhiều chuyện còn quan trọng hơn cả yêu đương, cho nên những lần yêu đương trước của cậu ta đều chia tay, mới bắt đầu có lẽ đối phương còn nghĩ đấy là do tính cách cậu ta như vậy, nhưng mà ai có thể chấp nhận mình không phải là số một trong lòng nửa kia của mình chứ.”
Mặc dù những lời này của Lý Thịnh Nam có chút vô nghĩa, Trương Hoàn vẫn nhận ra được sự an ủi trong những lời quanh co của cô, thế nhưng anh thật sự không muốn thảo luận với bất kỳ ai về đề tài này.
Cũng may Lý Thịnh Nam cũng nghĩ giống vậy, cô nói xong lại quay sang nghiên cứu mấy cái nút nơi chỗ phát nhạc trên xe anh, cô ấn nút chuyển bài, trong xe vang lên tiếng nhạc ‘Desperado’.