Trên đường đến sân bay, Thẩm Trường Ninh nhận được điện thoại của bạn tốt cấp ba, “Trường Ninh, chuyện hôm qua cậu nhờ tôi có tìm đồng nghiệp bên trung tâm giao dịch và ủy quyền tài sản hỏi thăm, chủ căn nhà ở Bách Hoa Uyển là Trương Hoàn, đã sang tên từ hai năm trước.”
“A lô, a lô, Trường Ninh cậu có nghe không?”
“Nghe được, Đại Phi cảm ơn cậu, lần sau về mời cậu ăn cơm.”
Suy đoán đã được chứng thực, Thẩm Trường Ninh cũng không nói rõ được cảm xúc của mình, chỉ cảm thấy trướng đau ê ẩm, có muốn cười, cũng muốn khóc, điều duy nhất mà hắn rõ ràng chính là muốn ngay lập tức, ngay lập tức được nhìn thấy Trương Hoàn.
Thẩm Trường Ninh trước giờ không biết hai tiếng đồng hồ bay lại lâu như vậy, khoảnh khắc máy bay tiếp đất, kiên nhẫn trong hắn cũng đến cực hạn. Vốn xe của hắn đậu ở bãi đỗ xe sân bay, nhưng nhớ lại lần trước bị kẹt xe, hắn lập tức quay đầu đi về phía tàu điện ngầm.
Đến dưới lầu tiểu khu Trương Hoàn là bốn giờ chiều, hắn gọi điện cho anh, nhưng lúc tiếng chuông chờ vang lên hắn lại không biết phải nói cái gì, cũng may cuộc điện thoại này không có người nhận.
Thẩm Trường Ninh cứ đứng đó chờ, ngay cả điện thoại cũng không dám chơi, chỉ sợ bỏ lỡ, nhưng trời tối dần vẫn không thấy Trương Hoàn trở lại. Hắn đứng hồi lâu nên mệt, ngồi xuống bồn hoa nghỉ ngơi một lát, ngồi được mấy phút lại nghĩ mình đứng thì trông đẹp trai hơn, hơn nữa đứng chờ mới có cảm giác chân thành, lại đứng dậy mặc kệ đôi chân đang cứng đờ phát đau.
Cuối cùng sau khi đếm đến số đèn trong tiểu khu được bật thì Trương Hoàn cũng về nhà, anh có chút cận, bình thường đi đường chỉ nhìn phía trước mặt, cho nên đến tận khi rẽ vào trong cửa tiểu khu mới nhìn thấy Thẩm Trường Ninh đứng đó.
Nhất thời hai người đều sửng sốt.
Thẩm Trường Ninh cảm giác dường như đã thật lâu không mới được gặp lại Trương Hoàn, nhưng rõ ràng nửa tháng trước hai người bọn họ còn ăn cơm với nhau đấy thôi, lúc chưa gặp thì có đầy lời muốn nói, nhưng khi khoảnh khắc này tới, hắn lại chỉ biết nhìn người đối diện mà cười.
Thẩm Trường Ninh bị ba hắn đánh không khóc, biết Trương Hoàn bán nhà cha mẹ để lại để cho hắn mượn tiền cũng không khóc, nhưng chỉ mới nhìn thấy Trương Hoàn, hốc mắt lập tức trở nên ẩm ướt.
Thẩm Trường Ninh muốn đi tới ôm anh một cái, muốn nói với anh thật xin lỗi, anh tới chậm, nhưng hắn vừa mới bước ra nửa bước, Trương Hoàn vậy mà lại quay người chạy đi.
Chạy?!
Đầu Thẩm Trường Ninh còn chưa phản ứng kịp mà cơ thể đã nhanh chân đuổi theo, nhưng hắn mới đứng chờ một lúc lâu, bắp chân tê cứng, đuổi theo được một con phố thì không còn sức để chạy nữa, hắn mệt mỏi thở hồng học, quay trở về tiếp tục ôm cây đợi thỏ.
Trương Hoàn chạy mãi đến tận một khu trung tâm thương mại cách nhà 3 trạm xe bus mới dừng lại, anh cũng không hiểu sao nhìn thấy Thẩm Trường Ninh lại chạy, chỉ biết khoảnh khắc kia, cảm giác xấu hổ, hổ thẹn, hối hận ập đến, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, trốn đi.
Anh tìm một quán cà phê, ngồi ở đó đến tận 12 giờ đêm mới chậm chạp trở về, rất nhanh đã về đến dưới nhà, anh trốn sau bồn hoa nhìn quan, xác nhận Thẩm Trường Ninh không còn ở đó mới yên tâm đi vào.
Trương Hoàn mất hồn mất vía leo cầu thang, trong đầu cứ lật qua lật lại dáng vẻ Thẩm Trường Ninh lúc nãy, rõ ràng anh đã cố để quên đi, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn vẫn không kìm được mà lo lắng, sao Thẩm Trường Ninh lại tiều tụy như vậy, có phải là ăn không ngon, ngủ không được hay không?
Căn hộ hiện tại của anh ở tầng 4, đến nơi, anh lơ đễnh lấy chìa khóa ra mở cửa, đột nhiên từ trên lầu có một bóng người chạy xuống, nhanh chóng chắn ngang cầu thang, Trương Hoàn bị dọa cho nhảy dựng, quay đầu lại nhìn mới thấy, vậy mà là Thẩm Trường Ninh.
Thẩm Trường Ninh đứng cách Trương Hoàn mấy bậc cầu thang, ngửa đầu lên nhìn anh, cho dù đèn hành lang mờ ảo, nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt sáng ngời của hắn.
Thẩm Trường Ninh mấp máy môi, nhiều lần mở miệng nhưng không nói thành lời, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng đột nhiên hóa thành bản năng của trái tim, hắn giang hai tay ra về phía Trương Hoàn.
Trương Hoàn mở to hai mắt nhìn, hệt như mèo con.
Thẩm Trường Ninh mỉm cười, cuối cùng cũng thốt ra câu nói đầu tiên của đêm nay, “Ngoan, lại đây.”
Trương Hoàn ngây người một lát, bước đến như bị cái gì mê hoặc, chờ khi anh hoàn hồn thì đã nằm gọn trong vòng tay Thẩm Trường Ninh, cằm gác lên bả vai hắn, cánh tay Trương Hoàn cứng đờ thật lâu, chậm rãi nâng lên, lại rơi xuống, cuối cùng giống như đã quyết tâm, đặt lên lưng Thẩm Trường Ninh.
Thẩm Trường Ninh ôm chặt lấy người trong ngực, cằm dán lên tai anh, nói: “Chúng ta ở bên nhau được không?”
Năm phút qua đi, người trong ngực vẫn không có động tĩnh, Thẩm Trường Ninh cọ cọ vành tai anh, “Thật xin lỗi, để em chờ một mình lâu như vậy.”
Lại năm phút nữa qua đi, vẫn cứ không có phản ứng, chân Thẩm Trường Ninh gần như run rẩy, sắp không đứng được nữa, hắn nói, “Chúng ta trước tiên vào nhà đã được không?”
Người trong ngực cuối cùng cũng vang lên giọng nói nhỏ xíu, “Ôm một lúc nữa.”
Rồi rồi rồi, ôm một lúc, lại ôm một lúc.
Cuối cùng Thẩm Trường Ninh lấy chìa khóa từ trong tay anh mở cửa, Trương Hoàn vẫn cứ túm góc áo Thẩm Trường Ninh không buông, ‘tạch’ một tiếng, đèn được bật lên, trước mắt sáng ngời, Trương Hoàn cũng như trở về với hiện thực, bàn tay lập tức buông lỏng.
Anh hoảng hốt nhìn Thẩm Trường Ninh bên cạnh, dường như đột nhiên phản ứng lại đây không phải là cảnh trong mơ.
Thẩm Trường Ninh hoàn toàn không biết, trở tay nắm lấy tay Trương Hoàn, kéo anh về phía sô pha, còn không ngồi xuống chắc hắn sẽ quỳ rạp trên đất mất.
Trương Hoàn lập tức tránh ra, hoảng sợ nói. “Thẩm Trường Ninh sao anh lại ở đây?”
Thẩm Trường Ninh tưởng Trương Hoàn nhất thời chưa phản ứng kịp, hắn cười trả lời: “Chúng ta đã nói sẽ ở bên nhau rồi mà, lúc nãy em đã đồng ý rồi.”
Lần này giọng nói anh gần như mang theo tiếng nức nở, “Anh mau về đi, về đi!”
Thẩm Trường Ninh chưa từng thấy dáng vẻ kích động như vậy của Trương Hoàn, hắn hết sức lo lắng nhưng lại không biết nguyên do.
Trương Hoàn hoảng hốt muốn đẩy Thẩm Trường Ninh về, kéo hắn ra ngoài cửa. Lúc này chân của hắn cũng đến cực hạn, không thể đứng nổi nữa ngồi bệt xuống sàn nhà, Trương Hoàn thấy vậy vội vàng dìu hắn dậy, suốt ruột hỏi, “Anh làm sao vậy? Có ngã bị thương ở đâu không?”
Thẩm Trường Ninh nháy mắt dường như bắt được bài của Trương Hoàn, hắn cố gắng ép khóe môi đang vểnh lên xuống, bày ra dáng vẻ khó chịu, “Anh không đứng nổi, lúc nãy ở dưới lầu đứng lâu quá.”
Trên mặt Trương Hoàn lập tức tràn ngập vẻ áy náy, anh đỡ Thẩm Trường Ninh ngồi xuống sô pha, đặt chân hắn lên bàn trà, bắt đầu mát xa cho hắn.
Thẩm Trường Ninh nhìn dáng vẻ nghiêm túc kia của anh, trái tim giống như bị phơi ngoài trời lạnh lẽo ngay lập tức được nhét vào trong ổ chăn nóng hầm hập, lục phủ ngũ tạng được ngâm trong nước ấm, hắn thấp giọng lặp lại một lần nữa câu nói lúc nãy ngoài hành lang, “Chúng ta ở bên nhau có được không?”
Bàn tay Trương Hoàn khựng lại, lại lập tức tiếp tục động tác vừa rồi, lạnh lùng nói, “Không được, em thích anh đó là chuyện của em, em không muốn ở bên anh, anh trở lại với cuộc sống của anh đi, không cần lo cho em.”
Thẩm Trường Ninh ra vẻ ấm ức mà mở miệng, “Nhưng mà anh chỉ muốn ở bên em thôi.”
Trương Hoàn chỉ nhìn tay mình mà không ngẩng đầu lên, “Em bây giờ không còn thích anh như trước nữa, nên không muốn ở bên nhau.”
Thẩm Trường Ninh hoàn toàn không bị anh lừa, cười nói: “Anh không tin.”
Trương Hoàn bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng, “Anh yên ổn mà sống cuộc sống của mình không được sao? Em thích anh thì liên quan gì đến anh? Tại sao phải ở bên nhau? Ở bên nhau có cái gì tốt?”
Thẩm Trường Ninh dường như đoán được nguyên nhân Trương Hoàn tức giận, trái tim mềm hóa thành dòng nước, Trương Hoàn rất hay suy nghĩ, lại hay để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu lần này không thể thuyết phục anh hoàn toàn, sau này anh sẽ càng thêm tư trách rồi trốn càng xa, Thẩm Trường Ninh nhanh chóng suy nghĩ, cẩn thận phỏng đoán dựa trên tính cách Trương Hoàn, nghĩ một lúc mới mở miệng: “Anh từ nhỏ đã là một người rất ích kỷ, chỉ muốn có một người cực kỳ thích anh, chiếm vị trí đầu tiên trong lòng người đó, anh muốn kết hôn với một người sẽ đối xử với anh cực kỳ, cực kỳ tốt, nhưng những người anh tìm trước đó đều không phải như vậy.”
Trương Hoàn lại cúi đầu, “Nhưng những người anh tìm trước đây đều là con gái.”
Thẩm Trường Ninh nghẹn lời mất một giây, lại tiếp tục, “Đó là bởi vì anh không biết người kia là con trai mà, chỉ có thể mò mẫm mà tìm vậy thôi, đúng không.”
“Anh biết em lo lắng cái gì, nhưng anh cảm thấy những điều em lo lắng đều là dư thừa, anh với em ở bên nhau cũng chẳng ảnh hưởng gì được anh, em xem, công ty là tự anh mở, sẽ không sợ đồng nghiệp nói ra nói vào, bạn bè anh em cũng biết rồi đấy, đều là những người như Lý Thịnh Nam vậy, còn ba mẹ, anh đã nói với hai người họ là anh thích em rồi, bọn họ từ khi anh còn nhỏ đã không quản nhiều, lần này cũng chỉ nói anh vui vẻ là được, đương nhiên anh thừa nhận, chắc chắn sẽ có người có thành kiến nói những lời khó nghe, nhưng đó cũng chỉ là những kẻ râu ria, hơn nữa, anh cảm thấy so với người tốt như em những cái kia không đáng để bận tâm.”
“Anh muốn tìm một người một phút mỗi giây đều để anh ở trong lòng, nghĩ về anh mọi lúc mọi nơi, em có cảm thấy anh quá ích kỷ, kiểm soát quá mức hay không?”
Nếu trực tiếp nói cái gì yêu cái gì thích Trương Hoàn chắc chắn sẽ không tin, cho nên Thẩm Trường Ninh chỉ có thể tìm lối tắt, là bởi vì em thật sự thích anh anh mới muốn cùng em ở bên nhau, bởi vì anh luôn tìm kiếm một người như vậy. Đương nhiên, cách nói này phỏng chừng chỉ có tác dụng với một mình Trương Hoàn mà thôi, bởi vì trong chuyện tình cảm anh quá tự ti, tự tin duy nhất có lẽ là sự thâm tình của anh sẽ không ai theo kịp.
Có lẽ trên đời này luôn có một người như vậy, những lý do thuyết phục mà bạn có không phải vì muốn người đó được tốt, mà chính là muốn để bản thân mình được tốt, người đó coi việc thành toàn sự ích kỷ của bạn là tín ngưỡng cả đời mình.
Trương Hoàn ban đầu không phản ứng đến khi nghe thấy Thẩm Trường Ninh nói đã thẳng thắn với cha mẹ anh mới chậm rãi ngẩng đầu, sau đó lại bị lời nói nửa thật nửa giả của Thẩm Trường Ninh dọa mà ngừng lại, lời vừa dứt thì lắc mạnh đầu, trả lời câu hỏi cuối cùng của hắn.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Trường Ninh mới chần chờ mà mở miệng, “Thật sự sẽ không ảnh hưởng gì đến anh sao?”
Thẩm Trường Ninh nãy giờ vẫn luôn thấp thỏm, nghe thấy lời này thì trái tim cuối cùng cũng được đặt xuống, nở nụ cười rạng rỡ, “Tuyệt đối sẽ không, anh bảo đảm.”
“Nhưng em phải đồng ý với anh, phải luôn luôn thích anh, chỉ thích một mình anh, đối xử với anh tốt nhất, có được không?”
Vấn đề này rất nhanh đã được trả lời, chỉ có một chữ ‘Ừm’ đơn giản, giọng nói nhỏ nhưng cực kỳ kiên định.
Trương Hoàn với Thẩm Trường Ninh ngồi song song trên ghế sô pha, Trương Hoàn từ sau khi nói từ ‘Ừm’ kia thì không mở miệng nữa. Bởi vì! Cũng không biết phải nói cái gì!
Mấy lần yêu đương trước kia của Thẩm Trường Ninh đều vứt cho chó ăn, hắn cố gắng nhớ lại trước đây sau khi xác định quan hệ thì phải làm gì, nhưng chợt nhận ra hắn không nhớ cái gì cả.
Trong lúc hắn đang lục tung trí nhớ, một bàn tay chậm rãi đặt lên bàn tay phải đang để trên đầu gối của hắn, sau khi xác định được vị trí thì dùng sức nắm lấy.
Hắn quay đầu nhìn sang, Trương Hoàn đang nhìn hắn, môi mỉm cười, trong mắt như có hai ngôi sao nhỏ.
Hắn cũng lập tức mỉm cười, trở tay dùng sức nắm chặt tay anh, nghiêng người hôn một cái lên má anh, cười hỏi, “Bây giờ em muốn làm gì nhất?”
“Muốn cười,” Trả lời không chút do dự.
“Ngoại trừ cái này thì sao?”
Trương Hoàn nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, sau đó lỗ tai đột nhiên đỏ bừng, anh cúi thấp đầu, giọng nói nhỏ xíu ngại ngùng, “Muốn hôn môi.”
Thẩm Trường Ninh hoàn toàn không nghĩ tới đáp án này, gần như ngay lập tức muốn bật cười thành tiếng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi, “Vì sao?”
“Chưa từng hôn.” Giọng nói còn nhỏ hơn cả lúc nãy.
Thẩm Trường Ninh rốt cuộc không nhịn được nữa, khuôn mặt đong đầy dịu dàng, “Nhưng mà em không ngẩng đầu thì làm sao mà hôn đây?”
Người mới nãy còn chôn đầu trước ngực đã ngay lập tức ngẩng mặt lên, trong mắt ngập tràn mong đợi, sau đó lại nhắm chặt đôi mắt.
Thẩm Trường Ninh chậm rãi ghé lại gần, chóp mũi chạm chóp mũi, hô hấp của hai người đan xen vào nhau, phả lên mặt, Trương Hoàn thậm chí ngửi được cả mùi hương nước cạo râu mà Thẩm Trường Ninh hay dùng. Mấy giây sau, Thẩm Trường Ninh cong khóe môi, hơi nghiêng đầu, cuối cùng phủ môi mình xuống môi anh.
Cảm giác đầu tiên Trương Hoàn thấy là thật mềm, giống như thạch trái cây vậy.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh làn môi, miệt mài phác họa lại hình dạng của nó, sau đó cánh môi bị ngậm lấy, cẩn thận mút vào, Thẩm Trường Ninh đỡ lấy gáy Trương Hoàn, nói, “Ngoan, há miệng.”
Trương Hoàn lập tức hé miệng, anh trước đây xem ti vi thấy người ta hôn nhau cảm giác rất khó chấp nhận, ăn nước miếng của người khác gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ của những người đó đều rất hưởng thụ, cho nên anh vẫn luôn tò mò hôn rốt cuộc có cảm giác như thế nào.
Hiện tại anh mới hiểu được, quả nhiên nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.
Nụ hôn này, có lẽ là nụ hôn chân thành dụng tâm nhất từ trước tới nay của Thẩm Trường Ninh, hắn dùng hết thảy dịu dàng chỉ mong không cô phụ sự chờ mong của Trương Hoàn. Môi lưỡi giao triền, quét qua từng kẽ răng, cuối cùng khoang miệng ngập tràn hương vị của nhau.
Hai người trán đối trán, bình tĩnh lại hô hấp của mình, mặt Trương Hoàn đỏ bừng, Thẩm Trường Ninh mỉm cười lại mổ một cái lên môi anh.
“Anh về nhé, sáng sớm mai có cuộc họp.”
Trương Hoàn giờ mới để ý, vậy mà đã hai giờ sáng rồi, anh lo lắng hỏi: “Chân của anh không sao chứ? Để em đưa anh về?”
Thẩm Trường Ninh nghỉ ngơi nãy giờ chân đã khỏe lại, hắn kéo Trương Hoàn lại, “Chân anh không sao, em đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh đến đón em, chúng ta cùng ăn tối.”
Trương Hoàn vẫn ngồi ngơ ngác ở đó nhìn Thẩm Trường Ninh ra về, sau đó sờ lên môi mình, chôn mặt vào trong gối, ý cười lan tràn không ngăn nổi.
Tối đó Trương Hoàn không ngủ được, anh lăn qua lộn lại trên giường, Đại Ninh Ninh ngủ say bên cạnh bị anh đánh thức, nó bất mãn ghét bỏ, lần đầu tiên không ngủ trên chiếc giường mình quen thuộc, mà chạy ra sô pha cuộn thành một cục trên đó.
5 giờ sáng, Trương Hoàn rời giường, anh bắt đầu nấu cháo tôm nõn với nấm hương, nấu xong rồi thì cho vào hộp giữ nhiệt, đưa bữa sáng tới cho cái người vừa mới đi khỏi mà anh đã thấy nhớ kia.
Đến dưới nhà Thẩm Trường Ninh là 6 giờ 40, Trương Hoàn theo bản năng muốn tìm một chỗ kín đáo đậu xe rồi lén nhìn, nhưng ngay sau đó anh ý thức lại Thẩm Trường Ninh giờ đã là bạn trai của mình! Bạn trai! Nha!
Anh ngồi trên xe cười ngây ngô mấy phút, sau đó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà dừng xe trước xe Thẩm Trường Ninh, chặn đầu xe hắn.
Ngồi chờ không bao lâu thì Thẩm Trường Ninh đã xuống, nhìn thấy có một chiếc xe đậu chắn trước xe mình, Thẩm Trường Ninh tức giận không thôi, vừa định nổi lửa lại thấy chiếc xe kia quen quen, nhìn kỹ một chút, đó chẳng phải là xe của Trương Hoàn sao?!
Trương Hoàn đã nhìn thấy hắn, anh kéo cửa kính xuống thò đầu ra ngoài kêu tên hắn.
Thẩm Trường Ninh cười toe toét, đi tới mở cửa ra ngồi vào, hỏi: “Sao tới sớm vậy, ngủ không được bao nhiêu đúng không?”
Trương Hoàn không còn dáng vẻ bình tĩnh như lúc nãy kêu tên hắn, anh ngượng ngùng nói: “Đưa đồ ăn sáng cho anh, với cả em có chút nhớ anh.” vừa nói vừa xách hộp giữ nhiệt bên cạnh với muỗng bọc kín đưa cho hắn.
Thẩm Trường Ninh cầm lấy đặt trong người, hồi lâu sau vẫn không nói gì, qua một lúc mới mở miệng: “Trương Hoàn, dọn về ở với anh được không, thật ra…”
Cái đề nghị này Thẩm Trường Ninh đã suy nghĩ rất lâu mới dám nói ra, bởi vì lần này không giống với lần Trương Hoàn thuê nhà lúc trước, lần trước là thuê nhà giữa bạn bè, mà lần này là người yêu sống chung với người yêu, hắn cảm thấy nói ra đề nghị này ngay sau khi xác định quan hệ thì không thích hợp lắm, Trương Hoàn chắc chắn cũng sẽ băn khoăn, nhưng hắn vẫn không kìm được mà mở lời.
Nhưng hắn ngàn lần không nghĩ tới, Trương Hoàn chưa nghe hắn nói xong lý do thuyết phục đã nhanh chóng gật đầu, dáng vẻ chờ mong đã lâu, khiến những lời sau đó đều bị nghẹn nơi cổ.
Thẩm Trường Ninh đột nhiên rất muốn hôn anh, hắn nghiêng người tới gần, mổ nhẹ một cái lên má phải anh, sau đó dời môi nói bên tai anh: “Buổi tối chờ anh đi làm về, anh giúp em chuyển nhà.”
Trên đường đến đơn vị Trương Hoàn vẫn không đóng cửa sổ, cơn gió cuối thu đã dần trở nên sắc lạnh nhưng không thể làm dịu nổi sự nóng hổi trên mặt anh, sau khi đến văn phòng anh uống liền hai ly nước lạnh cuối cùng mới dần bình tĩnh lại.