• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Hoàn hôm nay phải đến cục tài chính để họp, dẫn theo Tiểu Hạ, cục tài chính cách chỗ họ không xa, mất một tiếng đi xe. Trên đường, Tiểu Hạ vẫn luôn im lặng khác thường, Trương Hoàn mừng vì lỗ tai của mình được thanh tịnh.

Nhưng vẫn có người không có mắt nhìn, chú Trương lái xe nhìn dáng vẻ này của Tiểu Hạ thì hỏi: “Tiểu Hạ, sao hôm nay không nói lời nào thế?”

Tiểu Hạ bắt đầu mở đài, nói liên tục suốt mười phút, đại ý là dạo gần đây có một cô gái tỏ tình với cậu, nói đã yêu thầm cậu từ rất lâu rồi, bây giờ mới lấy hết can đảm thổ lộ, nhưng cậu không biết gì cả, cũng không biết có người yêu thầm mình lâu như vậy.

“Cô ấy nói đã thích cháu từ hồi học đại học, nhưng cháu không biết gì hết, cháu nghĩ cô ấy thích cháu lâu như vậy thật vất vả, nhưng lại không biết có nên đồng ý với cô ấy hay không, cháu không thích cô ấy, nếu từ chối thì có phải quá tàn nhẫn hay không, rốt cuộc cháu nên làm cái gì bây giờ?”

Chú Trương sang năm sẽ về hưu, ông nghe thấy chuyện tình cảm của người trẻ tuổi thì bật cười thích thú.

Tiểu Hạ thấy chú Trương không trả lời lại quay sang hỏi Trương Hoàn: “Chủ nhiệm Trương, anh nghĩ em nên làm cái gì mới tốt đây?”

Trương Hoàn hiếm khi không ngó lơ lời Tiểu Hạ, còn nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, “Nếu không quá ghét thì có thể thử với cô ấy xem, lỡ như cậu cũng ưng cô ấy thì sao.”

Đây có thể coi là câu nói dài nhất mà Trương Hoàn nói với Tiểu Hạ ngoài vấn đề công việc, Tiểu Hạ không ngờ anh sẽ trả lời, thừ người không kịp phản ứng.

Trương Hoàn nói xong thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không để ý đến tên khùng Tiểu Hạ nữa.

Trương Hoàn không có bài hát yêu thích, không có cuốn sách yêu thích, cũng không có bộ phim yêu thích, anh giống như đem cố chấp mình có trao hết cho Thẩm Trường Ninh. Trước kia anh cảm thấy hạnh phúc khi có một người như vậy, hắn giống như ngọn hải đăng, cũng giống như trạm năng lượng, khiến cuộc sống Trương Hoàn ngập tràn ý nghĩa.

Nhưng mà gần đây không biết có phải vì lớn tuổi rồi hay không, hay do tiếp xúc với Thẩm Trường Ninh nên nảy sinh lòng tham, anh thỉnh thoảng lại cảm thấy bi thương.

Người này, có lẽ đến chết cũng không biết có một người tên Trương Hoàn đã thích hắn từ rất lâu rồi.

Bạn nhìn mà xem, ngay giả vờ giống như người khác, đứng ở trước mặt hắn, thoải mái nói nói một câu tôi thích anh từ rất lâu rồi, anh cũng không làm được.

Vậy kiên trì mãi như vậy còn ý nghĩa gì đâu?

***

Mùa đông thành phố A cực kỳ lạnh, gió rất mạnh, nói như lời Tiểu Hạ thì là ‘thổi bay mất nửa linh hồn’.

Trương Hoàn sợ lạnh, mỗi lần đến mùa đông lại không còn sức sống, ngoại trừ đi làm tan tầm, thời gian còn lại anh đều ru rú ở nhà, mắt to trừng mắt nhỏ với tiểu Ninh Ninh.

Anh cảm thấy lời nhận xét ‘hoàn hảo’ mình tặng Thẩm Trường Ninh là rất đúng, trung thu, tết tây hắn đều tặng quà cho Trương Hoàn, lần nào cũng đặt ở dưới quầy lầu 1, sau đó nhắn tin cho Trương Hoàn biết.

Lần đầu tiên Trương Hoàn nhận được tin nhắn Thẩm Trường Ninh thì phấn khích không bình tĩnh nổi, anh cẩn thận lưu lại số điện thoại của hắn, vì để số hắn lên đầu tiên, anh đã chèn thêm một chữ A trước ba chữ Thẩm Trường Ninh, cái tin nhắn kia bị anh thị gian không biết bao nhiêu lần.

Đến lần thứ hai, anh lờ mờ nhận ra, có lẽ đây chính là cách hắn làm với các mối quan hệ xã hội của mình, thân thiện quá mức cũng là một loại xa cách.

Tâm trạng phấn khích bị bỏ xuống, anh xóa chữ A trước tên Thẩm Trường Ninh, để hắn về vị trí vốn có, nhưng hai tin nhắn kia làm sao cũng không nỡ xóa.

Trương Hoàn tình cờ nhìn thấy một câu hỏi trên Zhihu, “Dáng vẻ của bạn khi yêu thầm là như thế nào?”, bên dưới có câu trả lời,  “Một dấu chấm câu của anh ấy, tôi đọc thành hàng trăm bài văn xuôi.”(*), Trương Hoàn cảm giác như bị ai đấm mạnh, ngột ngạt hít thở không thông.

(*) Cái này có thể hiểu là một lời nói, một hành động của crush có thể khiến mình suy diễn ra hàng nghìn ý tứ. Chắc ai yêu thầm thì sẽ hiểu.

Thời điểm cuối năm, Thẩm Trường Ninh dường như rất bận rộn, nhiều đêm Trương Hoàn ngồi đợi đến gần 12 giờ mới thấy hắn về, xã giao cũng rất nhiều, có mấy lần phải cần người dìu lên lầu.

Còn hơn 20 ngày nữa là đến tết nguyên đán, Trương Hoàn đứng trên ban công, dưới lầu có mấy đứa nhóc đang đốt pháo bông, đám trẻ nhìn đốm lửa nhỏ nhảy nhót cười đùa, Trương Hoàn ngắm một lúc cũng thấy ấm áp. Từ khi bắt đầu đi làm, anh không còn về nhà ăn tết, cha mẹ đều có gia đình mới, nếu mặt dày đến, không chỉ bản thân mình xấu hổ mà người khác cũng khó xử.

Tết nguyên đán mấy năm trước, nếu có tâm trạng anh sẽ tự gói sủi cảo rồi vừa xem chương trình tiệc tối cuối năm vừa ăn, còn nếu không thì ăn đồ đông lạnh, Trương Hoàn đột nhiên nghĩ mình có nên nuôi thêm một con thú cưng nữa hay không, chó con mèo con gì đó cho thêm chút không khí.

Không đợi Trương Hoàn suy nghĩ xong nên nuôi mèo hay nuôi chó, anh đã thấy Thẩm Trường Ninh về nhà, 9 giờ 20, sớm hơn rất nhiều so với mấy ngày trước.

Nhưng tiếp đó anh lại giống như bị sét đánh trúng, cả người bứt rứt khó chịu.

Thẩm Trường Ninh đi về cùng với một người phụ nữ, người kia ôm lấy cánh tay Thẩm Trường Ninh, nghiêng đầu hình như nói gì đó với hắn, hai người cùng đi vào trong nhà.

Tối đó Trương Hoàn đứng mãi ngoài ban công đến tận ba giờ sáng mới vào phòng, tay chân bị gió thổi lạnh cóng, nằm trên giường hồi lâu vẫn không ấm lại.

Anh không bật đèn, có thể loáng thoáng nghe được âm thanh sột soạt của tiểu Ninh Ninh, không biết qua bao lâu, trong bóng đêm vang lên một tiếng thở dài não nề.

Bạn đã bao giờ nhìn thấy một con chim di trú bị lãng quên ở mùa đông, không biết là bị lạc đường hay bị đồng loại vứt bỏ, một mình run rẩy trong gió, không chờ được mùa xuân tiếp theo.

Bạn đã từng, gặp qua chưa.

Gần đến tết, Trương Hoàn bị ốm, ban đầu chỉ là sổ mũi, sau lại thành đau đầu, đau họng, ho khan không ngừng.

Anh đã hơn hai năm rồi chưa bị bệnh, cho nên lần cảm lạnh này đặc biệt nghiêm trọng, ho như muốn nôn cả phổi ra. Nhưng cuối năm công việc lại nhiều, bận đến mức đầu xoay mòng mòng, giám đốc Nghiêm rất muốn cho anh về nhà nghỉ ngơi, nhưng mà thật sự không dứt người ra được.

Tiểu Hạ ngày nào cũng mang canh tuyết lê ở nhà đến cho anh, có lẽ sinh bệnh khiến người ta trở nên yếu lòng hơn, anh vậy mà cảm thấy chú chim sẻ nhỏ này cũng rất dễ thương.

Ngày 29 tết, đồng nghiệp ở các bộ phận khác đều đã về nhà, trong văn phòng chỉ còn lại Trương Hoàn, Tiểu Hạ với một chị gái trực ban.

Tiểu Hạ dạo gần đây trở nên thân thiết với anh hơn, có thể thấy rõ nhất là, tần suất Trương Hoàn đáp lời Tiểu Hạ đã cao hơn rất nhiều.

“Chủ nhiệm Trương, thì ra anh cũng là người địa phương?”

“Không phải, tôi người thành phố S.”

Bạn nhỏ Tiểu Hạ kinh sợ, “Vậy sao anh không về quê ăn tết?”

Trương Hoàn có thể trả lời tất cả những câu hỏi về công việc, nhưng vấn đề này, anh thật sự không biết nên nói thế nào.

Tiểu Hạ khó có được lần đọc hiểu ánh mắt của anh, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Vậy anh đến nhà em đi, tết nhà em vui lắm!”

Trương Hoàn lại lần nữa cảm thấy thằng nhóc này đáng yêu, sợ cậu lại lải nhải chuyện này mãi, anh vội vàng trả lời, “Tôi có hẹn với bạn ăn tết rồi, cảm ơn cậu!”

Hẹn bạn ăn tết? Ha ha, đương nhiên là Trương Hoàn nói dối rồi.

Tối ngày 30, anh không muốn ăn sủi cảo đông lạnh, ở nhà chán quá nên đi ra ngoài, trên đường gần như không còn ai.

Cũng đúng thôi, bây giờ là thời gian của cơm đoàn viên.

Trương Hoàn đi dọc theo con đường bên ngoài tiểu khu, ngày thường ở đây có rất nhiều quán cơm, hôm nào cũng tấp nập đến khuya, nhưng hôm nay không có lấy một quán mở.

Dọc đường anh nhận được điện thoại của Dương Hạo, Dương Hạo biết tình huống gia đình anh, không hỏi gì cả, chỉ là chúc anh năm mới vui vẻ, nhắc anh đừng quên ăn sủi cảo.

Anh lang thang không mục đích đi một đoạn rất xa, đến cuối con phố anh chưa từng qua, cuối đường không biết là chỗ nào, hai bên lấp lánh ánh đèn từ khu dân cư.

Anh lại nghĩ tới Thẩm Trường Ninh, hắn có về nhà không? Hắn hiện tại có phải cũng đang ở cùng người nhà, ăn bữa cơm tất niên không?

Kể từ sau ngày đó anh vẫn luôn tránh mặt Thẩm Trường Ninh, cũng không biết rối rắm cái gì, có thể là chán ghét bản thân mình.

Hồi đại học Trương Hoàn cũng nghe nói Thẩm Trường Ninh có bạn gái, không chỉ một người,  anh lúc ấy cũng chỉ cảm thấy hụt hẫng một chút, bởi vì anh vẫn luôn biết, một ngày nào đó Thẩm Trường Ninh sẽ kết hôn, sinh con. Anh cảm thấy chuyện đó không liên quan gì đến mình, anh là một người yêu thầm đầy lý trí, chỉ cần đứng từ xa nhìn hắn, như vậy là đủ rồi.

Nhưng mà, anh không biết, nghe nói khác với chứng kiến hàng vạn lần, ngày đó nhìn thấy Thẩm Trường Ninh ở cạnh một người phụ nữ, anh mới đột nhiên phát hiện ra mình hoàn toàn không làm được.

Anh đau đớn tựa như sắp chết.

Có phải nếu thật sự chết đi thì sẽ không còn nhiều phiền não như vậy nữa, Trương Hoàn sống tổng cộng 27 năm, lần đầu tiên nghĩ đến cái chết, anh còn nghiêm túc suy nghĩ sau khi chết mình có được lên thiên đàng hay không, không đúng, đây là phạm vi quản lý của Ngọc Hoàng Đại Đế, vậy có thần tiên tạo người không? Nếu có mình có nên cầu vị ấy nặn cho mình một Thẩm Trường Ninh không, giống như Nữ Oa tạo người đó, dù sao lúc ấy cũng chết rồi, sẽ không cần phải lo lắng đến những chuyện khác nữa.

Nghĩ một hồi lại nhịn không được mà bật cười, nhưng nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy bất lực.

Lúc đi ngang công viên anh nhìn thấy một con mèo, mèo con gầy trơ xương, lông trên người còn bị trọc mất đôi chỗ, có thể là đứng chịu lạnh ở đó rất lâu rồi, lúc nhìn thấy Trương Hoàn thì nhỏ giọng kêu meo meo với anh.

Anh đi thẳng về trước một đoạn rất xa, nhưng cuối cùng vẫn lảo đảo quay lại, cởi áo khoác bọc mèo con ôm về nhà.

Về đến nhà mở đèn lên nhìn mới thấy, trên người mèo con có rất nhiều vết thương, nhưng may mắn nó vẫn còn khỏe, chờ mấy ngày nữa đưa tới cửa hàng thú cưng tìm bác sĩ khám cho nó.

Anh tìm một cái thùng nhỏ, lót thảm vào bên trong, cảm thấy chưa đủ mềm, lại lấy áo len cashmere của mình bỏ thêm vào, sau đó bế mèo con thả vào trong, mèo con liếm liếm tay anh, liếm đến mức tim anh như muốn tan chảy.

Lúc đang hâm sữa cho mèo con trong bếp, anh nhận được điện thoại của mẹ, cuộc gọi gần đây nhất là mấy ngày trước tết năm ngoái, vẫn là những câu hỏi quen thuộc, “Dạo này thế nào?” “Có khỏe không?” “Đã ăn chưa?” Tiếp đó là sự im lặng xấu hổ…

Anh không biết cha mẹ người ta thế nào, anh chỉ có chút khó hiểu, rõ ràng là hai người có huyết thống thân cận nhất trên thế giới này, sao lại còn không bằng một người xa lạ?

Cuối cùng, đầu dây bên kia có người kêu một tiếng, mẹ anh nói xin lỗi phải cúp máy, anh trước giờ đều có thói quen chờ người khác cúp trước, vậy nên cũng nghe được tiếng thở phào như trút được gánh nặng ở đầu dây bên kia.

Trương Hoàn đặt tên cho mèo nhỏ là Đại Ninh Ninh.

Thật lâu về sau, anh nhớ lại ngày hôm nay đều cảm thấy vô cùng may mắn. May mắn nhặt được Đại Ninh Ninh, nếu không anh thật không biết ngày đó mình sẽ làm ra cái gì, dọc đường anh đã suy nghĩ rất lâu về ý nghĩa của sự tồn tại, liệt kê hết cái này đến cái khác, nhưng đều không thuyết phục được bản thân mình.

***

Ngày mồng sáu đầu năm, lúc Trương Hoàn mang đại Ninh Ninh đến bệnh viện thú y thì tình cờ đụng phải Thẩm Trường Ninh.

Anh khi ấy đang đứng bên cạnh xe, suy nghĩ xem nên để mèo con ở đâu mới tốt, đột nhiên phía sau vang lên mấy tiếng còi.

Quay đầu nhìn lại mới thấy là Thẩm Trường Ninh, hắn còn chảo hỏi với anh: “Cậu cũng về sớm vậy à?”

Nếu nói thật thì không thể tránh khỏi phải  giải thích thêm vài câu, mà chuyện này cũng chẳng phải vui vẻ gì để mà nói, vì vậy Trương Hoàn chỉ đơn giản trả lời phải.

“Lát nữa cậu đừng đi đường Tân Hoa, chỗ đó bị phong tỏa rồi.”

Trương Hoàn vốn định đi đường Tân Hoa, may mà Thẩm Trường Ninh nói trước với anh, “Biết rồi, cảm ơn.”

“Vậy, tôi đi rửa xe, hẹn gặp lại sau.” Thẩm Trường Ninh nhanh chóng tạm biệt.

Lúc lái xe Trương Hoàn vẫn còn tự hỏi, có phải mình cư xử lạnh lùng quá không.

Với cả, sao Thẩm Trường Ninh về nhà một chuyến mà gầy đi rồi?  Cảm giác tiều tụi hơn trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK