"Bẩm Thái hậu nương nương, người này....người này vốn là cao nhân sống ẩn dật, lần này thần khó khăn lắm mới nhờ được người đó giúp đỡ, chỉ là với điều kiện phải bảo mật về danh tính.
Thần thật sự không thể nói lời mà không giữ lời, mong Thái hậu lượng thứ".
Phó Gia Xuyên đầu óc xoay chuyển một vòng, đương nhiên là tuyệt đối không thể khai tiểu nhi tử nhà mình ra được, cho nên hắn liền đổ hết cho một vị cao nhân sống ẩn dật gì kia để thoái thác.
"Nếu Phó ái khanh không thể nói, vậy thì ai gia cũng không ép buộc làm gì, chỉ là có hơi chút tiếc nuối mà thôi".
Thái hậu lúc này nghe vậy liền thở dài, sau đó phất phất tay ý bảo Phó Gia Xuyên cứ về chỗ của mình đi.
Phó Gia Xuyên khẽ thở phào, cung kính cúi người rồi lui về chỗ.
Chỉ là, Thái hậu thì có thể tin cái cớ do Phó Gia Xuyên bịa ra, nhưng Cố Văn Thành dĩ nhiên là không tin.
Hắn lúc này ý vị thâm trường nhìn tiểu hài tử vẻ mặt tự hào vỗ vỗ lấy vai phụ thân mình, trong lòng đối với y hứng thú càng thêm nồng đậm.
"Khai tiệc".
Phần lễ vật xem như đã tặng xong, Cố Văn Thành liền hướng bên dưới nói như vậy, sau đó còn trước tiên đem một ly rượu uống cạn.
Cuối cùng cũng đã có thể động đũa, Phó Gia Hiên liền lập tức xin Nhan Tuyết Hà một cái đùi vịt.
Nhan Tuyết Hà dĩ nhiên là cưng chiều tiểu nhi tử, chẳng những cho đùi vịt, mà còn xé nhỏ ra thành từng miếng vừa ăn cho y.
Phó Gia Hiên nếm thử, hai mắt liền lập tức sáng lên.
Quả là ngự trù trong cung đích thân động thủ có khác, hương vị này, độ dai vừa phải này.
Chỉ ba từ thôi, quá tuyệt vời!.
Phó Gia Hiên vui vẻ ăn vịt, hai mắt hạnh phúc mà cong cong, cái môi bóng bẩy mỡ dầu.
Bởi vì quá mức chuyên tâm ăn uống, cho nên Phó Gia Hiên liền không để ý được rằng có hai loại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Thọ yến của Thái hậu dĩ nhiên là không thể thiếu các tiết mục mãn nhãn.
Lúc này tiếng đàn du dương vang lên, mười mấy cái vũ công liền tràn ra.
Hầu hết đều mặc y phục lam sắc cùng chung một loại kiểu dáng, còn nữ vũ công múa chính mặc một bộ hồng y vô cùng rực rỡ.
Hầu hết các động tác đều vô cùng nhịp nhàng uyển chuyện, các nàng mị nhãn như tơ, quả thực khiến đám nam nhân nhìn mà không thể rời mắt.
Phó Gia Hiên thỉnh thoảng liếc nhìn một lần, chỉ là cảm thấy cũng không có gì quá thú vị.
Y lúc này xoa xoa xái bụng tròn vo của mình, khẽ ợ lên một hơi.
Phó Gia Duệ nhìn bộ dáng này của đệ đệ nhà mình liền buồn cười, đút vào miệng y một miếng lê, sau đó còn thuận tay nhéo nhéo hai cái má phúng phính của y.
Quả thực giống như lời người xưa đã nói, căng da bụng thì chùn da mắt.
Phó Gia Hiên sau khi ăn no xong liền đã thấy vô cùng buồn ngủ.
Y lúc này ghé vào trên vai Phó Gia Duệ, đánh liên tục hai cái ngáp dài.
"Tiểu Hiên nếu buồn ngủ thì cứ dựa vào ca ca mà ngủ, không cần cố thức làm gì".
Phó Gia Duệ để ý thấy Phó Gia Hiên liên tục ngáp dài, hắn liền xoa xoa đầu y nói như vậy.
Phó Gia Hiên gật gật đầu nhỏ, sau đó vùi đầu vào cổ Phó Gia Duệ, cả người dính lên trên người hắn, cả hai hiện tại tựa như tư thế khỉ mẹ bế khỉ con vậy.
"Trẫm nghe dân gian đồn rằng, tiểu nhi tử của Phó gia từ nhỏ đã rất đặc biệt, tư chất cũng hơn người thường.
Trẫm quả thực tò mò muốn nhìn xem một lần, chẳng hay Phó ái khanh có tiện hay không?!".
Cố Văn Thành lúc này liền đột ngột lên tiếng.
Hắn vốn định để Phó Gia Hiên ăn xong mới nói tới chuyện này, chỉ là không ngờ tới y ăn xong liền muốn ngủ.
Cho nên không còn cách nào khác, Cố Văn Thành liền vội vàng lên tiếng.
"Được Bệ hạ nhìn xem, này quả thực chính là vinh dự của tiểu nhi tử nhà thần.
Chỉ là bên ngoài đều là đồn đại thất thiệt, một truyền mười mười truyền trăm, sự tình liền bị phóng đại lên không biết bao nhiêu lần, cho nên không thể tin tưởng đâu ạ".
Phó Gia Xuyên đứng dậy, hướng Cố Văn Thành cúi người.
Sau đó tay khẽ động vào Phó Gia Hiên, ý bảo y tiến lên trước một bước.
Phó Gia Hiên liên tục bị phá hỏng giấc ngủ, trên mặt đã có chút không vui.
Chỉ là nghĩ lại, người nọ dù sao cũng là vua một nước.
Ở thời cổ đại này thì vua chẳng khác nào trời, nếu như làm phật lòng hắn, vậy nói không chừng đầu y liền trực tiếp dời nhà, đã vậy còn liên lụy tới trên dưới Phó gia.
Thôi thì một điều nhịn chín điều lành, y lúc này liền ngoan ngoãn từ trên người Phó Gia Duệ bò dậy.
Dưới chân mang một đôi hài đỏ, đôi chân ngắn cũn từng chút một bước ra quỳ ở trước bàn ngự của Cố Văn Thành.
"Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế".
Phó Gia Hiên nhớ tới trong mấy bộ phim cổ trang, quần thần bên dưới thường hay "chào hỏi" Thánh thượng như vậy, cho nên lúc này liền nhanh trí dập đầu học theo.
"Bình thân, bình thân! Mau, đến đây cho trẫm nhìn một chút".
Cố Văn Thành lúc này vươn tay, ý tứ rất rõ ràng, chính là đang muốn bế Phó Gia Hiên.
Phó Gia Hiên cảm giác, sau khi Bệ hạ nói câu này xong thì đủ mọi loại ánh mắt liền đổ dồn về phía y.
Thiện ý có, kinh ngạc có, tò mò có, ghen tỵ có, nhưng nhiều hơn chính là khó hiểu.
Chỉ là, dù cho bọn họ có nghĩ cái gì trong lòng, Phó Gia Hiên cũng không quá để tâm.
Y chỉ biết mình không thể làm trái ý Thánh thượng, cho nên liền ngoan ngoãn chạy tới bên cạnh hắn.
Cố Văn Thành trong mắt tràn ngập ý cười thỏa mãn, Phó Gia Hiên vừa tới gần liền đã bị hắn nhấc lên, trực tiếp để ngồi trên đùi mình.
"Nhân sâm lần trước trẫm tặng ngươi, ăn ngon sao?".
Cố Văn Thành hơi cúi đầu, nhìn đến khuôn mặt non nớt của Phó Gia Hiên.
"Bẩm Bệ hạ, ăn rất ngon ạ".
Phó Gia Hiên không chút do dự liền đáp, chỉ cần nhớ tới hương vị kia y liền phát thèm.
Cũng không biết Bệ hạ có còn không, nhưng hình như ở trước mặt mọi người mà mở miệng ra xin đồ như vậy, quả thực có chút không ổn.
"Phó ái khanh, tiểu nhi tử này của khanh quả thực rất đáng yêu, trẫm vừa gặp liền yêu thích không nỡ buông tay.
Hay là như vầy đi, Phó ái khanh cho y ở trong cung làm thư đồng cho Quân nhi, vừa được học tập cùng các vị Hoàng tử, trẫm cũng có thể gặp mặt thường xuyên hơn".
Cố Văn Thành nói xong liền hướng Phó Gia Xuyên mỉm cười.
Này thật chất mới là mục đích chính của hắn.
Các Hoàng tử thường sẽ chọn cho mình một thư đồng theo hầu ở bên cạnh.
Thường thì đều sẽ chọn con cháu của các quan đại thần hoặc người mà mình ưng ý.
Cố Văn Thành chính là nhắm vào điểm này để ép Phó Gia Xuyên cho Phó Gia Hiên tiến cung..
Danh Sách Chương: