Phó Gia Hiên nhìn con chim vừa vỗ cánh vừa phát ra âm thanh lạ kia liền không khỏi nhướn mày.
Bên trong cổ mộ còn có thứ đồ chơi như vậy sao? Chẳng lẽ nói, người xưa đã tiến hóa đến trình độ có thể sử dụng được dây cót để làm ra sản phẩm?.
Dây cót được làm bằng một lá thép rất mỏng, dài và mềm.
Dây sẽ cuộn tròn quanh trục và được bảo vệ bởi hộp tang trống.
Khi lên cót, dây sẽ thu lại và khi sử dụng chúng sẽ dần trở về vị trí ban đầu.
Nhờ vậy mà những bánh răng ở hộp tang trống có thể vận hành, đưa năng lượng đến toàn bộ hệ thống bánh răng.
( Nguồn: Google)
Dây cót họat động theo nguyên lí như vậy, cho nên nếu muốn con chim vàng kia vỗ cánh, cần phải xoay dây cót liên tục một lúc rồi buông ra.
Khi dây cót trở về như ban đầu thì hoạt động vỗ cánh của con chim vàng kia cũng sẽ dừng lại.
Bản thân Phó Gia Hiên học khoa chế tạo, cho nên những thứ này y càng biết rõ hơn ai hết.
Bởi thế cho nên đối với món đồ mà mọi người hết sức thích thú kia, y lại chẳng mấy để tâm.
Còn Cố Văn Thành lúc này ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Phó Gia Hiên.
Nếu con chim vàng này thật sự là đào được từ cổ mộ ở Tây Vực, vậy thì tượng Quan Âm lần trước xuất phát từ đâu ra chứ? Hai thứ đồ vật đều có điểm chung tương đồng, nhưng một cái lại ở cổ mộ, còn một cái lại được người đương thời chế tạo nên?
Nhìn thái độ bình thản của Phó Gia Hiên, Cố Văn Thành nghi vấn ngày càng chồng chất.
Hắn rất muốn đem mọi bí mật trên người Phó Gia Hiên vạch trần, thế nhưng với tài năng và mưu trí của y, hắn chắc chắn mình trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc.
Chỉ là, Cố Văn Thành vẫn không thể ngừng việc suy đoán về những bí ẩn trên người Phó Gia Hiên.
Khắc Lạp Tư lúc này ánh mắt cũng như có như không nhìn sang Phó Gia Hiên, trong lòng đã nắm chắc được hơn một nửa rồi.
Tiểu hài tử này, khả năng rất cao chính là người mà Quốc sư đã nhắc tới.
Cống phẩm dâng cũng đã dâng xong rồi, hiện tại chính là thời gian uống rượu ăn tiệc.
Cố Văn Quân gắp cho Phó Gia Hiên một cái đùi gà quay căng mọng vàng óng.
Phó Gia Hiên cầm lấy gặm ngon lành, ánh mắt híp lại đầy thỏa mãn.
Cố Văn Quân chỉ ăn vài miếng, sau đó hầu như đều gắp thức ăn vào bát cho Phó Gia Hiên.
Tôm cũng là do hắn lột vỏ, cá cũng là do một tay hắn gỡ xương.
Phó Gia Hiên được chăm sóc đến vô cùng hưởng thụ, ăn rồi lại ăn, chẳng mấy chốc bụng liền đã căng phồng.
Nha hoàng thấy vậy liền rót cho y một ly rượu trái cây để tiêu thực.
Rượu được ủ từ nho nguyên chất, có mùi nồng của rượu nhưng lại không đắng, trái lại còn có vị ngọt thanh vô cùng dễ uống.
Phó Gia Hiên nhấp thử một ngụm, sau đó liền thích thú rót hết ly này đến ly khác, trực tiếp chén sạch luôn cả một bình rượu ngon.
Một màng này diễn ra đến vô cùng hài hòa, những người ngồi xung quanh cũng không mấy để ý, chỉ lo thay phiên nhau đi kính rượu với người của Tây Vực.
Riêng chỉ có một vài ánh mắt chú ý đến, trước tiên phải kể đến ánh mắt tràn đầy căm phẫn của Cố Văn Vũ.
Tiếp đó chính là ánh mắt mong nhớ nhi tử của Phó Gia Xuyên.
Sau cùng chính là ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khó tin của Cố Văn Thành.
Nhị hoàng nhi này của hắn, trước nay vốn đâu phải là người lấy chăm sóc kẻ khác làm niềm vui chứ nhỉ? Nhưng hiện tại nhìn xem, hắn chăm sóc Phó tiểu tử kia đến vô cùng thuận tay, trên mặt còn mơ hồ mang theo ý cười thỏa mãn.
Nhưng Cố Văn Thành không khỏi công nhận một điều rằng, tiểu nhi tử nhà Phó gia đúng là có một sức hút vô cùng đặc biệt, đến ngay cả hắn còn không nhịn được cứ phải liên tục để mắt tới y, huống hồ chi là một đứa nhóc chưa trải sự đời như Quân nhi.
Phó Gia Hiên ngồi được một lúc thì lại liên tục nhích tới nhích lui.
Sắc mặt y có chút không tự nhiên, Cố Văn Quân vừa nhìn liền nhận ra y có điểm bất thường.
"Làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?".
Cố Văn Quân vừa nói vừa vươn tay ra sờ thử trên trán của Phó Gia Hiên.
Cũng may là không có sốt.
"Nhị điện hạ, ta ra ngoài đi nhà xí một lát nhé".
Phó Gia Hiên nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc là nhịn không nổi nữa.
Ban nãy uống quá nhiều rượu, cho nên hiện tại y cần phải đi "xả lũ", gấp, rất gấp rồi!.
"Ta đưa ngươi đi".
Cố Văn Quân lúc này lông mày mới thoáng giãn ra, hắn nói xong liền chuẩn bị đứng dậy, nhưng lập tức liền đã bị Phó Gia Hiên kéo lại.
"Ây da, không cần, không cần đâu.
Nhị điện hạ, ngài mà đứng dậy thì mọi người liền chú ý đến bên này, lỡ Bệ hạ hỏi tới thì càng khó xử hơn.
Ngài hiện tại cứ ngồi ở đây đi, ta biết nhà xí ở chỗ nào.
Tin ta đi, ta đi một lát liền sẽ nhanh chóng trở về mà".
Phó Gia Hiên luống cuống đè Cố Văn Quân ngồi xuống, dặn dò xong, còn chưa để Cố Văn Quân nói thêm câu nào, y liền đã vòng ra phía sau lặng lẽ chuồn mất.
Phó Gia Hiên thân thể vốn nhỏ bé, cho nên khi đứng lên cũng không làm mọi người chú ý.
Y nhanh chân chạy ra ngoài, nhìn đông ngó tây một hồi, rốt cuộc y cũng tìm được phương hướng của nhà xí.
Sau khi đã "xả lũ" xong, Phó Gia Hiên cả người nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Y thần thanh khí sảng bước ra khỏi nhà xí, chỉ là ngoài trời lúc này tuyết lại bắt đầu rơi rồi.
Tuyết trắng phủ kín bầu trời, che khuất tầm mắt.
Gió lạnh thổi vô cùng mạnh, làm cho thân thể nhỏ bé của Phó Gia Hiên có chút đi không vững.
Bầu trời lúc này đã tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy từng hàng đèn lồ ng hóa thành những đốm nhỏ sáng rực ở xa xa đằng kia.
Phó Gia Hiên cảm thấy nếu cứ đứng ngoài trời thế này, y nhất định sẽ chết cóng mất.
Cho nên sau khi xác định được phương hướng xong, y liền dùng hết tốc lực để chạy về.
Chỉ là, không ngờ trong cái rủi còn có cái xui, Phó Gia Hiên trên đường chạy về, vì không nhìn rõ đường đi, cho nên liền vấp phải đá, sau đó ngã lăn mấy vòng trên đất.
Cũng may mặt đất hiện tại đã phủ kín một lớp tuyết, hơn nữa y phục trên người y cũng đủ dày, cho nên Phó Gia Hiên cũng không bị va đập quá mạnh, chỉ có cổ chân là vô cùng đau nhức, chắc là bị trẹo rồi.
Phó Gia Hiên cắn chặt răng, đau đến nổi hai mắt ầng ận nước.
Y ngồi dậy xoa xoa cổ chân đau nhức, thật sự là đi không nổi nữa.
Nhưng tuyết rơi ngày càng nhiều, nhiệt độ xuống ngày càng thấp, nếu tiếp tục ở đây, Phó Gia Hiên không chết cóng thì nhất định cũng lại bị nhiễm phong hàn..
Danh Sách Chương: