3 năm sau...
Phó Gia Hiên chớp mắt đã biến thành một cậu nhóc bốn tuổi rồi, chỉ là mặc dù đã được Nhan Tuyết Hà bồi bổ rất kĩ lưỡng, thế nhưng sinh non thì vẫn là sinh non.
Thân thể Phó Gia Hiên rõ ràng ốm yếu hơn người thường, so với bạn đồng trang lứa rõ ràng nhỏ hơn một vòng.
Hơn nữa y còn rất dễ bệnh, trái gió trở trời hay thời tiết giao mùa đều phải cảm mạo một trận.
Thái y nói, đây đã là cơ địa nên dù có trị cũng trị không dứt.
Nhan Tuyết Hà thân thể không tốt, lần này mạo hiểm sinh Phó Gia Hiên ra đã là đại giới.
Phó Gia Hiên sống khỏe mạnh được như hiện tại cũng đã là trời cao phù hộ rồi.
Thời tiết vừa từ thu chuyển sang đông, gió lạnh từng cơn lùa vào, lá vàng rơi rụng đầy trong sân.
Phó Gia Hiên lúc này đang ngồi ở trong phòng, bên trong đặt rất nhiều lò sưởi, nhiệt độ so với bên ngoài ấm hơn không biết bao nhiêu lần, quả thật chẳng khác nào khí trời mùa hè.
Trên người khoác một cái áo lông cừu thật dày, Phó Gia Hiên nhàn nhã lấy một ít nho khô bỏ vào miệng nhai nhai.
Hai mắt y lúc này chăm chăm dám vào một cuốn sách, này cũng không phải tài liệu học tập gì cả, chỉ là thoại bản y mượn được từ một tiểu tỷ tỷ trong phủ mà thôi.
Thật ra ở tuổi này Phó Gia Hiên đã phải đi học rồi, chỉ là hiện tại thân thể y ốm yếu nhiều bệnh nên Nhan Tuyết Hà và Phó Gia Xuyên vẫn lần lựa không muốn cho y đi.
Còn Phó Gia Hiên ở mãi trong phủ không có việc gì làm, thật sự rất buồn chán.
Chính vì thế mà gần đây bọn họ mời thầy đồ về nhà để dạy chữ cho y.
Loại kiến thức cơ bản như chữ viết này, Phó Gia Hiên quả thực không cần phải học nữa.
Nhưng để khiến mình giống một đứa trẻ bốn tuổi nhất có thể, y chỉ có thể ngoan ngoãn học.
Đến thời điểm hiện tại, ở trong mắt trên dưới người trong phủ, y đã có thể đọc hiểu được sách vở rồi.
Lại nói, thoại bản ở cổ đại cũng chẳng có bao nhiêu khác biệt so với tiểu thuyết ở hiện đại.
Chỉ là thoại bản có vẻ rập khuôn hơn, thể loại cũng không hề đa dạng, xoay tới xoay lui cũng chỉ có mấy mẫu chuyện tình lâm li bi đát thời đại cũ mà thôi.
Ví dụ như thoại bản mà Phó Gia Hiên đang đọc, chính là kể về chuyện tình giữa một cô thôn nữ nghèo cùng một thiếu gia nhà phú hộ.
Hai bên môn không đăng hộ không đối, gia đình nữ chính không dám gả con, còn gia đình nam chính thì khinh thường cưới.
Nhưng rốt cuộc dưới sự nhất quyết kiên trì của nam chính, cả hai cũng được ở bên nhau nên nghĩa phu thê.
Chỉ là nữ chính không được làm chính thất, chỉ có thể hạ mình làm thiếp.Cho dù là vậy, nhưng hai người vẫn ở bên nhau son sắt mặn nồng.
Chỉ là, biến cố xảy ra khi nam chính nghe theo lời phụ mẫu cưới chính thất về nhà.
Vì ghen ghét, cho nên chính thất bày đủ loại thủ đoạn để hãm hại nữ chính.
Ban đầu nam chính còn rất tin tưởng vào nữ chính, nhưng lâu dần tình cảm liền cũng nhạt phai, hắn dần dần sinh ra nghi ngờ nữ chính.
Đỉnh điểm của sự việc chính là khi chính thất gài bẫy để nữ chính lên giường cùng một gã nam nhân khác không phải phu quân mình.
Nam chính vừa vặn bắt gặp, một tờ hưu thư liền đem nữ chính tống cổ ra khỏi nhà.
Nữ chính đau khổ cuốn gói về nhà mẹ đẻ, sau đó vì chịu không nổi gièm pha mà gieo mình xuống sông kết liễu cuộc đời.
Nam chính lúc này vừa vặn biết được sự thật rằng nữ chính bị hãm hại.
Quay về nhà nàng tìm lại người xưa nhưng hiện tại chỉ còn lại một tấm bài vị lạnh lẽo.
Đúc kết câu chuyện lại chính là, chẳng có tình yêu vượt giai cấp nào ở đây cả.
Đừng trèo cao rồi lại té đau, an phận mà làm người!.
Phó Gia Hiên xem xong mà khóe môi giật giật, cốt truyện kiểu củ chuối gì thế này?
Lúc này Phó Gia Hiên đột nhiên thấy trên đầu mình có thứ gì vừa rơi xuống, ươn ướt, nong nóng.
Y ngẩn đầu lên, vừa vặn liền đối diện với bốn ánh mắt nhập nhèm nước mắt của hai nô tỳ nhà mình.
"Đúng là quá đáng thương rồi, đọc xong mà tim nô tỳ đau quá!".
Người nói là nô tỳ tên Thúy Lan, cô nàng lúc này quệt quệt nước mắt, vừa nói vừa ôm lấy ngực mình, bày ra bộ dáng "đau tim".
"Tại sao yêu nhau mà không đến được với nhau chứ? Thật sự không thể yêu vượt giai cấp sao? Đúng là quá khổ rồi, quá đau lòng mà".
Thúy Liễu bên cạnh cũng phụ họa, nàng dùng khăn tay thấm nước mắt, cái mũi cũng đỏ bừng theo.
"Loại thoại bản thế này mà các tỷ cũng cảm động được như vậy sao?".
Phó Gia Hiên giật giật khóe môi, đem sách đóng lại đặt trên bàn.
"Tiểu thiếu gia còn nhỏ, cho nên không thể hiểu được là lẽ đương nhiên thôi.
Nhưng mà đọc thoại bản, chúng ta phải đứng ở góc nhìn của nhân vật, cảm nhận những đau khổ và niềm vui mà nhân vật trải qua.
Chỉ có như vậy tiểu thiếu gia mới có thể thấm nhuần được đạo lí bên trong".
Thúy Lan giọng điệu như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Phó Gia Hiên.
Nhưng mà nghĩ lại, dù sao tiểu thiếu gia cũng chỉ mới bé tẹo thế kia, nàng nói dài dòng như vậy chắc là tiểu thiếu gia cũng không hiểu nỗi.
"Thoại bản hiện tại đều viết như vầy sao?".
Phó Gia Hiên quả thực cạn lời, y đúng là không thể thấm nhuần được cái tư tưởng cốt lõi mà người viết muốn gửi gắm vào có được hay không?!.
Đời trước Phó Gia Hiên cũng chẳng có thời gian để đọc tiểu thuyết gì đó đâu, nhưng là cũng tình cờ đọc được mấy mẫu truyên ngắn ngôn tình này nọ.
Y nhớ hình như các thiếu nữ hiện đại rất thích kiểu tình yêu vượt giai cấp thế này.
Hơn nữa cốt truyện đều viết nam nữ chính vượt qua trăm cay ngàn đắng cuối cùng đến được bên nhau mà?
Còn hiện tại, thoại bản của cổ đại sao lại cứ sai sai ấy nhỉ? Hay là tại y quá cứng nhắc, quá khô khan nên không thể hiểu được thể loại thoại bản này?
"Không, còn nhiều loại lắm, nếu tiểu thiếu gia muốn đọc, nô tỳ liền ra ngoài mua về cho ngài".
Thúy Liễu nói xong hai mắt liền sáng rỡ nhìn chằm chằm Phó Gia Hiên.
Đừng thấy tiểu thiếu gia có bé tí như vậy mà lầm, thật ra là một tiểu phú hào chân chính đấy nhé.
Hơn nữa, nếu tiểu thiếu gia thích đọc thoại bản, nàng sẽ ra ngoài mua về một đống lớn.
Tới khi đó, tiểu thiếu gia đọc xong rồi thì nàng cũng có thể xin vài quyển để đọc ké.
"Ừm...mua vài quyển nữa thôi là được rồi".
Phó Gia Hiên suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Dù sao mua đông sắp tới còn dài.
Nhưng sức khỏe của y hiện tại không đủ để có thể ra ngoài đi dạo vào thời tiết như vậy.
Còn ngồi mãi trong phòng thì vô cùng buồn chán.
Thôi thì lại mua vài quyển thoại bản đọc để giết thời gian vậy..
Danh Sách Chương: