• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(22)

Từng được đọc qua về cuốn tiểu thuyết này, Tần Lam cũng nắm sơ sơ được tính cách của các nhân vật trong truyện, nhất là nhân vật nam chính Tiêu Dực. Ở thời đại này, với thân phận quyền lực như anh thì chuyện trăng hoa phong tình là vô cùng bình thường, anh chính là kiểu người coi trọng đời sống tinh thần, thay phụ nữ như thay quần áo, miễn là anh cảm thấy vui vẻ.

Hiện tại thì mọi tình tiết truyện đều bị đảo lộn hoàn toàn, nhân vật Vân Tranh Lam vốn dĩ đã ngỏm củ tỏi từ lâu nay lại vẫn sống sờ sờ vì được Tần Lam xuyên không vào. Cô cũng không biết vì sao cho tới bây giờ Tiêu Dực vẫn chưa chán ghét mình, vẫn chưa đuổi mình đi nữa. Hay là... anh đã bắt đầu có hứng thú với cô? Cô biết kiểu gì tình huống truyện cũng sẽ vì mình mà đi lệch quỹ đạo, nhưng mọi chuyện thành ra thế này đều không phải điều mà cô muốn.

Tần Lam cắn môi trong vô thức, suy nghĩ. Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì cằm nhỏ lại bị nâng lên, Tiêu Dực ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình:

- Sao, không làm được?

Tên đàn ông này đúng là biến thái! Dẫu sao thì trong xe vẫn còn có người, sao anh có thể ép người quá đáng như vậy chứ? Nếu như mà là ở thế giới của cô, cô chắc chắn đã tặng cho anh một cái bạt tai rồi.

Được rồi, phải bình tĩnh lại, thật là bình tĩnh. Tần Lam hít một hơi thật sâu, cố gắng nén lại cơn tức giận trong lòng, cô miễn cưỡng nở nụ cười một cách cứng ngắc, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương:

- Thống soái, em là người của anh, nếu mà để cho người ngoài nhìn thấy cơ thể em, em sẽ cảm thấy có lỗi với anh vô cùng. Cho nên... chúng ta về nhà rồi mới tiếp tục có được hay không?

Ở phía trước, người tài xế lái xe đã đổ mồ hôi lạnh, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Quả thực với tính chiếm hữu cao như Tiêu Dực, chắc chắn anh sẽ không chấp nhận chuyện phụ nữ của mình phơi bày mọi thứ trước mặt người ngoài. Hiển nhiên là câu nói này của cô đã nói đúng vào vấn đề, chọc vào tim đen.

Tiêu Dực nhếch môi cười nhạt, sau đó mới buông cằm cô ra, ánh mắt hờ hững:

- Coi như em giỏi!

Phải nói là rất giỏi, bây giờ còn dám nói những lời như vậy rồi, quả là khiến cho anh được mở rộng tầm mắt.

Tần Lam âm thầm thở phào nhẹ nhõm, biết anh không còn ý định gây khó dễ cho mình nữa, cô cũng vui vẻ ôm lấy anh mà không hề kiêng dè gì, ra sức nịnh nọt:

- Thống soái, anh chính là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này. Em nói điêu em làm cún!

Không hiểu sao khi nghe những lời ngon ngọt từ cái miệng nhỏ của Tần Lam, tâm tình của Tiêu Dực dù có tệ thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ tiêu tan hết. Nhìn cô ra sức lấy lòng mình, anh cuối cùng cũng bật cười, giơ tay lên vò mái tóc mềm mại của cô như đang cưng sủng thú cưng của mình:

- Vậy thì em làm cún của tôi.

- Hì, miễn là anh vui vẻ, em thế nào cũng được.

...

Phủ thống soái...

Vừa trở về tới nhà, Tiêu Dực đã kéo tay Tần Lam một mạch lên lầu, đóng rầm cửa lại. Ở bên dưới, đám người hầu không biết đã xảy ra chuyện gì, cứ nghĩ là thống soái lại không vui nên vô cùng lo lắng.

Ban nãy Lạc tiểu thư Lạc Hy có tới tìm Tiêu Dực, nhưng vì anh không có nhà nên cô ta đành buồn bã rời đi, trước khi đi còn không quên nhờ vú nuôi chuyển lời hộ mình. Nhưng với tình hình này, e là thống soái chẳng còn tâm tư để nghe mấy lời kia của cô ta nữa đâu.

Tất cả người hầu đều chìm trong lo sợ, chỉ có vú nuôi nghĩ đến việc... thống soái và dì thứ đang làm việc tốt, ví dụ như "tạo" thêm người chẳng hạn.

Trước đây anh thường xuyên qua đêm ở ngoài, số lần về nhà rất ít ỏi. Hơn nữa anh còn liên tục thay phụ nữ như thay quần áo, phụ nữ ở bên cạnh anh lâu lắm cũng chỉ được 1 tuần mà thôi. Nhưng bây giờ, Tần Lam lại phá vỡ mọi quy tắc đó, khiến cho anh vui vẻ hơn, cười nhiều hơn, và thường xuyên trở về nhà. Thậm chí... anh còn không cho phép cô rời khỏi mình, nếu mà là mấy phụ nữ khác thì có khi anh đã chán và đuổi đi từ lâu rồi.

Vú nuôi tin rằng, cô chắc chắn có thể thay đổi được con người và bản tính trong anh.

[...]

Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Tần Lam lập tức bị ép chặt lên cánh cửa, nụ hôn của Tiêu Dực ập tới. Lần này không còn ai khác nữa rồi, cô cũng đỡ xấu hổ hơn, chủ động vòng tay qua cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn như gió bão cuồng phong này.

Cảm nhận được cô gái nhỏ của mình bắt đầu to gan hơn, chủ động nhiều hơn, trong lòng Tiêu Dực kích động, nụ hôn của anh cuồng nhiệt hơn nữa, như gió bão muốn nuốt chửng lấy cô ngay lập tức. Không hiểu vì sao, anh cảm thấy nghiện bờ môi mềm mại này của cô, khi hôn lên sẽ khiến cho anh thần hồn điên đảo, chỉ muốn được tiếp tục ức hiếp cô mà thôi.

Nụ hôn dây dưa mãi mới dứt, hơi thở của cả hai đứt quãng, xen kẽ nhau. Tần Lam chủ động đẩy anh ngã xuống giường, còn cô thì như một chú mèo nhỏ nghịch ngợm, trèo lên cơ thể của anh mà làm càn.

Cô hôn lên nơi yết hầu của anh, đầu lưỡi ướt át khẽ chạy một vòng, vẽ thành một hình tròn. Sự to gan này của cô khiến cho anh vừa kích động, vừa vui mừng, chỉ muốn ngay lập tức đè cô xuống dưới thân, biến bị động thành chủ động. Nhưng, anh cũng tò mò muốn xem trò mèo của cô, cho nên cuối cùng cũng chỉ nằm yên để cho cô chủ động.

Tần Lam ra sức lấy lòng Tiêu Dực...

Cô vừa nghịch ngợm, vừa ngước mắt nhìn anh, cất lời mê hoặc:

- Thống soái...

Tiêu Dực âm thầm hít một hơi thật sâu, hơi thở của anh nặng nề, anh vuốt ve mái tóc cô:

- Ngoan, lần này tôi ban cho em một phúc lợi, đó là để em chủ động.

Tần Lam nghe vậy, trong lòng âm thầm bĩu môi khinh bỉ: "Chắc tôi cần anh ban phúc lợi quá, hừ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK