Hôm nay, Tiêu Dực đưa Lạc Hy tới uống trà chiều, nơi mà Lạc Hy thích nhất. Từ xa, anh đã nhận ra bóng dáng của cô gái nhỏ đêm đêm làm ấm giường cho mình. Thấy cô hốt hoảng nấp sau lưng bạn thân, anh cảm thấy có chút buồn cười.
Lạc Hy nhìn thấy anh cười, liền nghi hoặc hỏi:
- Dực, có chuyện gì mà trông anh vui vậy?
Tiêu Dực nhìn Lạc Hy, sau đó lại nhìn về phía của Tần Lam ở xa xa, không giải thích gì mà chủ động bước tới. Lạc Hy thấy vậy thì cũng tò mò, liền bước theo sau lưng anh.
Khi Tần Lam cứ nghĩ rằng bản thân đã thoát nạn rồi thì cô lại nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của Yên Hạ vang lên:
- Tranh Lam, Tranh Lam, cậu nhìn kìa, thống soái đang bước về phía chúng ta này.
Câu nói này của Yên Hạ khiến cho Tần Lam vô cùng hoảng sợ. Cô thầm cầu nguyện rằng Tiêu Dực không thấy mình, anh không thấy cô.
Thế nhưng, chuyện gì đến thì cũng sẽ đến. Chỉ một vài giây sau, Tiêu Dực đã dừng bước ngay trước mặt Tần Lam và Yên Hạ. Tần Lam vì sợ anh sẽ chủ động gọi cô trước, cho nên cô lập tức mở lời cắt ngang mọi thứ lại:
- Anh họ, trùng hợp quá, anh cũng ở đây sao?
Bất quá, Tần Lam liền mang người sĩ quan đi bên cạnh Tiêu Dực ra làm bia đỡ đạn, một màn này khiến cho tất cả ngơ ngẩn ra, ngây ngốc. Đặc biệt là vị sĩ quan kia.
Tiêu Dực thì vẫn bình thản như cũ, ánh mắt nhìn Tần Lam chằm chằm, ý tứ đầy sâu xa. Tuy vậy, anh cũng chưa vội vạch trần cô, chỉ im lặng nhìn xem cô sẽ tiếp tục giở trò gì.
Mọi chú ý của Lạc Hy lập tức đổ dồn vào Tần Lam. Người sĩ quan bên cạnh muốn giải thích, nhưng lại bất chợt bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Dực, cho nên anh ta liền im bặt lại.
Hình như... thống soái đang âm thầm dung túng cho việc làm của dì thứ!
Đây chính là tất cả những gì trong trí óc của vị sĩ quan. Phải bình tĩnh lại, diễn cho thật tốt, tuyệt đối không được để cho ai nghi ngờ.
Lạc Hy âm thầm quan sát Tần Lam một lượt từ trên xuống dưới, liền bĩu môi. Cô thực sự rất xinh đẹp, hệt như làn nước trong veo, thế nhưng lại không phóng khoáng. Đã thời đại nào rồi còn nuôi tóc dài buộc hai bên như vậy chứ, nhìn quê mùa chết đi được, đúng là đần độn bảo thủ.
Trước ánh nhìn chằm chằm như tia laze của Lạc Hy, Tầm Lam giả vờ sợ hãi, bám chặt lấy áo Yên Hạ, núp sau lưng cô ấy. Yên Hạ cũng phát giác được Lạc Hy không có ý tốt, liền chủ động chắn ngang người ra để bảo vệ cô.
Lạc Hy lúc này mới nhếch môi cười nhạo Tần Lam:
- Cô là em gái của sĩ quan Mộ sao? Bao nhiêu tuổi rồi?
Yên Hạ nhìn thấy thái độ địch ý của Lạc Hy liền nhíu mày không vui, mặc dù ngưỡng mộ thật, nhưng chạm vào Tần Lam cũng là chạm vào cô ấy, cô ấy tuyệt đối sẽ không để cho người ta dễ dàng ức hiếp.
Nhưng Yên Hạ còn chưa kịp cất lời, Tần Lam đã kéo mạnh lấy tay áo của cô ấy, âm thầm ra lệnh cho cô ấy hãy im lặng.
Quay sang Lạc Hy, Tần Lam giả bộ lo lắng, sợ sệt đáp:
- Dạ... 19 tuổi ạ!
- Ồ?
Nhìn Tần Lam nhát gan lại yếu đuối như vậy, ăn nói còn không sõi, tuổi thì nhỏ. So với Lạc Hy thì Tần Lam chỉ đáng tuổi em, hoàn toàn không có sức uy hiếp nào, ngược lại nhìn còn hơi đáng thương. Thăm dò qua Tần Lam một lượt, Lạc Hy cảm thấy cô sẽ không có khả năng ngáng đường cô ta, cho nên yên tâm rồi.
Bây giờ thứ Lạc Hy muốn nhất chính là được nhanh chóng kết hôn với Tiêu Dực, như vậy mới có thể nhổ tận gốc những loại phụ nữ thích trèo cao được. Nhìn xung quanh anh có nhiều phụ nữ như vậy, cô ta vô cùng khó chịu.
Tiêu Dực nãy giờ đứng quan sát, bây giờ mới cất tiếng:
- Hy Nhi, anh vừa nhớ ra là còn có việc gấp chưa làm, e là bây giờ không thể cùng em uống trà chiều rồi. Khi khác anh sẽ bù đắp cho em nhé!
Tiêu Dực đã chủ động nhượng bộ một chút, cất giọng dỗ dành, Lạc Hy không thể không biết điều được. Mặc dù trong lòng không chút cam tâm, nhưng cô ta vẫn ngoan ngoãn đồng ý:
- Vâng, vậy em đi trước đây...
- Để anh kêu thuộc hạ đưa em về.
Sau khi bóng dáng Lạc Hy xa dần, Tần Lam cơ hồ cảm nhận được sắp có nguy hiểm ập tới với mình. Nhân lúc không ai chú ý, cô lén lút quay người lại, định bụng bỏ chạy lấy mạng trước đã.
Nhưng cô còn chưa kịp bước đi, sau lưng đã vang lên giọng nói vô cùng điềm tĩnh của Tiêu Dực:
- Em đi đâu?
Yên Hạ là một nhân vật trung gian quan sát mọi chuyện từ nãy tới giờ, cô ấy luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhìn Tần Lam và Tiêu Dực hình như là có quen biết. Nhưng Yên Hạ cũng chưa vội hỏi gì, trước tiên im lặng quan sát thêm đã.
Bị gọi đến tên, Tần Lam giật bắn người, quay người lại nở nụ cười ngây thơ vô tội tới Tiêu Dực:
- Thống soái, ngài gọi em sao?
Tiêu Dực cười rất "hiền từ", khiến cho Tần Lam lạnh sống lưng. Cô biết kiểu gì mình cũng không qua khỏi kiếp nạn này rồi, đành ngoan ngoãn tự thú:
- Thống soái, em sai rồi, sau này sẽ không dám nữa ạ.
- Ồ, sĩ quan Ôn nói xem "em gái" cậu sai ở chỗ nào nào?
Đột ngột bị đưa lên thớt một lần nữa, vị sĩ quan Ôn thót cả tim:
- Dạ, dì thứ sai ở chỗ đã nhận lầm anh họ ạ.
Lần này, tới lượt Yên Hạ giật mình sửng sốt, không dám tin vào tai của mình luôn. Không ngờ Tần Lam lại là vợ bé của thống soái? Chuyện quan trọng thế này mà cô cũng giấu, cô có còn xem cô ấy là bạn không vậy?
Tần Lam biết bản thân không thể giấu giếm thêm được nữa, liền thành khẩn kể lại mọi chuyện cho Yên Hạ nghe. Nghe xong, cô ấy chỉ thương cô chứ không có trách. Như vậy, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tiêu Dực chờ mãi cũng đã mất hết kiên nhẫn, liền chia tách đôi bạn ra, lạnh lùng nhìn Tần Lam:
- Theo tôi về nhà!
- Vâng...
Tâm trạng của Tiêu Dực không hề tốt chút nào, có lẽ đêm nay... Tần Lam sẽ lành ít dữ nhiều.