Mặc dù cô đã kịp thời ngăn anh dìm những bài báo đó xuống, nhưng cô chỉ gợi ý cho anh thôi chứ đâu có nói là sẽ đi cùng anh đâu.
Cô còn bận rộn nhiều chuyện như vậy, thật là đáng ghét mà.
Thế mà đêm ấy Tiêu Dực vẫn không hề khách khí, giày vò thể xác Tần Lam suốt mấy tiếng liền, hại cô ê ẩm cả người.
Tới hôm sau, khi cùng xuất phát thì một người tinh thần cực kỳ sảng khoái, một người thì uể oải mệt mỏi.
Phải dậy sớm nên Tần Lam còn ngáp ngủ nữa.
Lên xe, cô không cũng không nhẫn nhịn thêm mà trực tiếp nằm ngủ trong vòng tay của Tiêu Dực.
Anh thế mà cũng ngấm ngầm đồng ý, không hề đẩy cô ra.
Chuyến đi lần này khá là xa, chủ yếu là những vùng nhiều dân chết đói nhất.
Lâm Dương làm việc rất hiệu quả, chỉ trong một ngày đã nghe ngóng tình hình và bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cần thiết.
Do thời gian quá gấp gáp nên cũng không thể chuẩn bị đầy đủ để phát cho nhiều vùng cùng một lúc, cho nên mấy ngày sau sẽ tiếp tục bổ sung thêm nhiều đợt phát lương thực cứu tế hơn.
Tiêu Dực và Tần Lam thì chỉ đi mỗi ngày hôm nay, sau đó đều sẽ do thuộc hạ phụ trách.
Đoàn xe đi đường cả một buổi sáng, gần trưa mới tới nơi.
Tiêu Dực nhẹ nhàng lay người Tần Lam dậy, biết rõ cô mệt là do đêm qua anh có hơi mất kiểm soát, cho nên anh cũng cảm thấy có lỗi vô cùng, không hề mắng cô hay trách cô.
Tần Lam lười nhác mở mắt ra, ngáp một hơi dài, cô mới ngơ ngác nhìn mọi thứ ở bên ngoài:
- Tới nơi rồi sao?
- Ừm, ta xuống xe thôi.
Tiêu Dực khẽ vuốt mái tóc rối của cô, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Bộ dạng của cô mỗi khi ngủ dậy rất đáng yêu, hệt như một đứa trẻ đang ngơ ngác với tất cả mọi thứ xung quanh, dù có là tỉnh dậy ở nhà.
Hôm nay, cô chỉ ăn mặc giản dị, khuôn mặt mộc xinh đẹp tự nhiên mà không hề son phấn, không biết ở ngoài kia có biết bao nhiêu phụ nữ ganh tị với sắc đẹp của cô.
Tiêu Dực chắc chắn cũng bị vẻ xinh đẹp của cô thu hút, như vậy càng khiến cho anh sủng ái cô hơn nữa.
Chỉ có cô không hề nhận ra sự thay đổi đó mà thôi, thậm chí cô còn đang lên kế hoạch để rời khỏi thành phố R, rời khỏi anh.
Bước xuống khỏi xe, ánh nắng mặt trời của vùng quê nghèo chiếu vào khiến cho Tần Lam có chút chói mắt.
Nhưng cô cũng không phải dạng tiểu thư ẻo lả không chịu được khổ, cho nên cô thích nghi với bầu không khí này rất nhanh.
Xung quanh ngôi làng này bao bọc bởi một bầu không khí âm u, ghê rợn.
Người dân thì nằm ở ngoài một hàng dài, trông ai cũng gầy còm, dường như đã phải nhịn đói từ rất lâu rồi.
Nhìn thấy cảnh này Tần Lam không khỏi lắc đầu cảm thán.
Giữa thời kỳ loạn lạc còn chưa ổn định này, khổ nhất chính là người dân ở những vùng quê nghèo.
Nhìn thấy có đoàn người tới, những người dân đang nằm dài ở ngoài đường mới có phản ứng, tất cả lập tức đứng dậy, chạy về phía đoàn người như vớ được phao cứu mạng.
May mà đội quân đi trước đã kịp thời ngăn lại sự điên cuồng của những người dân đang đói, Tiêu Dực và Tần Lam mới không bị xô đẩy.
Nhìn một màn hỗn loạn trước mắt, Tần Lam quả thực cũng không ngờ tới.
Mãi sau này, cô vẫn rất tự hào về sự gợi ý của mình cho Tiêu Dực, đã kịp thời cứu trợ được rất nhiều người đang trên bờ vực của cái chết.
Quay trở lại hiện tại, Tiêu Dực thấy sắc mặt của Tần Lam không được tốt lắm, liền ôm lấy cô mà an ủi.
Lâm Dương cũng đã mở đường và đi về phía trước, trịnh trọng thông báo:
- Tất cả mọi người hãy bình tĩnh lại, hôm nay phủ thống soái Tiêu gia mang lương thực cứu đói tới cho mọi người, ai cũng có phần hết.
Mặc dù đã đói tới mức không còn lý trí, nhưng sau khi Lâm Dương thông báo và an ủi, người dân cũng nhanh chóng lấy được lại tinh thần, không ngừng phấn khởi hoan hô.
Tình hình cuối cùng cũng đã ổn hơn rồi, Tiêu Dực và Tần Lam bắt đầu bắt tay vào việc phát lương thực, không hề để chậm trễ một giây phút nào cả.
Người dân xếp hàng rất ngay ngắn, ai nấy đều mang khuôn mặt phấn khích, vui mừng.
Có lẽ một ngày ý nghĩa như này, người dân mãi mãi sẽ không thể nào quên.
Khi bọn họ đang trên bờ vực giữa sự sống và cái chết, người của Tiêu gia xuất hiện như vị thần cứu tế, cứu sống tất cả bọn họ.
Hơn thế nữa, thống soái và phu nhân cũng vô cùng thân thiện, bọn họ càng thêm ủng hộ.
Những người dân đã bắt đầu gọi Tần Lam là phu nhân, chỉ là vì cô ở cùng với Tiêu Dực.
Nghe gọi câu này mà cô hết hồn, vốn dĩ muốn giải thích mình chỉ là một người vợ lẽ, nhưng người dân mỗi người một cái miệng, cô chen vào không nổi.
- Hôm nay thực sự rất cảm ơn thống soái và phu nhân, nếu không có hai người, không biết bây giờ chúng tôi còn có thể sống được không nữa.
Tới lượt phát lương thực cho một bà lão già, bà ấy dắt theo cả hai đứa cháu nhỏ đã sớm đói mốc meo tới, bảo hai đứa nhỏ cúi đầu cảm tạ ân nhân.
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn cúi đầu, khiến cho Tần Lam thương ơi là thương.
Cô không ghét trẻ con, nhưng chỉ là cô không thể sinh con trong thế giới truyện tiểu thuyết mà thôi.
Đây cũng là mà điều cô rất tiếc.
- Bà ơi, không cần khách sáo đâu ạ.
Với lại, cháu không phải phu nhân đâu, cháu chỉ là...
- Hai đứa nhỏ rất ngoan, khi nào nó lớn lên thêm chút nữa, bà có thể đưa hai bé tới phủ thống soái.
Tần Lam còn chưa kịp giải thích hết một câu thì Tiêu Dực đã ngang nhiên cắt ngang lời nói của cô.
Cô vô thức quay sang anh, lại phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm hai đứa cháu nhỏ bằng ánh mắt trìu mến.
Rất rõ ràng, anh cũng không hề ghét trẻ con, nếu là con của anh thì anh càng yêu thương nhiều hơn nữa là.
Làm sao mà có chuyện anh ghét bỏ chúng được chứ?
Nghĩ tới đây, Tần Lam lại càng thêm chột dạ, cô không dám giải thích gì nữa, im bặt lại.
Dù là vậy, nhưng anh rõ ràng là đang ngấm ngầm thừa nhận chuyện cô là phu nhân thống soái, anh thậm chí còn không phủ nhận lấy một câu.
Điều này khiến cho tâm trạng Tần Lam vô cùng hỗn loạn.
Đúng thế, tâm trạng của cô hỗn loạn là vì vừa chột dạ lo lắng, cũng vô cùng hoang mang khi anh thừa nhận cô là phu nhân thống soái.
Cô cứ nghĩ, vị trí đó chỉ có Lạc Hy mới được anh chấp thuận.
Nhưng mà suy nghĩ thêm gì chứ, cô cũng chỉ là một người vợ bé, cô quả thực không dám mơ được trèo cao.
Cứ như hiện tại cũng được, là quá đủ rồi.
Bà cụ già nghe thấy câu này của Tiêu Dực, trong hai mắt đã già nua lập tức loé lên ánh sáng của tia hy vọng.
Từ trước tới nay, ai cũng biết phủ thống soái là một nơi không hề dễ vào.
Vào được phủ thống soái, dù chỉ là làm người hầu hay thuộc hạ bình thường, nhưng đối với một người dân nghèo mà nói thì đó chính là cơ hội lớn để đổi đời.
Ít ra, vào phủ rồi không cần phải lo ăn, lo ở nữa.
Bà cụ vui mừng còn không hết nữa là, liền liên tục cúi đầu cảm ơn anh:
- Thống soái, ngài là một người có tấm lòng nhân hậu, nhất định sẽ được ông trời dõi theo và phù hộ.
Tôi cũng không biết bản thân có thể trụ tới bao lâu, điều duy nhất tôi lo lắng hiện giờ chính là hai đứa cháu nhỏ này.
Nếu có thể, ngài đưa hai đứa đi luôn được không?
Tiêu Dực lại một lần nữa nhìn sang hai đứa trẻ nhem nhuốc, sau đó mỉm cười gật đầu:
- Được, tôi sẽ sắp xếp.
- Vậy thì thật cảm ơn ngài, thống soái.
Cảm ơn cả phu nhân nữa, hai người thực sự rất phúc hậu.
Được nhắc đến tên, Tần Lam chỉ biết cười trừ mà không nói gì thêm.
Nghe người ta gọi cô là phu nhân, cô cứ cảm thấy hơi bị sượng tai, thực sự không quen chút nào.
Nhưng đành vậy thôi, ai bảo anh ngấm ngầm thừa nhận chứ?
...
Cuối cùng cũng kết thúc buổi phát lương thực đầu tiên của ngày hôm nay, tới tận tối muộn Tần Lam và Tiêu Dực mới trở về tới nhà.
Như lời hứa, hai đứa cháu nhỏ của bà cụ già kia cũng được đưa về phủ theo.
Nhìn hai đứa ấy nhỏ xíu xiu mà đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy, Tần Lam cảm thấy rất thương, không nhịn được mà quan tâm tới hai đứa nhỏ nhiều hơn.
Tiêu Dực đứng yên nhìn cô đang vui vẻ dỗ dành hai đứa nhỏ, ánh mắt cũng trở nên phức tạp.
Lúc này Lâm Dương bước tới, nói nhỏ vào tai anh mấy câu.
Sắc mặt của anh lập tức thay đổi, cùng Lâm Dương bước vào thư phòng..